"Vâng!" Lưu Mỹ Cầm nhẹ nhàng gật đầu, nàng nghe được lời an ủi của Trần Thiên Minh, vừa mới rồi không chút khí lực lúc này hình như đã khá hơn một chút.
"Thiên Minh, em bế Mỹ Cầm lên giường bệnh, sau đó em đi ra ngoài nhé." Chị Yến nói.
Trần Thiên Minh bế Lưu Mỹ Cầm nhẹ nhàng đặt ở trên giường bệnh, sau đó ở bên cạnh nhìn nàng.
"Thiên Minh, em ra ngoài được rồi." Chị Yến kéo tay Trần Thiên Minh.
"Thiên Minh, anh đừng đi." Lưu Mỹ Cầm nhỏ giọng kêu lên.
"Mỹ Cầm, em không cần sợ hãi, có bác sĩ rồi, Thiên Minh ở đây không tiện." Chị Yến nói. Lúc này, bác sĩ khoa phụ sản cùng với hộ lý bắt đầu bận rộn, kiểm tra thân thể Lưu Mỹ Cầm.
"Mỹ Cầm, em phải kiên cường lên, anh ở ngoài chờ em." Trần Thiên Minh nói.
Ra khỏi phòng bệnh, Trần Thiên Minh hỏi chị Yến: "Chị, không phải chưa tới ngày sinh sao? Thế nào đã sinh sớm như vậy?"
"Cái này không phải lúc nào cũng chuẩn xác, chỉ là đại khái thôi." Chị Yến cười cười nói: "Em không nên lo lắng, thân thể Mỹ Cầm rất tốt, mà em bé cũng rất khỏe mạnh, nàng sẽ không sao đâu."
Trần Thiên Minh gật đầu, sau đó đi đi lại lại bên ngoài phòng bệnh. Cũng không biết qua bao lâu, Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng trẻ con khóc bên trong phòng bệnh.
"Sinh, sinh rồi." Chị Yến vui vẻ kêu lên.
"Đúng vậy, sinh, sinh rồi." vẻ mặt Trần Thiên Minh vui sướng, hắn đã được làm cha rồi.
Không lâu sau, một bác sĩ từ trong phòng sinh đi ra, nàng nói với chị Yến: "Tiểu Yến, mọi người vào đi, là một bé gái."
"Được, được, chúng tôi vào liền đây." Trần Thiên Minh vội vã gật đầu. Hắn không quan tâm là con trai hay con gái! Chỉ cần Lưu Mỹ Cầm và đứa bé bình an là được.
Trần Thiên Minh đi vào phòng sinh, thấy Lưu Mỹ Cầm sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, con mình cũng được bao bọc kín đặt ở bên cạnh Lưu Mỹ Cầm. "Mỹ Cầm." Trần Thiên Minh yêu thương gọi.
"Thiên Minh" Lưu Mỹ Cầm nhìn thấy Trần Thiên Minh đi đến, nước mắt không nhịn được trào ra.
"Đừng khóc, Mỹ Cầm, anh biết em khổ cực mà." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng ngồi ở bên mép giường an ủi nàng.
Lưu Mỹ Cầm lắc đầu nói : "Cho dù khổ cực em cũng không sợ, chỉ là em vô dụng, sinh cho anh một bé gái." Nói đến đây, Lưu Mỹ Cầm lại òa khóc.
"Bà mẹ ngốc của anh, trai hay gái không phải là người sao? Em xem, con gái của chúng ta xinh đẹp như thế này, anh càng nhìn càng yêu." Trần Thiên Minh nhìn con gái vừa cười vừa nói.
"Anh không giận sao?" Lưu Mỹ Cầm sợ hãi nói.
"Không giận, anh sao lại giận chứ, vui vẻ còn không được nữa là, ha ha, anh làm cha rồi." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng véo véo mũi Lưu Mỹ Cầm.
Lưu Mỹ Cầm khẽ cắn môi nói: "Thiên Minh, em muốn sinh cho anh một đứa con trai nữa." Nói xong, sắc mặt tái nhợt có chút đỏ hồng lên.
"Được, tùy em, tốt nhất em sinh cho anh tám đứa, mười đứa đi." Trần Thiên Minh cười lớn.
"Đi chết đi, anh cho em là lợn à!" Lưu Mỹ Cầm cười mắng.
"Mỹ Cầm, em không nên nói nhiều quá. Bác sĩ nói, em bây giờ còn rất yếu, em nên nghỉ ngơi trước đã, anh gọi Ngạn Thanh đưa mẹ anh tới, để mẹ chăm sóc em. Mẹ em nói chờ tháng sau, mẹ sẽ lên chăm em." Trần Thiên Minh nói. Theo phong tục của người xưa, mẹ Lưu Mỹ Cầm lúc này không tiện tới gặp nàng.
"Vâng, Thiên Minh, em muốn anh ở bên cạnh em, được không?" Lưu Mỹ Cầm hư nhược nói.
"Được, em mau ngủ đi, anh vừa mới nhờ người ta chuẩn bị một ít vật dùng em cần rồi. Mấy người Lệ Linh nói chút nữa sẽ qua thăm em." Trần Thiên Minh nhẹ vuốt mặt Lưu Mỹ Cầm nói.
"Các cô ấy sẽ không muốn đến đây thăm em đâu. Dù sao cũng có anh và chị Yến ở đây, mẹ anh cũng đến nữa." Lưu Mỹ Cầm có chút xấu hổ nói.
"Đến thăm em, là tâm ý của các nàng ấy, không có gì đâu, em mau ngủ đi!" Trần Thiên Minh thúc giục Lưu Mỹ Cầm.
Lưu Mỹ Cầm gật đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mấy ngày sau, Trần Thiên Minh một mực ở bệnh viện với Lưu Mỹ Cầm. Bởi vì Trần Thiên Minh cho Lưu Mỹ Cầm ăn những thức ăn bổ dưỡng gì đó, thân thể Lưu Mỹ Cầm hồi phục vô cùng nhanh chóng.
"Thiên Minh, con gái hình như cười với chúng ta kìa." Lưu Mỹ Cầm nhìn con gái vui mừng nói.
"Không thể nào, mới vài ngày thôi mà, con nó lợi hại như vậy, xem ra, là kế thừa sự thông mình của em nha!" Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
"Anh đó, miệng lưỡi trơn tru, không biết anh còn muốn lừa gạt bao nhiêu cô gái nữa đây?" Lưu Mỹ Cầm liếc nhìn Trần Thiên Minh, cười duyên nói.
"Là thật mà. Em xem con gái chúng ta đẹp thế này, là vì mẹ nó rất xinh đẹp đấy." Trần Thiên Minh nghe bác sĩ nói, sản phụ nếu tâm tình tốt, thân thể phục hồi sẽ nhanh hơn.
Được Trần Thiên Minh ca ngợi như vậy, Lưu Mỹ Cầm cũng hi hi cười. "Thiên Minh, anh đặt tên cho con gái của chúng ta chưa?"
"Em đặt đi." Trần Thiên Minh nói.
"Không được, anh là cha, anh phải đặt chứ." Lưu Mỹ Cầm lắc đầu nói.
Thiên Minh nghe Lưu Mỹ Cầm nói như vậy, gật đầu nói: "Được thôi, sau này có thời gian rồi ngẫm nghĩ, dù sao bây giờ cũng không cần gấp."
"Thiên Minh, anh bế con gái sang đây, em muốn cho con bú." Lưu Mỹ Cầm nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh bế con gái đến cho Lưu Mỹ Cầm. Lưu Mỹ Cầm bế lấy con gái, sau đó nhẹ nhàng nhấc áo lên, kéo áo ngực lên, lộ ra bộ ngực sữa căng đầy. Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực sữa đầy đặn của nàng, không khỏi nhìn không chớp mắt, khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt. Bộ ngực của bà mẹ trẻ này, thực sự là vừa to vừa trắng, làm cho mình muốn bóp một cái.
"Nhìn cái gì vậy, có phải anh chưa nhìn thấy bao giờ đâu?" Lưu Mỹ Cầm trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Anh chưa từng nhìn thấy, trước đây khác bây giờ mà. Con gái, vú của mụ mụ con có bú hết không? Nếu như ngươi bú không hết, để ba ba giúp con ăn nhé!" Trần Thiên Minh nhìn bộ ngực sữa của Lưu Mỹ Cầm cười dâm nói.
"Đi chết đi, không đứng đắn gì cả." Lưu Mỹ Cầm giả bộ tức giận mắng.
Một lát sau mấy người Trương Lệ Linh cũng đến thăm Lưu Mỹ Cầm. Mọi người tranh nhau bế lấy đứa bé. Trương Lệ Linh cười nói: "Xem ra, chúng ta phải tìm thời gian, an bài bối phận cho mọi người, sau này đứa bé có thể gọi bác gái là bà, không thể lộn xộn được."
"Em có ý xấu thì có." Chị Yến cười mắng Trương Lệ Linh.
"Thiên Minh, em thấy chị cầm hạnh phúc như vậy, em cũng muốn sinh em bé." Lương Thi Mạn nhìn Lưu Mỹ Cầm hâm mộ nói.
"Không được, mọi người nghe em nói. Ngoại trừ chị Yến ra, Thi Mạn cùng những người khác trong một năm không được sinh em bé. Công ty chúng ta hiện giờ thiếu người, người khác em lại không tin tưởng được, ai cũng sinh em bé, em biết làm thế nào? Lần này tập đoàn Hoàng Thị không chỉ giao hạng mục công trình kia cho chúng ta, đồng thời còn giới thiệu thêm các công trình khác nữa. Trong một năm này, đủ khiến chúng ta bận rộn rồi." Trương Lệ Linh hưng phấn nói. Hiện tại nàng càng ngày càng giống với nữ cường nhân.
"Dựa vào cái gì bắt chị sinh, chị còn muốn chơi đùa hơn hai năm nữa ấy chứ!" Chị Yến lườm Trương Lệ Linh, đỏ mặt nói. "Dù sao bây giờ Mỹ Cầm sinh rồi, tiểu di cũng sẽ không cãi nhau mỗi ngày với chúng ta."
"Chị Yến, nếu vậy chị tới công ty chúng em xem sao, chúng em đang thiếu người này!" Trương Lệ Linh nói.
"Sau này nói đi!" Chị Yến nói. Dù sao nàng không có hứng thú với kinh doanh.
"Chị Cầm, nửa năm sau chị đến công ty hỗ trợ chúng em, có được không?" Trương Lệ Linh lại bắt đầu lôi kéo Lưu Mỹ Cầm.
"Nếu như có thể hỗ trợ được, chị sẽ giúp em." Lưu Mỹ Cầm gật đầu nói. Nàng cũng không muốn lại làm lão sư. Nàng phái giúp Trần Thiên Minh sinh một đứa con trai.
Lúc này từ ngoài cửa có hai người bước vào, Trần Thiên Minh ngẩng đầu nhìn lên, là Hà Đào và Trang Dũng.
Lưu Mỹ Cầm thấy Hà Đào tới, vui vẻ nói: "Hà Đào, bạn tới rồi."
"Đúng vậy, Mỹ Cầm, sao hôm nay bạn mới nói cho mình biết, để mình xem con gái nuôi cái nào."Hà Đào cũng không thèm liếc nhìn Trần Thiên Minh ở phía trước, vòng qua hắn, sau đó ôm đứa bé vui vẻ ngắm nhìn. "BB, gọi mẹ nuôi nào." Hà Đào đùa với đứa bé,
"Lại có thêm một bà mẹ nữa đến rồi. " Trương Lệ Linh ở bên cạnh nhỏ giọng nói thầm.
"Hà Đào, đây là ai?" Lưu Mỹ Cầm cũng phát hiện Hà Đào dẫn theo Trang Dũng đang cầm một giỏ hoa quả, kỳ quái hỏi thăm.
"À, đây là bạn trai của mình." Hà Đào cắn môi một chút giả bộ vui vẻ nói. Trước khi đến đây nàng đã chuẩn bị thật tốt, nhìn Lưu Mỹ Cầm có con với Trần Thiên Minh, lại thêm các nữ nhân khác của Trần Thiên Minh. Vốn tưởng rằng mình sẽ không quá đau lòng, nhưng nàng sai rồi, nàng cảng thấy lòng mình lúc này đau như cắt.
"Bạn trai của bạn á?" Lưu Mỹ Cầm nghi hoặc nhìn thoáng qua Trần Thiên Minh, nhìn thấy Trần Thiên Minh chỉ thay đổi sắc một chút, không nói gì.
"Đúng vậy là bạn trai mình, tên là Trang Dũng, chúng ta quen nhau lâu rồi, Trần Thiên Minh cũng biết mà." Hà Đào cố ý cười với Trần Thiên Minh. Lần này nàng gọi Trang Dùng cùng nàng đến đây, chính là không muốn người khác nhìn mình chê cười.
Trần Thiên Minh chỉ lạnh lùng nhìn Hà Đào và Trang Dũng, im lặng. Ở trước mắt bao nhiêu nữ nhân của mình như thế này, mình biết nói gì chứ? Lẽ nào mình tung hai chân ra, đá bay gạch ngói ra ngoài sao?
"Hà Đào, bạn tới thăm mình là được rồi, hà tất phải tốn kém thế làm gì?" Lưu Mỹ Cầm thấy sắc mặt Trần Thiên Minh lúc trắng lúc đen, vội vàng chuyển đề tài.
"Mỹ Cầm, giữa chúng ta không cần nói những lời như thế. Mình bây giờ còn có chút chuyện, hôm khác sẽ lại đến thăm bạn." Hà Đào cảm thấy mình không thể giả bộ nổi nữa, vội vã muốn bỏ chạy. Nàng sợ mình không đi, cảm giác đau lòng sẽ khiến nàng lộ tẩy tất cả.
"Ừ, gặp sau nhé, Hà Đào." Lưu Mỹ Cầm gật đầu nói.
Trương Lệ Linh thấy Hà Đào và Trang Dũng đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi Mỹ Cầm: "Mỹ Cầm, mỹ nữ có tên Hà Đào này, hình như có quan hệ với Thiên Minh à?"
Chị Yến nói: "Đúng vậy, trước đây cô ấy là đồng sự tốt của Trần Thiên Minh, theo lý mà nói, ngoại trừ chị ra, nàng là cô gái đầu tiên mà Trần Thiên Minh quen, còn sớm hơn các em."
"Chị Yến nói cũng không sai, Hà Đào còn quen Trần Thiên Minh trước cả mình." Lưu Mỹ Cầm gật đầu.
"Nói như vậy, chị Yến là mợ cả, Hà Đào này là mợ hai." Trương Lệ Linh nói.
"Người ta bây giờ có bạn trai rồi." Lưu Mỹ Cầm nói.
"Đó là giả, em có thể nhìn thấy được mà. Cô ấy vẫn còn yêu Thiên Minh." Trương Lệ Linh không chịu cự lại. "Giữa Hà Đào và Trang Dũng thiếu cảm giác thân mật của hai người yêu nhau. Cái này em có thể cảm nhận được."
"Thiên Minh, đi cướp nàng về đi." Lương Thi Mạn nói.
"Đúng rồi, Thiên Minh" Trương Lệ Linh lớn tiếng nói.
"Được rồi, các em đừng làm phiền anh nữa." Trần Thiên Minh phụng phịu căm tức nói. Nghe Hà Đào nói Trang Dũng là bạn trai nàng, lòng hắn đã đủ phiền muộn. Hắn biết Hà Đào thích mình, nhưng Hà Đạo không tiếp nhận việc cùng nhiều nữ nhân như vậy chia xẻ mình, đây mới là vấn đề mấu chốt. Bình thường Hà Đào không nói Trang Dũng là bạn trai nàng, nhưng hôm nay lại nói, lẽ nào quan hệ giữa bọn họ đã đột phá? Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
Hà Đào đi ra khỏi bệnh viện, nặng nề thở dài một hơi. Nhìn con của Trần Thiên Minh cùng với mấy nữ nhân khác, nàng đau lòng vô cùng. Lúc này cảm giác hai chân như nhũn ra, đứng không vững.
"Em sao thế?" Trang Dũng quan tâm hỏi Hà Đào.
"Không sao cả, Trang Dũng, cảm ơn anh hôm nay đến đây cùng em." Hà Đào nói.
"Cái này không cần cảm ơn. Bây giờ em vẫn muốn ở cùng một chỗ với Trần Thiên Minh sao?" Trang Dũng hỏi.
"Không, em không." Hà Đào liều mạng lắc đầu. Trong lòng nàng không thể nào tiếp nhận nổi việc cùng nhiều nữ nhân như vậy chung một chồng. Tuy rằng nàng rất yêu Trần Thiên Minh.
"Vậy em có thể làm bạn gái anh không?" Trang Dũng có chút hi vọng, vừa rồi không phải Hà Đào gọi mình là bạn trai sao? Tuy rằng chỉ là diễn kịch, nhưng hắn muốn biến giả thành thật.
"Em, em cần suy nghĩ một chút." Hiện tại Hà Đào đã nản lòng thoái chí. Không thể cùng người mình yêu ở chung một chỗ, thì sau này đi chung đường với ai cũng không còn quan trọng nữa.
"Được, anh sẽ chờ câu trả lời thuyết phục của em." Trang Dũng vui vẻ ní, hắn cảm thấy những cố gắng của mình không uổng phí.
"Lão bản, kia chẳng phải Hà Đào sao?" Vừa lúc lái xe đi qua bệnh viện, Trường Mao phát hiện Hà Đào đang nói chuyện cùng với Trang Dũng, hắn hưng phấn kêu lên với Diệp Đại Vĩ đang ngồi ở phía sau.