Lưu Manh Lão Sư

Chương 32: Ngươi Là Tên Bại Hoại



"Cái này không thành vấn đề. Nếu cô ấy có thể làm giỏi như cô ấy nói" Trần Thiên Minh biết, người mới là quan trọng, nhưng mà năng lực của người thì có hạn, không thể việc gì cũng ôm vào được.
"Reng reng reng" Di động của Lâm Quốc bỗng vang lên.
"Lão đại, phía dưới có khách quen đến tìm em, em phải đi xuống một chút. Anh cứ nói chuyện ở trên này, mà em vốn cũng không hiểu lắm, dù sao anh cũng đã biết em rồi đấy. Một bên là lão đại, một bên lại là biểu muội, em tin lão đại sẽ không hại mình đâu" Lâm Quốc nói xong câu này liền đi xuống dưới.
Trần Thiên Minh cũng không ngờ được người bình thường vốn thành thật như Lâm Quốc lại có thể hiểu được tâm kế của mình, thật đúng là nhìn người không thể chỉ nhìn mặt được.
"Cô ấy làm việc cũng không có vấn đề gì, cũng không cần phải lo chuyện ở dưới sảnh, tôi lúc trước học đại học cũng là học quản trị kinh doanh, đều là A. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình. Nhất định sẽ không để cho cho anh hết tiền lấy vợ đâu" Trương Lệ Linh nghĩ lại cảnh vừa rồi của Trần Thiên Minh có chút buồn cười, vì thế cũng không nhịn được mà trêu chọc hắn một chút.
"Cô nếu mà hại ta hết tiền lấy vợ, tôi lúc đó sẽ đem có đi bán, kiếm lại tiền lấy vợ" Trần Thiên Minh trong lòng nghĩ rồi nói, "Mỹ nữ như thế này, nếu đem nàng đi bán, không chỉ lấy lại được tiền cưới vợ, có khi lại còn lời ra không ít cũng nên!" Nghĩ vậy, Trần Thiên Minh cười rất kỳ quái, nghề bán mỹ nữ, hắn đến giờ cũng chưa có làm thử, có khi đây lại là một ngành nghề có tiềm năng, khẳng định là rất nhiều nam nhân ưa chuộng.
"Anh vừa nói cái gì?" Trương Lệ Linh nhíu nhíu mày, nàng không thể tưởng tượng được sắc lang này lại định đem nàng đi bán, nàng vốn là mỹ nữ như thế, vậy mà hắn không có một chút thương hương tiếc ngọc gì cả.
"Không, không nói gì cả!" ta thật sự không ngờ được mình nói nhỏ như vậy, thế mà Trương Lệ Linh lại có thể nghe được, trong lòng Trần Thiên Minh có chút hoảng hốt. Mình chỉ tùy tiện nói mà thôi.
"Không có? Anh vừa rồi không phải đòi đem bán tôi để lấy lại tiền cưới vợ sao?" Bại hoại, nói rõ như vậy còn không dám nhận, thực hoài nghi không biết hắn có phải là nam nhân không. Trương Lệ Linh lúc này đã bắt đầu tức giận.
"Cái này, cái này chỉ là tôi nói giỡn thôi mà" Trần Thiên Minh cũng có biện pháp để ứng phó, ai nghe thấy hắn nói rõ ràng như vậy!
"Nói giỡn, anh… vậy là đang nói giỡn sao? Thích nói giỡn như vậy ư?" Trương Lệ Linh lại càng thêm tức giận, đặc biệt là khi thấy dáng vẻ vô lại như vậy của Trần Thiên Minh, hắn lại còn cười nữa chứ! Trương Lệ Linh càng nghĩ càng thấy tức.
"Cô không phải nói tôi không có tiền cưới vợ sao? Vì thế tôi cũng chỉ nói theo cô mà thôi. Cũng không có ý gì khác đâu" Trần Thiên Minh hiện giờ cũng không dám đắc tội với cô nàng này, nếu đắc tội với nàng, nàng ta lại bỏ mặc tất cả, vậy không phải là tự tay hắn đuổi một người quản lý tốt như vậy đi sao. Một nhân tài tốt như vậy, cũng không phải là dễ dàng mà tìm được.
"Tôi nói một chút, vậy mà anh có thể đùa như vậy sao?" Trương Lệ Linh tức giận vỗ mạnh một cái xuống bàn.
"Không thể, không thể" Trần Thiên Minh trông thấy Trương Lệ Linh đã tức giận mặt đỏ bừng, thầm nghĩ, đầy không phải là quan cho châm lửa, lại nói không chính xác thành cho dân đốt đèn sao? Chẳng qua là hắn không thể nói ra câu này được. Trương Lệ Linh bây giờ đang như một quả bóng tròn căng, chỉ khẽ chạm một chút là sẽ bùng nổ ngay.
Trần Thiên Minh bây giờ bộ dáng cười giống như đang nịnh nọt, nhưng trong mắt của Trương Lệ Linh, dáng vẻ này lại biến thành cười trên nỗi đau khổ của người khác. Con người nhiều lúc kỳ quái như vậy đấy, nếu nàng đang cố ý ghét ngươi, ngươi cười chắc chắn bị coi là cười dâm đãng, nàng chắc chắn sẽ không nghĩ là ngươi đang cười thiện ý đâu.
"Anh còn cười!" Trương Lệ Linh lại lớn tiếng mắng Trần Thiên Minh. Sau đó đột nhiên Trương Lệ Linh lại dùng giày cao gót hung hăng đá vào chân Trần Thiên Minh.
"Trước kia là do ta cố ý để Hà Đào đá, cô ấy mới có thể đá được. Cô cho rằng mình muốn đã là có thể đá được sao?" Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa rời chân ra chỗ khác.
Trương Lệ Linh hiệ giờ đang rất giận giữ, nàng dồn sức quá lớn vào cú đá này, vậy mà bây giờ lại đã vào khoảng không, vì thế bị mất trọng tâm, cả người ngã về phía trước. Vô tình, cả cơ thể nàng đều nhào lên người Trần Thiên Minh.
"Mẹ của ta ơi?" Trần Thiên Minh kêu lên. Hắn bởi vì không kịp giữ Trương Lệ Linh, mà nàng lại đang ngã lên trên người hắn. Cặp môi anh đào nhỏ nhắn của nàng vô tình lại hôn lên mặt hắn một cái, trong khi đó thì cả thân hình thơm mát đầy sức sống của nàng cũng đã nằm gọn trong lòng hắn.
Trần Thiên Minh hiện giờ chỉ có duy nhất một cảm giác, đó chính là "mềm", toàn thân Trương Lệ Linh lúc này mềm nhũn cứ như không xương vậy. Đặc biệt là địa phương phía trên của nàng, khiến Trần Thiên Minh lại càng cảm thấy mềm mại không tả được.
"Anh, anh, cái tên sắc lang này" Trương Lệ Linh vội vàng đẩy Trần Thiên Minh ra rồi dứng dậy, trên mặt đã xuất hiện hai đám mây hồng tuyệt đẹp rồi.
"Này, tiểu thư, cô không chịu nói lý sao? Chính là cô nhào vào tôi, không phải là tôi nhào vào người cô mà. Câu vừa rồi phải để tôi nói mới đúng, tôi mới là người bị hại mà!" Trần Thiên Minh đến giờ mới hiểu cái cảm giác thế nào là oan uổng, làm sao mà lại gọi hắn là sắc lang chứ? Nếu mà do hắn làm, hắn để người khác nói cũng không sao. Đằng này lại không phải do hắn làm, mà là do nàng ta lao tới, thật đúng là vừa ăn cắp vừa la làng mà.
"Anh còn dám cưỡng từ đoạt lý. Tôi… tôi..." Trương Lệ Linh nhớ lại một chút, quả thật sự là chính mình ngã tới, cũng không phải sắc lang kia nhào vào người mình.
"Tôi không có!" Trần Thiên Minh vẻ mặt vô tội nói.
"Dù sao cũng là anh không đúng.Anh tại sao lại dời chân đi chứ? Nếu anh để tôi đá trúng, thì làm sao mà tôi ngã sấp được" Trương Lệ Linh rút cục vẫn tìm được chỗ để nói. Nàng cũng cảm thấy cao hứng vì sự thông minh của mình, nàng sửa ngay việc mình nhào tới thành ngã sấp. Chẳng qua là bây giờ nàng cũng không sao tức giận được. Vừa rồi nàng tức giận đánh hắn, mắng hắn! Nhưng mà vừa rồi lại tiện nghi cho hắn, đặc biệt là nụ hôn đầu cũng cấp cho tên… sắc lang hắn, mà giờ chính nàng lại không thể tức giận được. Ngược lại, nàng lại có chút hoài niệm cảm giác kia.
"Tôi không ngốc. Không nhúc nhích để cô đá trúng sao" Trần Thiên Minh bây giờ mới cảm nhận được thế nào là nói lý với nữ nhân còn khó hơn lên trời nữa.
"Đúng, đứng im cho tôi đá" Trương Lệ Linh nhớ lại, nếu bây giờ hắn để cho nàng đá lại, nàng sẽ dùng sức sao?
"Tôi không phải đứa ngốc, cô có thể tìm được người sẽ đứng im cho cô đá sao!" Trần Thiên Minh liếc mắt nhìn Trương Lệ Linh một cái, quyết định mình nhất định sẽ không làm tên… ngốc kia, dù sao mình cũng không phải là người mê gái. Chẳng qua nhìn lại cặp ngực cao ngất phập phồng lên xuống của nàng, đó chẳng lẽ chính là địa phương mềm mại vừa nãy sao? Còn nữa, cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn kia, chẳng phải nó vừa hôn mình ư.
"Sắc lang, anh nhìn cái gì?" Trương Lệ Linh quay lại thấy Trần Thiên Minh đang nhìn địa phương kiêu ngạo kia của mình, mà vừa rồi song nhũ ngạo nhân của nàng cũng đè lên người hắn, khiến cho chính mình bị thiệt thòi.
"Cô không nhìn tôi, làm sao lại biết tôi nhìn cô?" Trần Thiên Minh đắc ý không buông tha nói.
"Tôi không tha cho anh đâu" Trương Lệ Linh tực giận giơ nắm tay nhỏ nhắn của nàng ra uy hiếp, dáng vẻ như là sắp đánh tới người Trần Thiên Minh vậy. Vừa rồi nàng đá không trúng hắn, hiện tại dùng tay chắc sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ là nắm tay nhỏ bé của nàng còn chưa uy hiếp được Trần Thiên Minh, chúng đã bị Trần Thiên Minh bắt được rồi.
"Buông… buông ra" Trương Lệ Linh có chút hoảng hốt. Nàng đến giờ cũng chưa bao giờ tiếp xúc gần với nam nhân nào như vậy, đặc biệt là tên… gia hỏa khiến nàng chán ghét này.
"Cô không đánh tôi, tôi sẽ thả" Trần Thiên Minh nhìn nàng nói.
"Buông tôi ra, sắc lang" Trương Lệ Linh muốn mắng cho đến khi Trần Thiên Minh thả nàng ra mới thôi.
Nắm lấy bàn tay nhu nộn nhỏ bé của Trương Lệ Linh đang muốn đánh mình, Trần Thiên Minh trong lòng bỗng xuất hiện một loại cảm xúc khó nói. "Tốt, vậy để tôi "sắc" cho cô xem" Trần Thiên Minh cũng có chút tức giận. Ta liền sắc cho ngươi xem. Hắn cúi xuống, hung hăng hôn Trương Lệ Linh một cái.
Trương Lệ Linh quả thật ngây ngốc tại chỗ, nàng không ngờ được Trần Thiên Minh lại dám hôn mình.
"Bốp" Trương Lệ Linh bỗng nhiên cho Trần Thiên Minh một cái tát, sau đó quay đầu chạy ra ngoài.
"Ta hình như có chút quá phận" Trần Thiên Minh sau khi bị Trương Lệ Linh tát đã tỉnh lại. Vừa rồi là do mình tức giận hay là không chịu nổi sự hấp dẫn của Trương Lệ Linh, mà mình vừa hôn cô ấy sao? Chính Trần Thiên Minh cũng không thể nói rõ điều này.
"Lão đại, làm sao vậy? Em vừa thấy Lệ Linh chạy ra, có chuyện gì phát sinh vậy?" Lâm Quốc có chút khó hiểu chạy vào hỏi. Không phải là lão đại vừa rồi khi dễ biểu muội của mình chứ? Mình tốt nhất là nên giúp bên nào đây? Chỉ là hắn thấy trên mặt Trần Thiên Minh có một vết son, bên kia thì lại có dấu bàn tay, điều này lại càng làm cho hắn khó hiểu hơn.
"Nếu dấu bàn tay kia là do lão đại phi lễ với Lệ Linh, vậy thì dấu môi son kia thì phải giải thích thể nào đây? Là đánh xong rồi hôn, hay là hôn xong rồi mới đánh?" Lâm Quốc nghĩ tới nghĩ lui cũng không hiểu được, càng nghĩ lại càng đau đầu hơn. "Ngu ngốc, chuyện này thì liên quan gì đến ta sao? Không bằng cứ coi như cái gì cũng không biết đi" Nghĩ vậy, Lâm Quốc cũng không đợi Trần Thiên Minh trả lời nữa mà đi luôn ra ngoài.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv