Đối với Lệ Khâm mà nói, đây là một ngày đầy thăng trầm. Kinh ngạc – sợ hãi – bi thương – thỏa mãn, cảm xúc liên tục thay đổi là bùa đòi mạng của người bị bệnh tim, huống chi Lệ Khâm đã như nỏ mạnh hết đà. Ông an tĩnh nằm trên giường bệnh, yên lặng nhìn tỉ mỉ gương mặt của con trai, dưới bàn tay, lặng lẽ bao bọc lên thân tình bấy lâu nay vẫn khát vọng. Giờ khắc này, Lệ Khâm cảm nhận được niềm thỏa mãn trước nay chưa từng có, ngay cả trái tim dường như đã vỡ vụn cũng yên lặng trầm xuống, mí mắt càng ngày càng nặng, ý thức càng ngày càng mơ hồ...
Đẩy cánh cửa tiến vào một khoảng không gian và thời gian khác, con đường phía trước dần dần rõ ràng. Trong sân trường, một hàng hương chương xanh um tươi tốt bên đường mòn rải đá, mùa gió đến, thổi rơi từng đám lá, thổi bay mái tóc của người thiếu niên mặc sơ mi trắng đứng dưới tàng cây, "Lâm Mặc..." – Lệ Khâm hé miệng kéo lên thành một đường cong nhè nhẹ, chậm rãi đi về hướng bóng lưng phía trước...
Không biết qua bao lâu, Lệ Khâm cảm thấy một trận đau nhói ở tay lưng, toàn thân không tự chủ được run lên, chậm chạp hé đôi mắt buồn ngủ mơ màng, thanh âm khàn khàn đến ngay cả bản thân mình cũng không nhận ra: "Tôi đã xảy ra chuyện gì?"
Y tá bên cạnh điều chỉnh xong tốc độ truyền dịch, cười nói: "Lệ tiên sinh, ngài tỉnh rồi! Ngài đã ngủ năm ngày. Nhưng vẫn còn may bệnh tim không tái phát, chỉ là ngài hiến máu quá nhiều, cơ thể có chút không chống đỡ nổi".
Lệ Khâm day day hai hàng lông mày: "Vị Lệ tiên sinh kia thế nào? Hiện tại cậu ấy ở phòng bệnh số mấy?"
Y tá chuyển động đôi mắt to trong veo như nước, cười giỡn nói: "Lệ tiên sinh sao lại gọi con của mình là "tiên sinh" chứ? May mắn có ngài kịp thời hiến máu, anh ấy đã có thể chuyển nguy thành an. Hiện giờ anh ấy ở phòng bệnh số 17, đã không sao rồi, chỉ là thân thể còn hơi yếu".
"Cảm ơn cô".
Cuối cùng cũng xong, Lệ Khâm thở dài một hơi. Đem cái thân thể yếu đuối của mình nhét vào xe lăn, chậm rãi hướng tới phòng bệnh số 17 cách đó không xa. Còn chưa đẩy cửa ra, đã bị tiếng nói chuyện bên trong thu hút.
"Oa! Hàn Bân, hai bé con trong mấy ngày nay lại lớn lên một chút rồi kìa!" Huống Du sáng mắt nhìn chòng chọc bụng dưới có chút nhô ra của Lệ Hàn Bân, "Để cho tôi sờ đi!"
Còn chưa được người ta cho phép, móng heo của Huống Du đã nhanh chóng đặt trên bụng Lệ Hàn Bân: "Thật mềm! Khó trách cậu không thiết sống mà giữ lại mấy đứa!"
Trần Bình trừng mắt nhìn Huống Du: "Anh ăn nói kiểu gì thế!"
"Anh..." Huống Du cúi đầu xuống, lén nhìn Lệ Hàn Bân một cái, "Hàn Bân, thật xin lỗi!"
Lệ Hàn Bân vuốt vuốt bụng, rủ xuống đôi hàng mi dài, thản nhiên nói: "Tôi không sao, các cậu... đều biết."
"Tổng giám đốc..." hốc mắt Trần Bình lại bắt đầu đỏ lên, "Anh nhất định phải thật tốt".
Lệ Hàn Bân đổi sang tư thế nằm nghiêng, giọng điệu giống như dỗ trẻ con: "Trợ lý Trần bé bỏng của tôi ơi, bắt đầu từ bao giờ biến thành quỷ thích khóc nhè thế?"
"Còn không phải bởi vì cậu!" Trông thấy A Bình liếc mắt đưa tình với đối tượng thầm thích ngày xưa, Huống Du chua ngoa ném ra câu tiếp theo.
Trần Bình liếc xéo Huống Du một chút, lầu bầu nói: "Huống Du, đừng quấy rầy em với tổng giám đốc nói chuyện, ra một góc vẽ vòng tròn đi!"
"..." Huống Du nhìn về phía Lệ Hàn Bân với ánh mắt nhờ giúp đỡ, "Hàn Bân..."
Lệ Hàn Bân như nhìn không thấy, học giọng điệu của Trần Bình: "Ra một góc vẽ vòng tròn đi!"
"Các cậu!"
Huống Du bị đả kích muốn phản bác, thoáng chốc, ngoài cửa liền truyền đến giọng nói trong trẻo của y tá: "Lệ tiên sinh, sao ngài không đi vào?"
Lệ Khâm cười xấu hổ, nhấc tay gõ cửa phòng bệnh.
Trần Bình mỉm cười nói: "Lệ tiên sinh, ngài chậm rãi nói chuyện cùng tổng giám đốc, chúng tôi đi trước!" Nói xong liền kéo tay Huống Du lui khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh mới vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt trong nháy mắt đã trầm tĩnh im ắng lại, Lệ Hàn Bân nhíu nhíu hàng mi, thầm nghĩ, thân thể của ông ấy đã suy yếu đến mức phải ngồi xe lăn để di chuyển rồi sao? Đã như vậy, sao còn muốn hiến máu cho mình? Tại sao không nghỉ ngơi thật tốt, phải đem thân thể tàn phế đến thăm mình?... Liếm bờ môi thiếu nước khô khốc, Lệ Hàn Bân nở ra nụ cười từ đáy lòng với Lệ Khâm: "Cảm ơn ông."
Cảm giác khẩn trương bị cảm động thay thế, Lệ Khâm đẩy xe lăn, dần dần tới gần giường bệnh Lệ Hàn Bân: "Tiểu Bân, con không cần cảm ơn cha, đây là điều cha phải làm".
Sự thù hận trong lòng đối với người này đã tan thành mây khói theo bức thư ba để lại. Hóa ra ba nói đúng, cha thật sự rất yêu mình. Lệ Hàn Bân nức nở nói: "Thật xin lỗi, cha!"
Lệ Khâm thinh lặng nửa giây, lệ tuôn như mưa, nước mắt nghịch ngợm, trượt vào bên trong khóe miệng lại ngọt ngào như mật. Đôi tay to lớn xoa đầu con trai: "Tiểu Bân, tất cả đều ổn cả rồi".
Lệ Hàn Bân duỗi bàn tay không bị cắm kim tiêm, cũng chạm lên mái tóc Lệ Khâm, giọng mũi khàn đặc nói: "Cha, người già rồi. Tóc cũng đã bạc..."
"Đứa nhỏ ngốc, các con đều đã lớn rồi, cha đương nhiên phải già đi". Lệ Khâm sờ lên mũi của con trai, tiếp theo lại bất an nhìn về phía bụng Lệ Hàn Bân: "Thân thể con có khỏe không?"
"Con không sao, mấy đứa nhỏ rất ngoan!" Lệ Hàn Bân theo thói quen xoa xoa bụng, "Cha, sau này chúng ta ở cùng nhau đi!"
"Thế nhưng, Tiểu Bân, Hướng Hàng nó..."
Lệ Hàn Bân mệt mỏi khép lại đôi mắt, ngữ khí rất nhẹ: "Anh ấy đã sắp trở thành em rể của con, chúng con không thể nào. Huống hồ, con cũng không thể ở bên anh ấy cả một đời, mà Gia Kỳ thì có thể. Nhìn hai người con yêu nhất có thể ở bên nhau, con, rất thỏa mãn..."
Lệ Khâm đau lòng ôm lấy con trai: "Đừng nói những lời ngốc nghếch thế!"
"Dạ." Lệ Hàn Bân như đứa nhỏ nép vào trong ngực Lệ Khâm, tham lam hít hà mùi vị của cha. Thật là ấm áp...
Có điều, bầu trời trước cơn giông vẫn luôn yên lặng đến lạ kì như vậy...
Hoàn chương 39.