Lưu Manh Lão Sư

Chương 541: Đấm đá lẫn nhau



Nghe thấy Ma Vương nói như vậy, Diệp Đại Vĩ kinh ngạc thay đổi cả sắc mặt, hắn liền cười nói với Ma Vương: "Sư phụ quả thật là mưu tính sâu xa, giỏi bày mưu tính kế! Đại Vĩ thật sự có học mấy trăm năm cũng không thể học được bằng một phần mười của sư phụ!" Diệp Đại Vĩ sau khi nghe xong cũng có chút thay đổi, gừng đúng là càng già càng cay, xem ra mình sau này cũng phải tiếp xúc nhiều nhân vật quan trọng của ba phương diện này.
Thực ra, Diệp Đại Vĩ đã tiếp xúc với gia tộc Tá Đằng Nhật Bản, còn hai phương diện khác là do Ma Vương còn chưa cho hắn đi tiếp xúc mà thôi
"Ha ha!" Ma Vương bị Diệp Đại Vĩ khoa trương lên như vậy thì cười rất vui vẻ.
Diệp Đại Vĩ đột nhiên nói với Ma Vương: "Sư phụ, tên Trần Thiên Minh đó nếu muốn đến Tây Bộ giúp đỡ thì chúng ta có cần đi theo giúp không? Lần này chớ để Trần Thiên Minh chạy mất, tên khốn đó lần nào mạng cũng rất lớn."
"Không cần để ý đến Trần Thiên Minh nữa." Ma Vương lắc đầu nói.
"Tại sao thế?" Diệp Đại Vĩ ngạc nhiên hỏi, vừa rồi không phải Ma Vương đã đồng ý với tiên sinh rồi sao? Lẽ nào hắn lại lật lọng, cố ý không để ý tới Tây Bộ?
"Đại Vĩ, có điều con không biết, võ công của phật sống Lạp Đạt ở Hồng Lạt Ma Giáo cực kì cao, võ công của hắn so với võ công khi trước đây khi ta chưa luyện Âm Dương Công là tương đương nhau, cho nên ta mới phái con trai của ta Phương Minh Ngọc đi học võ công của hắn, một là có thể học được võ công của hắn, hai là tạo ra mối quan hệ với hắn, đem lực lượng của Tây Bộ nắm hết toàn bộ trong tay chúng ta." Ma Vương cười cười, nói.
Diệp Đại Vĩ nói: "Hoá ra là như vậy."
Ma Vương tiếp tục nói: "Hơn nữa, tứ đệ tử của Lạp Đạt võ công cũng cao, tương đương với võ công tứ ma của Ma môn ta, có bốn người họ liên thủ đối phó với Trần Thiên Minh thì chắc sẽ không thất bại. Thêm nữa, ta chẳng phải là đã phái Lôi Ma và Điện Ma đến giúp chúng rồi sao? Việc này đã nói ổn thoả rồi. Bên Tây Bộ cho dù có để đám Trần Thiên Minh đi thì cũng không có nhiều tác dụng. Ta vừa biết đã gọi điện Tiểu ngọc, bảo bọn họ sớm đề phòng.
Như vậy, Trần Thiên Minh một khi đến đó sẽ bị người của Hồng Lạt Ma giám sát. Đến lúc đó tên Trần Thiên Minh đừng nói là giúp đỡ Hoàng Lạt Ma mà ngay cả bản thân hắn cũng khó bảo vệ. Hắn cũng chẳng thèm nghĩ xem bên Hồng Lạt Ma có bao nhiêu người, cho nên bên Tây Bộ đã không còn sợ, bây giờ người chúng ta phải đối phó chủ yếu không phải là Trần Thiên Minh mà là Huyền Môn."
"Chúng ta phải đối phó với Huyền Môn như thế nào cơ?" Diệp Đại Vĩ hỏi.
"Bây giờ chính là lúc trời giúp ta, Trần Thiên Minh hiện đã mang mấy cao thủ của Huyền Môn đến Tây Bộ, vậy chúng ta đã có thể đối phó với Huyền Môn rồi."
"Vậy con sẽ mang người đi tấn công chúng." Diệp Đại Vĩ xung phong đảm nhận.
Ma Vương lắc đầu nói: "Đại Vĩ, bây giờ vẫn chưa phải là lúc tấn công, vì hôm đó khi ta đấu võ ở Tam Môn đã phát hiện ra một nơi khả cơ khả thừa."
"Nơi nào mà khả cơ khả thừa?" Diệp Đại Vĩ nhìn Ma Vương hỏi.
"Đó chính là Trí Thâm, nhị sư đệ của trưởng môn Huyền Môn Trí Hải. Hôm đó ta cảm thấy hắn có thể là một kẽ hởm cho nên trước đó một thời gian đã cho người dò hỏi một chút, quả nhiên, ha ha, nếu như Trí Thâm thật sự quy thuận chúng ta, thì Huyền Môn không cần chúng ta phải tấn công, chúng ta trong ngoài kết hợp, Huyền Môn sẽ dễ dàng bại trong tay chúng ta." Ma Vương cười lớn.
"Vậy có phải bây giờ chúng ta cần tìm Trí Thâm không?" Diệp Đại Vĩ hỏi Ma Vương.
"Đúng, Đại Vĩ, ngày mai con hãy đi tìm cơ hội tiếp xúc với Trí Thâm, hắn chắc rất muốn làm trưởng môn của Huyền Môn, chỉ cần chúng ta làm như thế này..." Ma Vương thì thầm mấy tiếng vào trong tai Diệp Đại Vĩ.
Diệp Đại Vĩ vừa gật đầu vừa nói: "Sư phụ, nếu như Trí Thâm không đồng ý thì phải làm sao?"
"Vậy thì giết chết hắn đi, như vậy Huyền Môn lại bớt đi một người, sau đó chúng ta sẽ tấn công Huyền Môn, nhân lúc đám Trần Thiên Minh không ở đó, tiêu diệt sạch Huyền Môn!" Ma Vương cười lạnh lùng. Huyền Môn luôn là mối buồn phiền của hắn, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để cho Huyền Môn cản đường hắn.
"Con biết rồi, sư phụ." Diệp Đại Vĩ nói.
"Con trở về chuẩn bị một chút, mang thêm cả Vân Ma và mấy cao thủ ngày mai cùng xuất phát. Nếu như Trí Thâm không đồng ý thì các con hãy đợi ta ở dưới núi, đến lúc đó chúng ta cùng giết." Ma Vương nói.
Sau khi xe của Tiên Sinh lái ra khỏi biệt thự, người đàn ông cao lớn ngồi ở ghế phụ đã kéo mặt nạ của mình xuống, nói với Tiên Sinh ở phía sau: "Tiên Sinh, anh nói xem Ma Vương có đáng tin không?"
"Cậu nói xem?" Tiên Sinh không trả lời mà hỏi lại người đàn ông đó.
Người đàn ông đó lắc đầu nói: "Không đáng tin, tên Ma Vương này âm hiểm xảo trá, tôi thấy hắn có thể sẽ không thực hiện theo những gì chúng ta đã hứa với chúng ta lúc nãy."
"Đúng vậy." Tiên Sinh gật gật đầu nói.
"Vậy chúng ta tại sao lại hợp tác với họ?" Người đàn ông đó không hiểu hỏi.
"Không còn cách nào khác nữa, chỉ có những người âm hiểm xảo trá như hắn mới có thể làm được những việc này, chúng ta không thể ngóc đầu lên tạo phản, nếu như việc này để Ma Vương làm trước thì lại khác, hiểu không?" Tiên Sinh nói với người đàn ông đó.
Người đàn ông gật đầu nói: "Tôi hiểu rồi, Tiên Sinh."
"Chúng ta muốn thành công, thì không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể để Ma Vương cùng chúng ta đánh thiên hạ, hắn ở ngoài sáng, ta ở trong tối, sáng tối tương trợ, phần thắng của chúng ta mới lớn." Tiên Sinh nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa xe, từ từ nói.
Người đàn ông nghĩ, lo lắng nói: "Tiên Sinh, tôi vừa nhìn thấy đầu tóc của Ma Vương, hình như hắn đã luyện thành Âm Dương Công rồi, hai người chúng ta không phải là đối thủ của hắn." Người đàn ông nhìn người đang lái xe cùng.
"Điều nay tôi sớm đã biết rồi, Ma Vương khi tỉ võ ở Tam Môn đã dùng Âm Dương Công để tỉ võ với Trần Thiên Minh, còn đánh bị thương Trần Thiên Minh có võ công cao cường. Ha ha ha, Ma Vương tưởng rằng ta không biết gì về chuyện võ lâm, thực ra ta có gián điệp trong võ lâm, những chuyện võ lâm xảy ra ta đều biết rõ mồn một." Tiên Sinh lạnh lùng nói.
"Vẫn là Tiên Sinh đã sớm đề phòng Ma Vương, nếu không loại võ công này của hắn thật sự là rất lợi hại." Người đàn ông nói.
Tiên Sinh xua tay nói: "Loại Âm Dương Công của Ma Vương ta vẫn không sợ. Ta tự có cách đối phó với hắn, ta cũng không sợ Ma Vương sau này sẽ lật lọng, điều ta sợ chính là hắn bây giờ chưa thể hoàn thành được ba việc. Ma Vương luôn cho rằng với ba việc đó mình đã nắm chắc được lực lượng tam phương. Ha ha, hắn sai rồi, mỗi một phương ta đều đã sắp đặt một người ở trong đó, có tin tức gì ta sẽ biết ngay."
"Tiên Sinh, bây giờ thế lực của Ma Vương ngày càng lớn, chúng ta cần phải cẩn thận mới được." Người đàn ông có chút lo lắng.
"Chà, cậu vẫn có tính cách như ngày trước, chúng ta đang làm đại sự, đừng do dự thiếu quyết đoán, chúng ta cần phải dùng tất cả những lực lượng có thể lợi dụng được, hơn nữa phải để cho chúng đi đánh hết. Đợi chúng đánh xong rồi thì mới từ từ đánh kẻ thù của chúng ta, như vậy chúng ta sẽ không bị thiệt hại nhiều." Tiên Sinh trách người đàn ông đó.
Người đó vội vàng cúi đầu nói: "Tôi biết sai rồi, Tiên Sinh."
"Cậu cũng không sai, mọi chuyện đều phải cẩn thận mới tốt, chúng ta tối nay sẽ trở về nhà." Tiên Sinh nói.
"Tối nay về nhà? Muộn như thế này ư?" Người đó ngẩn ra, bây giờ đã là rạng sáng một chút rồi. Tuy phi cơ bí mật của họ đang dừng ở một nơi nào đó, nhưng muốn bay về nhà họ thì cũng cần 3, 4 tiếng.
"Đúng vậy, không phải vừa nãy tôi nói cần phải cẩn thận ư? Cho nên tôi muốn trước khi trời sáng trở về nhà kịp, tôi không muốn để người ta biết tôi từng đến thành phố M, tối hôm nay tôi chỉ có chút không khoẻ mà thôi, ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai còn có cuộc họp cần phải mở nữa!" Tiên Sinh hơi mỉm cười, xem ra lần này hắn đến thành phố M là chuyến đi lén lút.
"Tôi là lo cho sức khoẻ của Tiên Sinh". Người đàn ông nói.
"Không sao, sức khoẻ tôi bây giờ vẫn rất cường tráng, nhưng nếu qua 8 năm, 10 năm thì tôi không dám nói, cho nên tôi muốn nội trong hai năm này làm hết mọi chuyện, nước Z này không thể để người họ Long nắm quyền mãi được, cũng nên thay người khác thôi."
Người đàn ông làm vẻ mặt hiểm ác, nói: "Tiên Sinh, hay là tôi mang mấy người đi xử lí người họ Long, rồi anh trực tiếp lên làm chủ tịch."
Tiên Sinh đó lắc đầu, cười khổ nói: "Vô dụng thôi, cậu có giết người họ Long đó thì vị trí chủ tịch cũng không đến lượt tôi ngồi, vì vậy tôi mới giật dây cho Ma Vương tạo phản. Tôi hiểu hắn, hắn muốn làm hoàng đế, đặc biệt bây giờ hắn đã luyện được âm dương công, càng tưởng rằng mình rất tài giỏi. Ma Vương ơi Ma Vương, ngoài người còn có người, ngoài trời còn có trời, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lí này sao?" Tiên Sinh tự lẩm bẩm nói."Ma Vương, vất vả cho ngươi rồi, vất vả cho ngươi giúp ta đánh thiên hạ, nhưng lại không thể ngồi lên thiên hạ."
"Tiên Sinh, phía trước chính là phi cơ của chúng ta." Người đàn ông chỉ tay về phía trước nói với Tiên Sinh.
"Tốt lắm, chúng ta về nhà thôi, lát nữa cậu hãy gọi điện cho người của chúng ta, bảo họ lái xe trở về." Tiên Sinh đột nhiên chớp mắt, như có một vệt sáng vụt qua vậy.
Tiếp theo đó, Tiên Sinh mang theo hai thủ hạ lên thẳng phi cơ, phi cơ vừa bay lên trời thì dần dần biến mất trong màn đêm.
Trời vừa sáng, Tiểu Hạ đã lái chiếc xe bánh mì (một loại xe nhỏ có hình dạng giống chiếc bánh mì) đi đến khách sạn. Đó là một chiếc xe bánh mì hãng xe Chữ O, cửa sổ của nó được làm bằng kính tránh nóng màu lá chè xanh, làm cho người ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe.
Mấy người Trần Thiên Minh đã lên xe, nói với Tiểu Hạ: "Anh Tiểu Hạ, lại làm phiền anh rồi."
"Ha ha ha, anh em trong nhà không cần phải khách sáo, hơn nữa lần này các cậu đi là làm việc giúp chúng tôi." Tiểu Hạ cười nói. "Thiên Minh, sư phụ nói nếu cậu có thể về kịp lúc khai giảng thì sẽ không cần xin phép nghỉ cho cậu nữa, nếu như không được thì sẽ xin nghỉ, cậu không cần phải lo lắng chuyện ở trường học."
"Được, sư huynh cứ áng chừng giúp tôi là được rồi." Trần Thiên Minh cười nói. Dù sao quan hệ giữa họ có chút phức tạp, giống như Lâm Quốc gọi Chung Hướng Lượng là sư phụ, gọi Trần Thiên Minh là đại ca.
"Khí hậu ở tây bộ không giống chúng ta ở đây, nhưng các cậu đều đã luyện qua võ công, chắc không có vấn đề gì. Các cậu xuống máy bay thì hãy gọi điện thoại, đến lúc đó sẽ có người đến đón các cậu, còn sắp xếp cho các cậu vào tây bộ." Tiểu Hạ vừa nói vừa đưa một tờ giấy nhỏ cho Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh nhận lấy tờ giấy rồi cất vào trong túi. "Anh Tiểu Hạ, mấy giờ chúng tôi sẽ lên máy bay, sư huynh bảo chúng tôi hỏi anh là được."
"Sắp rồi, còn 15 phút nữa máy bay sẽ cất cánh." Tiểu Hạ xem đồng hồ rồi nói với Trần Thiên Minh.
"Cái gì? Anh Tiểu Hạ, anh không phải là đang nói đùa chứ? Nếu như chỉ còn 15 phút nữa thì sao chúng ta đến kịp, bây giờ phải đi mười mấy phút mới tới được sân bay, còn phải làm thủ tục gì gì nữa, tôi thấy cho thêm 5 phút nữa cũng không kịp!" Trương Ngạn Thanh thấy Tiểu Hạ nói như vậy thì lo lắng nói.
"Các cậu không cần phải kiểm tra vé." Tiểu Hạ vừa lái xe vừa nói.
"Không cần phải kiểm tra vé?" Tiểu Phương ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy, chúng ta đã nói với sân bay, xe của chúng ta sẽ trực tiếp đi đến bên cạnh máy bay, rồi các cậu sẽ lên thẳng đó là được. Cho dù chúng ta đến muộn một chút thì máy bay cũng sẽ đợi chúng ta, cũng chính là nói trừ phi chúng ta nói bay ra nếu không máy bay của chuyến bay lần này không thể bay được." Tiểu Hạ nói.
"Đây chính là khu vực đặc thù của cục an toàn." Lâm Quốc dù sao đã từng làm binh nên cũng biết một chút.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv