Lưu Manh Lão Sư

Chương 384: Phải Đàng Hoàng



Trần Thiên Minh cười cười, nói với Trương Ngạn Thanh:
"Ngạn Thanh, loại chuyện này chỉ có thể đẻ ý học, không thể truyền bằng lời được. Lúc cậu gặp thời điểm khó khăn, vậy đến tìm anh."
Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, hắn cao hứng gật đầu: "Cảm ơn lão đại."
Nhìn tiếp hoàn cảnh bốn phía, sau đó hắn sờ váo thiết bị liên lạc nói:
"A Quốc, tình hình của chú phía dưới thế nào?"
Những thiết bị liên lạc này đều là do Chung hướng Lượng mua cho bọn họ, theo lời Lâm Quốc nói, tất cả đều là hàng nhập khẩu, dùng rất là tốt.
"Lão đại, phía dứơi bình thường." Lâm Quốc ở dưới nói.
"Chú đi đến cẩn thận quan sát bàn triển lãm, hai tiếng nữa sẽ đổi ca, dù sao thì chỗ này cũng gần, có chuyện gì anh và huynh đệ xuống ngay."
Trần Thiên Minh nói.
"Em biết, em hiện giờ đang đi tới đó." Lâm Quốc nói.
Đột nhiên, bên trái bàn triển lãm có người làm ồn, hình như là có chuyện gì đó.
"A Quốc, phía dưới có chuyện gì?"
Trần Thiên Minh lại sờ thiết bị liên lạc, hỏi Lâm Quốc. Bởi vì thiết bị cảnh báo không vang lên, Trần Thiên Minh cũng không bay từ trên xuống luôn.
"Em không biết, chỉ biết là bên kia có người làm loạn, cảnh sát đã tới đó." Lâm Quốc nói.
"Các chú không nên cử động, cứ để mặc xem chuyện gì phát sinh, tuyệt đối không để người khác dùng "điệu hổ ly sơn"." Trần Thiên Minh nói.
"Bọn em hiểu." Lâm Quốc nói.
"Tiểu Kiệt, cậu xuống xem chuyện gì xảy ra, không cần đi xuống, cứ bay trực tiếp từ trên này xuống đi." Trần Thiên Minh nói với Ngô Tổ Kiệt.
Bởi vì Ngô Tổ Kiệt và Chiêm Ỷ là hai người võ công vừa mới tăng lên, Trần Thiên Minh muốn thử xem võ công họ thế nào, khi gặp chuyện có năng lực ứng biến không, vì thế huấn luyện hai người như với đám Lâm Quốc lúc trước.
Ngô Tổ Kiệt nghe thấy Trần Thiên Minh nói vậy chỉ gật đầu, sau đó vận chân khí, hai tay hơi mở, nhún hai chân, hắn hiện giờ trông như là một con chim lớn đang bay xuống đấy vậy.
Tất cả đám người ở phía dưới nhìn thấy Ngô Tổ Kiệt bay từ trên cao xuống đều vô cùng xôn xao. Vừa rồi bọn hộ còn tưởng là ai thất tình tìm chỗ cao nhảy xuống, vì thế cũng kêu lớn, mà quên luôn cả chuyện vừa mới ồn ào ở dưới.
Sau đó bọn họ lại phát hiện ra Ngô Tổ Kiệt đang nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, rồi lại thấy Ngô Tổ Kiệt mặc đồng phục công ty bảo an, bọn họ mới biết là không có gì xảy ra.
Đám người đến thăm quan đều vô cùng ngạc nhiên, lúc đầu bọn họ còn tưởng Ngô Tổ Kiệt đang đóng phim, nhưng mà đến khi thấy hắn bước lại, phía sau không có dây cáp, hơn nữa Ngô Tổ Kiệt còn đi tới đám đông, hỏi xem chuyện gì xảy ra, những người này mới thật sự tin Ngô Tổ Kiệt là người bảo vệ buổi triển lãm, nhân viên phụ trách bảo an nơi này.
"Lão đại, anh có cảm thấy là như vậy có chút đàng hoàng quá không?"
Trương Ngạn Thanh nhìn cảnh phía dưới, khó hiểu hỏi Trần Thiên Minh.
Hắn cảm thấy Trần Thiên Minh làm như vậy rất cổ quái, màn này hình như
không giống tác phong bình thường của Trần Thiên Minh.
"Là anh cố ý để cho Tiểu Kiệt đàng hoàng, ngày đầu tiên gặp chuyện không hay, dù là có cảnh sát thì từ hôm sau cũng không ổn, mặc kệ là thế nào, chắc chắn có người gan lớn đến làm loạn. Anh muốn Tiểu Kiệt xuống như vậy, chính là muốn để những người lớn gan kia thấy, rồi chúng ta nhìn từ trên này xuống, chúng muốn động thủ thật là không dễ đâu. Như vậy có thể làm cho một số đạo tặc không lợi hại lắm phải lùi bước, đến lúc đó, chúng ta đỡ một chút phiền tóai." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
Trương Ngạn Thanh gật đầu, nói: "Lão đại, cũng chỉ có anh là nghĩ chu đáo, cứ theo lời anh nói, để Tiểu Kiệt lộ chút thân thủ, như thế cũng có một ít người không dám đến làm loạn."
"Lão đại, chỗ này là do một tên trộm vặt móc túi, hiện giờ đã bị cảnh sát đưa đi." Thanh âm Ngô Tổ Kiệt truyền đến quá thiết bị liên lạc.
"Xác định chứ? Còn may là không có nguy hiểm gì?" Trần Thiên Minh nói.
"Xác định, em thấy hiện giờ tạm thời chưa có gì phát sinh." Ngô Tổ Kiệt nói.
"Tốt lắm, chú cứ đi lại giám sát ở dưới phòng triển lãm đi, chờ đám Trương Ngạn Thanh, lát nữa chú cùng họ về trước đi." Trần Thiên Minh nói.
"Lão đại, anh cũng về sao?" Trương Ngạn Thanh hỏi Trần Thiên Minh.
"Anh muốn nhìn thêm một chút, dù sao anh về cũng không biết làm gì, thôi thì cứ ở đây nhìn đi, mọi người về nghỉ ngời trước, buổi tối mới là quan trọng nhất.
"Vậy anh không cần nghỉ ngơi sao?" Trương Ngạn Thanh quan tâm hỏi.
"Cần, chẳng qua là hiện tại anh cũng không cần nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa, anh xem đến giữa trưa sẽ đi, đến lúc đó cậu cùng với Tiểu Tô và một huynh đệ nữa qua đây thay là được."
Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, cảm thấy dù sao đây cũng là một cái đài quan sát, mọi người không thể không ngủ cả ngày được, vì thế chỉ cần thay người ngồi canh trên này, còn lại nghỉ ngơi luân phiên.
"Vậy chúng em đi trước." Trương Ngạn Thanh nói xong, hắn liền cùng mấy người rời đi.
Có thể nguyên nhân là vì buổi sáng nay Ngô tổ Kiệt thể hiện ra võ công, đến ban đêm cũng tương đối bình yên, chưa có kẻ nào dám tới phòng triển lãm. Chẳng qua, càng bình tĩnh như thế này, phía sau sẽ càng thêm khó khăn. Bên ngoài có thể đang có rất nhiều địch nhân, chỉ là bọn họ cũng đang quan sát, chưa tiến vào mà thôi.
Sáng ngày thứ hai, Dương Quế Nguyệt cùng Khâu Hiểu Lệ lại mang theo hai
người cảnh sát đến tử thủ bên cạnh Kính Tây Thi, mà đám Lâm Quốc cũng ở
bên cạnh quan sát. Trận thế như vậy, cũng không lén lút quan sát, vì thế có người muốn mạnh mẽ cướp, chuyện này cũng không dễ.
Bởi vì Trần Thiên Minh đã thử qua võ công của Dương Quế Nguyệt, vì thế
hắn biết võ công của nàng tương ứng với đám Lâm Quốc, cho nên có nàng
bảo vệ ở đó, Trần Thiên Minh cũng yên tâm hơn.
Đến buổi tối, Trương Ngạn Thanh và mấy người bày tiệc trên bàn, sau đó ngồi tán dóc. Bởi vì phải bảo vệ Kính Tây Thi, thế nên bọn họ không dám đánh bài. Lần trước lúc đánh lén kho hàng của Ma Môn để hủy thuốc phiện, đám người đó cũng đang đánh bài mà không phát hiện đám Trần Thiên Minh.
Buổi triển lãm này vừa đến buổi tối, cửa cùng các thiết bị an toàn đã được bố trí đầy đủ, đạo tặc muốn tiến vào thì chỉ có thể đi từ cửa chính vào. Chẳng qua, nếu như muốn dùng đại môn để ngăn đám đạo tặc lợi hại là rất khó, những người đó đều học kỹ thuật mở khóa.
Cho nên, Trần Thiên Minh đã an bài hai huynh đệ quan sát phía trước, nếu có người vào, vậy thì sẽ phát hiện ngay.
"Lão đại, có thể là chúng bị chúng ta hù dọa không, căn bản là không có ai dám đến trộm Kính Tây Thi." Tiểu Tô ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
"Không, tin tình báo sư huynh thu được nhất định không phải giả, đám người kia không có khả năng chịu ngồi im. Như hôm qua chẳng hạn, chỉ chút tiền trong ví mà cũng có tên dám trộm, huông hồ gì đây còn là 100 triệu USD nữa chứ?" Trần Thiên Minh lắc đầu, nói.
"Tốt nhất là chúng đừng tới, để chúng ta thỏa mái kiếm được 100 vạn." Tiểu Tô lại cười nói.
"Anh cũng muốn thế, chẳng qua, thiên hạ không có cơm trưa miễn phí, chúng ta cần phải cẩn thận, chú cùng đám Lâm Quốc giờ võ công được đề cao không ít, có lẽ nhiều địch nhân không thể là đối thủ của mọi người." Trần Thiên Minh nói.
"Cạch" một tiếng, cánh cửa lớn của triển lãm vang lên, nếu như không phải là Trần Thiên Minh nội lực cao thâm, hắn đã không nghe thấy.
"Hình như có người tới, mọi người cẩn thận một chút." Trần Thiên Minh nhỏ giọng nói.
Có người vào, nhất định là đã giải quyết cảnh sát bên ngoài, hy vọng là chúng đánh ngât cảnh sát thôi, đừng lấy mạng của họ.
Đại môn lúc này mở ra, từ bên ngoài có mười mấy người đi vào, bọn họ đều che mặt, lại còn cầm đao nữa.
Trần Thiên Minh thấy đám này che mặt, không đoán được thân phận chúng. Chẳng qua dĩ nhiên là đám kẻ trộm không thể để người ta thấy mặt rồi, nếu không, vậy làm sao chúng còn ra ngoài lăn lộn được chứ.
"Chúng mày là ai?" Tiểu Tô nhảy lên, nhẹ nhàng nói với những người kia.
"Chúng ta là huynh đệ Thủ Đầu Khẩn, muốn đến mượn Kính Tây Thi này đi
đổi lấy ít tiền, mong cuộc sống sau này khá giả hơn chút. Các ngươi nếu như thức thời thì nhanh tránh ra, nếu không thì đừng trách chúng ta chém."
Một người bịt mặt đi phía trước hung tợn nói với Tiểu Tô.
Tiểu Tô cười cười, nói: "Nếu như đám Thủ Đầu Khẩn các ngươi nghèo quá, sao không tự đi kiếm tiền, đến đây trộm đồ làm gì? Chúng ta nói thẳng, Kính Tây Thi này do chúng ta bảo vệ, trong mười ngày này, dù là kẻ nào cũng đừng mong lấy nó đi được. Nếu có kẻ dám làm bậy, cũng đứng trách huynh đệ ta không khách khí."
"Các ngươi bảo vệ thì sao, đừng nghĩ các ngươi có chút võ công thì đã là giỏi, chúng ta cũng có võ công như thế. Ta đếm luôn đến ba, nếu như không tránh ra, vậy thì chúng ta chỉ có thể giết tới thôi." Tên bịt mặt kia âm hiểm nói.
Xem ra, ngày hôm qua bọn chúng cũng đã chứng kiến khinh công của Ngô Tổ Kiệt.
Đám đạo tặc này cũng khá nổi danh, bọn chúng bình thường đều là làm riêng, chẳng qua lần này đều tới vì Kính Tây Thi, với lại nghĩ tới võ công của đám Trần Thiên Minh, vì thế mới phải liên hợp lại, mạnh mẽ định cướp đi Kính Tây Thi.
Trương Ngạn Thanh đi đến bên cạnh Tiểu Tô, cười với tên bịt mặt kia nói: "Đừng nói nhảm nữa, mày có đếm đến ngày mai, chúng tao cũng không để mày cướp Kính Tây Thi đi đâu. Thời gian không còn sớm nữa, chúng mày nhanh về nhà đi ngủ đi!" Trương Ngạn Thanh đến khuyên lần cuối.
Bởi vì Trần Thiên Minh nói, có thể khuyên can thì cứ khuyên, nếu như không nghe lời mà vẫn đòi đến cướp, vậy thì đánh luôn, không cần quá nặng tay, chỉ cần đánh bị thương khỏang mười ngày nửa tháng là được. Dù sao Trần Thiên Minh cũng là "tiền lễ hậu binh", nếu như khuyên không nghe, vậy chỉ còn cách hạ độc thủ thôi.
Chỉ có cách giết một dọa trăm, như thế mới khiến đám trộm khác không dám tới. Có khi, nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình. Dù sao, mình cũng không đánh chết họ, chỉ có đả thương mà thôi. Đương nhiên, nếu như người của Mộc Nhật mà đến, vậy thì lại khác, đến một đứa thì giết một đứa, không cần lưu tình.
"Các huynh đệ, chúng ta lên, trước tiên giết chết bọn họ, sau đó cướp Kính Tây Thi đi, sau đó bán được tiền thì từ từ chia."
Tên bịt mặt cầm đầu có vẻ là kẻ chỉ huy, nhưng người khác đều nghe hắn nói, vì thế cũng đều giơ đao cao lên, lao về phía đám Trương Ngạn Thanh.
"Ngạn Thanh, Tiểu Tô, Tiểu Kiệt, các chú cùng lên đi, nhớ kỹ, là người Trung Quốc ta thì chỉ đả thương thôi, nếu như là người nước khác, vậy thì giết!" Trần Thiên Minh oán hận nói,
Hắn hiện giờ đang ngồi cạnh hộp triển lãm Kính Tây Thi, nhàn nhã rung đùi. Nhìn thân pháp và ngữ khí của mấy tên này, võ công cũng chẳng cao lắm.
Cứ để đám Trương Ngạn Thanh đi xem thân thủ của chúng, nếu như không
được, mình sẽ tới. Trần Thiên Minh thầm nghĩ thế. Bởi vì không biết còn đạo tặc nữa không, thế nên Trần Thiên Minh vẫn ngồi canh ở đây, hắn muốn đám Trượng Ngạn Thanh tốc chiến tốc thắng, không nên lãng phí thời gian và tinh lực.
Đến khi Trương Ngạn Thanh, Tiểu Tô, Tiểu Kiệt xông lên, đám người bịt mặt này lao tới vậy quanh, Trần Thiên Minh thầm đếm, đám này ước chừng mười lăm tên, lấy một địch năm, cũng nên nhìn bản lĩnh đám Trương Ngạn Thanh thế nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv