Lưu Manh Lão Sư

Chương 405: Tình phụ xinh đẹp



Tuy nói như vậy, nhưng Trần Thiên Minh vẫn tiếp tục ảo tưởng, hắn đang nghĩ tới cảnh quần Dương Quế Nguyệt kéo lên tới đùi hương đồn trắng bóc, bải cỏ đen sẫm chảy ra cái kia....
Trần Thiên Minh đang nghĩ vẩn vơ, thì "két" một tiếng cửa mở ra, Dương Quế Nguyệt từ bên trong đi ra. Nàng phát hiện Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào cửa vệ sinh, khuôn mặt nhỏ nhắn khuôn mặt nhỏ nhắn không nhịn được mà đỏ lên.
"Này, đi!" Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh không có đi, liền nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh.
Thật ra không phải Trần Thiên Minh không muốn đi, mà bởi vì phía dưới của hắn đang biểu tình, hắn làm sao có thể đi được? Cho dù đi nhất định là chân thấp chân cao, sẽ rất mất thể diện. Bởi vậy, hắn nói với Dương Quế Nguyệt:
"Tôi cũng muốn vào WC, cô về trước đi!"
Dương Quế Nguyệt nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, đành phải đi ra ngoài.
Một lát sau, Trần Thiên Minh đợi cho đến khi thằng em đã im lìm, không còn chống quần nữa, hắn mới đi ra ngoài.
Trở về nơi ngủ của mình, Trần Thiên Minh nhìn thấy Dương Quế Nguyệt đang ngồi đó dường như có phần mệt mỏi. Nội tâm Trần Thiên Minh nhũn ra, hắn tới cạnh Dương Quế Nguyệt nói với nàng:
"Hung nữ, cô tới chỗ tôi ngủ đi".
"Trần Thiên Minh, anh là đồ lưu manh, tôi sao mà lại ngủ cùng anh được".
Dương Quế Nguyệt hiểu lầm là Trần Thiên Minh bảo nàng tới ngủ cùng hắn, thế nên mặt nàng đỏ bừng, tức giận nói.
" Dương Quế Nguyệt, đó là tự cô nghĩ vậy tôi bảo cô ngủ cùng khi nào? Tôi nói là cô tới nơi đó ngủ, tôi không ngủ". Trần Thiên Minh cũng bực bội nói.
"Vậy còn anh?" Dương Quế Nguyệt xấu hổ nói.
"Giờ tôi không buồn ngủ, vả lại, tôi muốn ngủ thì cũng có thể ngủ cùng các huynh đệ khác, cô cứ ngủ đi nếu có trộm đến tôi sẽ gọi mọi người dậy đối phó". Trần Thiên Minh mỉm cười, nói.
Dương Quế Nguyệt nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, nàng cảm thấy cũng
đúng, bởi vậy nàng liền tới chỗ của Trần Thiên Minh nằm xuống. Phảng phất ngửi thấy mùi nam nhân, làm cho trống ngực của nàng đập nhanh hơn.
Về phần tại sao, chính nàng cũng không rõ. Chỉ là, nàng cảm thấy tên Trần Thiên Minh dường như cũng không đáng ghét như trước kia.
Trần Thiên Minh đi đến bên kia ngồi xuống, hắn lại bắt đầu luyện Hương Ba công.
Dương Quế Nguyệt đang nằm nhìn thấy Trần Thiên Minh đang luyện
công, thế là nàng hỏi:
"Trần Thiên Minh, anh luyện võ công gì vậy, cái đó thuộc về môn phái nào?"
"Tôi luyện chính là Lưu Manh công, về phần môn phái, tôi cũng không biết, người dạy tôi chưa từng nói qua".
Trần Thiên Minh cũng không muốn để cho Dương Quế Nguyệt biết quá nhiều.
Trần Thiên Minh lại hỏi Dương Quế Nguyệt: "Còn cô? Cô thuộc môn phái nào?"
"Anh không muốn nói cho tôi, tại sao tôi phải nói cho anh biết?"
Dương Quế Nguyệt trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, nói.
"Đúng rồi, hung nữ, cô có bạn trai chưa?" Trần Thiên Minh đột nhiên hỏi Dương Quế Nguyệt.
"Anh hỏi điều này để làm gì?" Dương Quế Nguyệt cảnh giác, nói.
Trần Thiên Minh không cho là đúng, đáp thay: "Cô không cần trả lời tôi cũng biết cô không có bạn trai".
Dương Quế Nguyệt khó hiểu mà dò hỏi: "Trần Thiên Minh, làm sao mà anh
biết được? Có phải là có ái đó nói cho anh biết?"
Mình có bạn trai Trần Thiên Minh làm sao mà biết được nhỉ?
"Điều này còn cần phải người khác nói sao, cô xem lại cô đi, hung dữ như vậy, không chàng trai nào dám thích cô. Đặc biệt, động một chút cô lại "giương đao rút kiếm", dường như cho là mình có súng là rất giỏi rồi". Trần Thiên Minh nói.
Thật ra, "súng" của nam nhân so với súng của cô lợi hại hơn nhiều, mà người ta cũng không phải là động một chút là rút súng. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Trần.... Thiên .....Minh!" Dương Quế Nguyệt tức giận nói từng chữ.
Nếu như không phải là trông thấy người khác đang ngủ, nàng nhất định sẽ
liều mạng cùng Trần Thiên Minh.
"Cô gọi tôi cũng không có tác dụng gì, tôi cũng không có cách nào giới thiệu bạn trai cho cô, nếu như tôi giới thiệu bạn bè của tôi cho cô, như vậy là hại bọn họ cả đời, cô nói xem, tôi có thể làm ra chuyện như vậy sao?"
Trần Thiên Minh giống như là không nhìn thấy Dương Quế Nguyệt tức giận, hắn vẫn tự nhủ nói nhỏ.
"Trần Thiên Minh, có phải là anh muốn chết hay không?"
Dương Quế Nguyệt tức giận đến mức không còn cách nào ngủ tiếp được nữa, nàng ngồi dậy căm tức nhìn Trần Thiên Minh, đôi đại bạch thỏ cao ngất vì chủ nhân tức giận mà rung động.
Trần Thiên Minh nhìn thấy hai đỉnh tuyết sơn của Dương Quế Nguyệt đang rung động dữ dội, cặp mắt sáng lên. ****.
Gọi Dương Quế Nguyệt là "hung nữ" quả thật không sai, hẳn là do nàng thường xuyên rèn luyện thân thể, cặp thỏ lớn trước ngực mới đầy đặn như vậy, không biết nàng so với Phạm Văn Đình thì của ai lớn hơn.
Nghĩ đến Phạm Văn Đình, trong nội tâm của Trần Thiên Minh lại ngứa ngáy, mầy lần bởi vì ông xã của Phạm Văn Đình làm cho mình không thể thực hiện được mục đích. Xem ra, có thời gian mình phải đi tìm Phạm Văn Đình mới được.
" Trần Thiên Minh, anh còn nhìn nữa, tôi móc mắt anh ra bây giờ".
Dương Quế Nguyệt phát hiện Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào vào bộ ngực của mình, nàng lại nổi giận.
Trần Thiên Minh quả nhiên không phải là lưu manh bình thường, luôn nhìn vào nơi đó của mình, cứ như là nơi đó của mình không có gì che đậy vậy. Nghĩ tới đây mặt Dương Quế Nguyệt đỏ lên.
"Cô không nhìn tôi, thì làm sao biết tôi nhìn cô? Hơn nữa, hiện giờ tôi đang cùng cô nói chuyện, nếu như không nhìn cô thì tức là không hiểu phép tắc". Trần Thiên Minh khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt.
Dương Quế Nguyệt lại càng tức giận, cặp thỏ ở phía trên của nàng ta lại càng vùng vẫy, giống như đang hưởng ứng lời kêu gọi của chủ nhân.
"Vậy anh cũng không nên nhìn lung tung chứ". Dương Quế Nguyệt đỏ mặt
nhỏ giọng nói.
Nàng là một cô gái, làm sao có thể nói thẳng là Trần Thiên Minh nhìn ngực mình chứ?
"Tôi nào có nhìn lung tung, cô nói tôi nhìn cái gì?" Trần Thiên Minh vừa nói vừa ngẩng đầu lên.
Dù sao chuyện này cũng không có đối chứng, chỉ cần mình ngẩng đầu lên, Dương Quế Nguyệt sẽ không có bằng chứng để chứng minh là mình nhìn loạn. Dù sao nàng cũng không có máy ảnh.
"Anh, anh..." Dương Quế Nguyệt mặt đỏ bừng, nói không nên lời.
"Tôi thế nào, cô nhanh ngủ đi. Đừng ồn ào nữa, những người khác còn đang ngủ?"
Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn Dương Quế Nguyệt, bất mãn nói. Nói xong, hắn nhắm mắt lại bắt đầu luyện công.
"Két!", có người lần mò tiến đến. Một huynh đệ trực đêm đang muốn báo
cho Trần Thiên Minh, nhưng Trần Thiên Minh đã mở mắt, hắn dùng tay ra
hiệu cho người kia, ra vẻ đã biết.
Có chừng mười mấy người bịt mặt đi tới, dựa vào bộ pháp của họ, Trần Thiên Minh có thể nhìn ra là võ công của họ không cao. Trần Thiên Minh đang muốn dùng bọn họ để thử nghiệm Đoạt Mệnh Phi Đinh mà mình vừa sáng tạo vào tối hôm qua.
Thế là, hắn lấy ra đinh sắt vừa mua hôm nay, vận khởi thiên khí cùng địa khí, nhanh chóng ném đinh sắt ra ngoài.
Chỉ thấy đinh sắt được Trần Thiên Minh dùng chân khí không chế, giống như một viên đạn bay ra ngoài.
"Ôi chao!"
Mặt của người bịt mặt đi phía trước trúng phải đinh sắt của Trần Thiên Minh đánh ra, hắn ôm lấy mặt kêu thảm. Xem như Trần Thiên Minh hạ thủ lưu tình, nếu không thì đinh sắt đã đâm vào mắt hắn.
Bởi vì Trần Thiên Minh dùng hai đạo chân khí khống chế đinh sắt, cho nên chỉ cần đối phương không né tránh quá nhanh, tỷ lệ trúng mục tiêu gần như là một trăm phần trăm.
Trần Thiên Minh thây đinh sắt mình phóng ra rất có tác dụng. Thế là hắn lại dùng đinh sắt vận chân khí bắn ra ngoài.
"A..." Lại từng đợt kêu thảm vang lên. Xem ra, những người đột nhập đều bị đinh sắt của Trần Thiên Minh đánh trúng.
" Đây chỉ là cảnh cáo, nếu như các ngươi còn tiến thêm một bước ta lập tức bắn vào mắt các ngươi, lấy tính mạng của các ngươi".
Trần Thiên Minh vẫn đang ngồi, chưa đứng lên. Nếu hắn hát hiện những người kia tiếp tục đi tới, thì hắn sẽ không khách khí.
"Đi mau, đừng quá cố chấp, Tây Thi kính kia chúng ta không có khả năng
lấy được".
Có một thanh âm trong những người kia vang lên. Thế là, những người bịt mặt kia nhanh chóng chạy đi.
"Lão đại!" Lâm Quốc đi đến cạnh Trần Thiên Minh, nhỏ giọng nói.
"Không có việc gì, các chú cứ ngủ đi, phỏng chừng bọn chúng không dám tới". Trần Thiên Minh cười nói với mọi người.
Những người kia vừa tiến đến chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị người ta dùng ám khí tơi tả, nhưng mà người bên trong cũng chưa có thực sự ra tay, bọn họ cảm thấy tính mạng quan trọng hơn đã chạy trối chết.
Mọi người nghe Trần Thiên Minh nói như vậy, thì đều trở lại vị trí của mình tiếp tục ngủ. Trần Thiên Minh tiếp tục luyện công, dù sao ngày mai hắn ngủ cũng được. Hơn nữa, luyện Hương Ba công làm hắn không cảm thấy mệt mỏi.
Tối hôm đó, bình an vô sự. Sau khi đứng lên mọi người đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, Trần Thiên Minh vẫn bảo mọi người cẩn thận, dù
sao đây cũng là ngày cuối cùng, không biết Ma Môn cùng người của Mộc Nhật quốc còn có ám chiêu gì nữa không, cần phải qua hôm nay, mới có thể yên tâm được.
Ngày triển lãm cuối cùng vẫn nhiều người như vậy, Trần Thiên Minh vốn tưởng hôm này là ngày cuối cùng thì sẽ không có nhiều người tới xem như vậy.
Nhưng mà, thật không ngờ người tới vẫn rất đông, khả năng đều là những người ở vùng khác tới, đến chỉ để nhìn Tây Thi kính giá trị 100 triệu USD.
Giữa trưa Trần Thiên Minh trở về phòng triển lãm, chỉ cần một buổi chiều nữa là họ được nghỉ ngơi, Mã Bân đưa trực thăng tới đemTây Thi kính đi, vậy cả bọn sẽ được nghỉ ngơi ba ngày, vui sướng mà thả lỏng thư giãn.
Mới vừa rồi Chung Hướng Lượng cũng gọi điện tới, dặn dò Trần Thiên Minh bảo vệ tốt ngày cuối cùng, ngàn vạn lần không nên buông lỏng, nếu không
sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Hơn nữa Chung Hướng Lượng còn nói người của Mộc Nhật quốc còn chưa có ý định rồi rời khỏi thành phố M. Không hiểu bọn chúng còn có chiêu gì nữa, muốn Trần Thiên Minh phải đặc biệt cẩn thận.
Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ, đã tới sáu giờ chiều. Thế là, hắn liền gọi nhân viên công tác phát loa để mời người tham quan ra về. Sau đó hắn gọi bọn Lâm Quốc cùng đi tới cạnh cái bàn chứa Tây Thi kính, cùng canh giữ Tây Thi kính.
Sau đó hắn và Dương Quế Nguyệt dùng chìa khóa mở bàn triển lãm, Trần Thiên Minh lấy Tây Thi kính ra cất vào ngực mình. Giờ đây, chỉ cần chờ Mã Bân cùng trực thăng của hắn tới.
Cũng không lâu lắm, Mã Bân ôm một nữ nhân tuổi còn trẻ rất xinh đẹp đi
tới. Lúc này đây, Mã Bân không có mang hộ vệ của mình tới.
Nữ nhân này có khả năng là tình phụ mới câu được của Mã Bân, thoạt nhìn
nàng ta diễm lệ mê người, mặc một bộ váy Tây màu đen, áo khoác giống như không có cúc áo, bên trong lại là nịt ngực màu trắng, ngọc phong cao ngất đội áo ngực nhô lên.
Mà áo ngực dài tới rốn, lộ ra cái bụng trắng như tuyết, phía dưới là váy ngắn tới đầu gối, muốn nói xinh đẹp nhường nào thì xinh đẹp như thế.
Xem ra, Mã Bân này cũng rất biết hưởng thụ, câu dẫn những cô sau so với
cô trước càng gợi cảm xinh đẹp hơn. Trần Thiên Minh thầm nghĩ trong lòng.
"Mã đổng, anh đã tới rồi". Trần Thiên Minh mỉm cười, nói với Mã Bân.
"Đúng vậy!" Mã Bân gật gật đầu, nói.
"Mã đổng, máy bay của anh có tới không?" Trần Thiên Minh hỏi Mã Bân.
"Đến rồi, đang ở ngoài khu triển lãm". Mã Bân nói.
Trần Thiên Minh, nói: "Vậy được rồi, chúng tôi tiễn anh lên máy bay, nếu không chúng tôi không yên tâm, giờ đây kẻ muốn trộm Tây Thi kính nhiều lắm".
Trần Thiên Minh nói xong, liền gọi mấy người Lâm Quốc cùng mình bảo vệ Mã Bân đi ra ngoài. Giờ đây bọn họ có nhiều người như vậy, cho dù có người tới cướp, bọn họ cũng không sợ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv