"Cái này có gì mà xấu hổ. Thiếu nợ thì phải trả tiền chứ sao. Thế này đi, mấy hôm nữa chú theo anh tới sòng bạc Thường Nhạc một chuyến. Anh trả lại chú mười lăm vạn, được không?" Trần Thiên Minh nói. Bây giờ sòng bài Thương Nhạc chính là ngân hàng nhỏ của hắn.
"Vậy tốt quá. Cám ơn đại ca" Trương Ngạn Thanh vui mừng nói.
"Chú không được nói cho Trương Lệ Linh".
"Em sẽ không nói cho chị Linh biết" Trương Ngạn Thanh cam đoan.
Trần Thiên Minh cúp máy hắn quay lại bàn ăn và nói: "Thật ngại quá, công chuyện làm ăn
"Trần tổng, nhân viên của anh vẫn còn chưa lên sao?" Triệu Lộ vẫn chưa từ bỏ ý định thăm dò Trần Thiên Minh.
"Sắp tới rồi. Chúng ta cứ ăn cơm trước, vội cái gì chứ?" Trần Thiên Minh vừa cười vừa gắp một miếng thị bỏ vào bát Lý Hân Di.
Trong lúc mọi người vừa ăn vừa nói cười vui vẻ, đột nhiên cánh cửa phòng mở ra.
Trương Ngạn Thanh và mấy anh em đi vào. Mọi người trong phòng ngây ra khi nhìn thấy trang phục của mấy người Trương Ngạn Thanh. Lúc này mấy người Trương Ngạn Thanh đều mặc đồ véc, đeo kính đen. Trang phục giống nhau. Đặc biệt ai cũng là người cao lớn, dáng vẻ của những người học võ làm mọi người thoáng giật mình, ai cũng tưởng người của xã hội đen tìm tới.
"Đại…, ông chủ" Thiếu chút nữa Trương Ngạn Thanh lại gọi Trần Thiên Minh là đại ca theo thói quen. May mắn là hắn đã kịp thay đổi nếu không mọi chuyện lộ tẩy.
"Tới rồi hả. Hãy đưa nữa trang cho tôi nào" Trần Thiên Minh ra vẻ giận dữ nói với mấy người Trương Ngạn Thanh.
Trương Ngạn Thanh vội vàng lấy từ trong người ra một cái hộp tinh xảo đưa cho Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh nhận cái hộp rồi khoát tay với mấy người Trương Ngạn Thanh, ý bảo bọn họ hãy đi ra ngoài. Sau đó Trần Thiên Minh đặt cái hộp trên bàn trước mặt Lý Hân Di và cười nói: "Thật ngại quá. Anh không mua được cái gì quý giá cả".
Mọi người giật mình khi thấy Trần Thiên Minh có mấy nhân viên như vậy. Bọn họ cũng không thể đoán ra thân phận thật sự của Trần Thiên Minh. Đặc biệt mấy người đó đều mặc đồ đen, không biết có phải là dân xã hội đen hay là vệ sĩ.
Nhưng khi Triệu Lộ thấy Trần Thiên Minh lấy trang sức ra, anh càng đố kỵ. Anh ta chỉ muốn xem rốt cuộc Trần Thiên Minh mua tặng Lý Hân Di cái gì. Nếu như là một tặng vật không đáng tiền, anh ta đương nhiên sẽ chế giễu Trần Thiên Minh một trận ra trò, làm Trần Thiên Minh mất mặt, cũng làm cho Lý Hân Di coi thường Trần Thiên Minh.
"Không cần biết Thiên Minh tặng tôi cái gì, tôi cũng thích" Lý Hân Di cầm hộp trang sức, cảm động nói. Nàng thực sự không ngờ Trần Thiên Minh gọi người mua trang sức tặng nàng. Nàng cũng biết tặng vật này Trần Thiên Minh vừa mới bảo người mua. Vấn đề là mấy người này là ai? Trong lòng nàng không ngừng đặt ra những câu hỏi nghi vấn.
Triệu Lộ nhìn thấy gương mặt đỏ hồng của Lý Hân Di anh ta càng tức giận. Bây giờ anh ta ước gì Trần Thiên Minh đi ra ngoài bị xe đâm chết. Có dũng khí đoạt người phụ nữ của mình thì đáng nhận kết quả đó. Thế nhưng lòng đố kỵ của anh ta còn muốn nhiều hơn nữa. Anh ta muốn biết tại sao Trần Thiên Minh lại có mấy nhân viên như vậy? Anh thầm nghĩ chính bản thân anh ta sẽ làm Trần Thiên Minh mất thể diện, đánh bại Trần Thiên Minh.
"Hân Di, dĩ nhiên Triệu tổng muốn nhìn xem bên trong có gì. Em cứ mở ra cho mọi người xem đi" Trần Thiên Minh cười nói. Trần Thiên Minh thầm nghĩ M, Triệu Lộ, muốn làm mất mặt ông mày sao? May mắn mình đã sớm chuẩn bị. Lý Hân Di là lãnh đạo của mình, đối xử với mình rất tốt. Hơn nữa đêm nay còn để mình làm bạn trai tạm thời của cô ấy vì thấy mình cũng phải hào phóng tặng cô ấy cái vòng cổ kim cương. Dù sao mấy ngày nữa mình tới sòng bạc Thường Nhạc là kiếm đủ tiền.
Lý Hân Di không thể làm gì khác khi nàng nghe Trần Thiên Minh nói vậy. Nàng chậm rãi mở hộp trang sức. nhưng người khác cũng nghến cổ muốn nhìn xem Trần Thiên Minh tặng Lý Hân Di quà gì.
"Ôi, vòng cổ kim cương!" Một cô gái hét một tiếng chói tai, những người khác cũng xôn xao bàn tán.
"Ha, ha. Không phải vật gì quý giá. Cái vòng cổ này chỉ trị giá mười vạn tệ thôi mà" Trần Thiên Minh nói ra vẻ hào phóng. Hắn đặc biệt nhấn mạnh từ "thôi mà" sau đó hắn liếc nhìn Triệu Lộ với vẻ khinh miệt.
"Mười vạn tệ ?" Triệu Lộ hoài nghi. Anh ta không tin trang phục trên người Trần Thiên Minh rất giản đơn, còn không đáng giá một ngàn tệ. Trần Thiên Minh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nhưng dựa vào những người mới vào lúc trước thì có vẻ thân thận của Trần Thiên Minh không giống như người bình thường.
"Đúng vậy, Hân Di. Anh hy vọng em thích" Trần Thiên Minh mỉm cười nói.
"Em rất thích. Cám ơn anh, Thiên Minh" mặc dù trong lòng Lý Hân Di vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng bây giờ nàng đương nhiên sẽ không hỏi Trần Thiên Minh .
Mọi người nhìn Lý Hân Di với anh mắt hâm mộ, cảm giác như nàng đã tìm được một người bạn trai giàu có. Chỉ có Triệu Lộ là mang vẻ mặt tức giận. Anh ta hoàn toàn không tin Trần Thiên Minh dám bỏ ra mười vạn tệ mua tặng Lý Hân Di một cái vòng cổ kim cương. Nếu như là anh ta, anh ta tuyệt đối sẽ không mua tặng Lý Hân Di.
Một lát sau nhân viên phục vụ đẩy bánh sinh nhật tới. Mọi người vui vẻ hát bài sinh nhật chúc mừng sinh nhật Lý Hân Di. Sau khi ăn xong bánh ngọt tất cả mọi người đều cáo từ ra về vì vậy Trần Thiên Minh và mọi người cùng xuống lầu.
"Thiên Minh, bây giờ em đi lấy xe" Lý Hân Di khẽ nói với Trần Thiên Minh.
"Không được. Hân Di, nếu bây giờ em đi lấy xe máy của em, chắc chắn Triệu Lộ sẽ nhìn thấy, vậy anh ta biết vừa rồi chúng ta đã diễn trò" Trần Thiên Minh vội vàng nói.
"Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?" Lý Hân Di sốt ruột. Nếu như nàng để bạn học của nàng phát hiện nàng và Trần Thiên Minh diễn trò, nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Không sao. em cứ làm theo lời anh nói. Anh đã sắp đặt tất cả mọi việc" Trần Thiên Minh tự tin nói.
Lý Hân Di cũng có chút yên tâm khi nàng nghe Trần Thiên Minh nói bởi vì từ việc tặng trang sức cùng mấy người mặthegioitruyen.comple mang tới xem ra Trần Thiên Minh nhất định đã chuẩn bị tất cả. Sau này chỉ cần hỏi lại Trần Thiên Minh là biết tất cả.
"Trần tổng, tại sao hai người vẫn chưa về? Có cần tôi chở hai người cùng về không?" Ngay lúc đó gã Triệu Lộ đáng ghét lại đi tới trước mặt Trần Thiên Minh, cố ý nói to. Lúc trước anh ta không thể làm Trần Thiên Minh mất mặt, anh ta muốn xem bây giờ Trần Thiên Minh quay về bằng phương tiện gì. Trần Thiên Minh còn mấy nhân viên, cả Lý Hân Di nữa đương nhiên tất cả không ngồi vừa một xe. Anh ta muốn nhìn xem Trần Thiên Minh xử lý việc này thế nào.
"Triệu tổng, cám ơn thành ý của anh" Trần Thiên Minh dù cười nói nhưng trong lòng đang giận dữ. Gã Triệu Lộ này quá khình thường người khác. Anh ta muốn mình làm trò cười cho thiên hạ. May mắn là mình đã có chiêu này nếu không lãnh đủ với anh ta. Trần Thiên Minh quay lại nháy mắt với Trương Ngạn Thanh vẫn đang đứng ở sau hắn.
Trương Ngạn Thanh khẽ bóp vào tai nghe và nói to: "Các anh hãy lái xe tới cửa khách sạn" Hình như Trương Ngạn Thanh sựo người khác không nghe thấy nên hắn nói rất to. Âm thanh của hắn to đến nỗi làm chấn động lỗ tai của những người khác. Không phải Trần Thiên Minh lo lắng cho những người bên cạnh hắn mà hắn lo lắng cho tai của các anh em của hắn. Không biết sau này tai của họ có nghe nói bình thường hay không?
Một lát sau ba chiếc xe chạy tới đỗ trước mặt mấy người Trần Thiên Minh. Quả nhiên Trương Ngạn Thanh không nhớ sai. Hắn mang tới đủ ba cái xe giống như lần trước đi bảo vệ Hoàng Na, phong cách rất quý phái thế nhưng Trần Thiên Minh không khỏi nhíu mày khi hắn nhìn thấy chiếc xe thứ ba.
Hai chiếc xe chạy trước đều là xe màu đen nhưng tới chiếc thứ ba thì lại là một chiếc van màu trắng. Màu trắng, đen tương phản với nhau làm người khác cảm thấy không ăn nhập với nhau. Trần Thiên Minh tức giận trừng mắt nhìn Trương Ngạn Thanh. Hắn vốn muốn diễn một trò hay, cuối cùng lại phá hỏng tất cả.
Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh tức giận hắn vội vàng chạy tới bên Trần Thiên Minh nói: "Ông chủ, chúng tôi định dùng toàn xe màu đen nhưng tôi nhận được thông tin nói gần đây có một nhóm người chuyên đánh cướp các ông chủ nên tôi đã thay bằng một xe van màu trắng để có thể chở được nhiều người hơn khi bảo vệ ông chủ".
"Ý của anh là xe van trắng có thể chở được nhiều người sao?" Triệu Lộ nghi ngờ hỏi.
Trương Ngạn Thanh lạnh lùng liếc nhìn Triệu Lộ một cái rồi hắn bóp tai nghe nói: "Các anh em ở xe số ba ra ngoài" Nghe thấy tiếng nói của Trương Ngạn Thanh, từ bên trong xe số ba có mười người nhảy xuống. Tất cả đều có trang phục giống như mấy người Trương Ngạn Thanh. Lần này tất cả mọi người ngẩn ngơ, không ai ngờ Trần Thiên Minh có nhiều người bảo vệ như vậy. Cho dù là tỉnh trưởng cũng chưa chắc có sự bảo vệ như vậy trong khi đó Trần Thiên Minh lại có. Tất cả thầm tự hỏi rốt cuộc Trần Thiên Minh là ai.
Lần này thì Triệu Lộ tái nhợt mặt. Anh ta vốn muốn hạ đo ván Trần Thiên Minh nhưng anh ta không ngờ Trần Thiên Minh lại lợi hại như vậy. Đi ra ngoài ăn cơm còn mang theo mười mấy người bảo vệ, những ông chủ bình thường hoàn toàn không thể có được điều này. Lý Hân Di thì càng ngây người. Rốt cuộc Trần Thiên Minh là ai vậy? Nếu như chỉ là một giáo viên bình thường rõ ràng tuyệt đối không thể có sự sắp xếp như này.
"Ông chủ, tiểu thư, xin mười lên xe" Trương Ngạn Thanh cười nhìn Trần Thiên Minh và Lý Hân Di nói. Xem ra mười lăm vạn Trần Thiên Minh đồng ý trả Trương Ngạn Thanh cũng có tác dụng. Bây giờ Trương Ngạn Thanh đang phục vụ hết sức chu đáo, không có bất kỳ sơ sót nào.
"Các vị, chúng tôi đi trước" Trần Thiên Minh vẫy tay chào mọi người sau đó hắn kéo Lý Hân Di đang ngây ngốc vào trong chiếc xe ở giữa. Sau đó Trương Ngạn Thanh đóng cửa lại và ngồi ở ghế cạnh lái xe ở xe thứ hai. Sự sắp đặt hoàn toàn giống như khi bảo vệ Hoàng Na. Bọn Trương Ngạn Thanh vừa mới trải qua thực tế, sao có thể quên được đây?
Trần Thiên Minh vỗ đùi tận hưởng cảm giác hưng phấn, thoải mái. Trước kia đều là hắn bảo vệ người khác bây giờ làm ông chủ được người khác bảo vệ.
"Thiên Minh, rốt cuộc đã xảy ra chuỵên gì?' Lý Hân Di nhìn Trần Thiên Minh hỏi. Bây giờ ngồi trên xe nàng muốn hỏi rõ ràng chuyện gì đang xảy ra?
"Ồ. Lúc nãy anh thấy cái gã Triệu Lộ xem thường anh, làm em mất mặt vì thế anh mới mời mấy người bạn ở công ty kịch nghệ tới giúp anh" Trần Thiên Minh cười nói.
"Cái vòng cổ kim cương mười vạn tệ này là giả hả?' Lý Hân Di hỏi.
"Đúng vậy, bọn họ mua ở vỉa hè" Trần Thiên Minh nói.
"May quá. làm em sợ muốn chết. Em cứ tưởng cái vòng này trị giá mười vạn tệ. Nhưng mà Thiên Minh, cái vòng cổ này giống như hàng thật vậy" Lý Hân Di vừa nhìn cái vòng cổ vừa nói.
"Đương nhiên bây giờ con người rất giỏi, làm giả cái gì cũng giống như thật" Trần Thiên Minh nói.
"Cũng đúng" Lý Hân Di gật đầu nói: "Thiên Minh, buổi tối nay hết bao nhiêu tiền?'
"Không nhiều. Hơn nữa cái vòng cổ đó chỉ có giá một ngàn tệ" Trần Thiên Minh nói. Vì đã nói làm trò hắn vẫn phải diễn tiếp vì thế Trần Thiên Minh mới đưa ra một con số bất kỳ.
"Đúng vậy. Không nhiều" Lý Hân Di đương nhiên hiểu điều Trần Thiên Minh nói.
"Thiên Minh, ngày mai em sẽ trả tiền cho anh. Em cám ơn anh vì buổi tối nay. Cám ơn anh đã giữ thể diện cho em trước các bạn".
"Không cần khách khí, chỉ có một ngàn tệ. Cứ coi như đây là phí trả cho việc tối nay được làm bạn trai tạm thời của em" Trần Thiên Minh vuốt tóc ngược ra phía sau và nói.
Lý Hân Di đỏ mặt khi nghe Trần Thiên Minh nói. Nàng nghĩ tới việc giả trang làm bạn trai mình của Trần Thiên Minh tối nay vô cùng đặc biệt, ánh mắt hâm mộ của các bạn nữ nhìn mình làm trong lòng nang vô cùng cao hứng. "Vậy còn xe máy của em thì sao?"
"Ngày mai em hãy tới lấy" Sau khi Trần Thiên Minh đưa Lý Hân Di về nhà, hắn hỏi Trương Ngạn Thanh: "Ngạn Thanh, ở công ty không có xe hay sao mà phải dùng tới cái xe van này?"
"Xe đã bị các anh em sử dụng đi làm việc hết, em đành phải dùng tới chiếc xe van đó. Thế nhưng việc em kéo hết các anh em ở công ty tới cũng rất hiệu quả" Trương Ngạn Thanh cười nói với Trần Thiên Minh.