Lưu Manh Lão Sư

Chương 209: Trách Tôi Không Cẩn Thận



"Thiên Minh, cái ngăn tủ này rất cao, tôi với không tới, anh có thể giúp tôi một chút không?" Lý Hân Di đã giẫm lên trên ghế, nhưng vẫn chưa đủ cao, vì thế, nàng gọi Trần Thiên Minh đến giúp một chút.
"Trời ơi, Hân Di, cao như vậy, cô đứng trên đó rất nguy hiểm, để tôi lên thay cho." Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di kiễng chân đứng trên ghế, những vẫn chưa đủ với tới ngăn tài liệu, vì thế vội nói.
"Tôi trước kia cũng có thể làm được, có thể là do hôm nay mặc đồ thế này lên không được." Lý Hân Di nhìn lại váy của mình, nhíu mày nói. Nàng hôm nay mặc váy bó, thân thể gần như là hoàn toàn lộ ra những đường cong, vì thế cánh tay cũng khó mà vươn ra được. Hiện giờ nàng lại chỉ kém một chút đó mà thôi.
Hai tròng mắt Trần Thiên Minh đột nhiên sáng ngời, lúc Lý Hân Di giơ tay phải của mình lên, thân thể hơi nghiêng, vì thế khiến cho cổ áo phía trên bị mở ra, đặc biệt còn lộ ra áo ngực màu tím bên trong. Mặc dù chỉ là bộ phận nhỏ, nhưng cũng làm Trần Thiên Minh mở rộng tầm mắt rồi.
"Thiên Minh, anh lại đây giúp tôi một chút." Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh còn chưa tiến đến, vì thế nàng quay lại gọi hắn. Nàng vừa quay đầu lại, thì thấy ngay hai mắt Trần Thiên Minh đang mở lớn nhìn ngực nàng. Nàng vội cúi đầu, thì thấy mình đang lộ xuân quang, vì thế vội vàng lấy tay che ngực, trong miệng không khỏi hô một tiếng, "A!!"
Bởi vì Lý Hân Di quá khẩn trương, thân thể hơi chuyển động, cái ghế cũng hơi rung lên, khiến nàng rất sợ hãi, thân thể không đứng thăng bằng được, sau đó thì nàng "A" một tiếng, rồi từ trên ghế ngã xuống.
Lúc này, Trần Thiên Minh vốn còn đang thưởng thức phong cảnh, hắn nhìn thấy Lý Hân Di ngã từ trên ghế xuống, vội vàng giơ tay ra, ôm lấy Lý Hân Di vào lòng mình.
"Hân Di, cô có chuyện gì không?" Trần Thiên Minh ôm thân thể mềm mại của Lý Hân Di cũng không muốn buông tay, hắn cảm thấy thân thể Lý Hân Di giống như là ôn ngọc, đặc biệt là còn có một cỗ hương thơm truyền vào trong mũi hắn, khiến hắn thật muốn áp sát mũi vào người Lý Hân Di mà hít xem sao.
"Tôi, tôi không sao, anh có thể buông tay được không?" Lý Hân Di đỏ bừng mặt, ấp úng nói.
"Buông tay ra?" Trần Thiên Minh nghe thấy Lý Hân Di nói như vậy, hắn vội nhìn lại, thì ra bàn tay hắn đang đặt trên ngực của Lý Hân Di, khó trách lại cảm thấy mềm mại như vậy, nguyên là chạm phải bộ ngực đầy đặn của người ta.
Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh vội vàng buông tay ra, sau đó kéo Lý Hân Di lên. "Tôi, tôi vừa rồi không cố ý, tôi chỉ nóng lòng…, tôi chưa chạm vào đâu cả." Trần Thiên Minh thấy mặt Lý Hân Di đỏ bừng, hắn vội giải thích với nàng.
"Tôi không trách anh, đều là do tôi không cẩn thận." Lý Hân Di lắc đầu, nói.
"Cũng nên trách tôi không cẩn thận." Trần Thiên Minh tự trách mình. Lý Hân Di dù sao cũng là lãnh đạo của hắn, hơn nữa nhìn dáng vẻ nàng, hình như đang khó chịu.
"Anh không cẩn thận?" Lý Hân Di kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy, nếu tôi sớm giúp cô lấy văn kiện, thì cô đã không ngã, nhưng cong may là cô không có chuyện gì, nếu không thì tôi rất bất an đó." Trần Thiên Minh nói.
"Được rồi, anh cũng không cần nói như vậy, cũng không có việc gì mà, giờ anh giúp tôi lấy văn kiện với." Lý Hân Di cười cười nói với Trần Thiên Minh. Kỳ quái chính là vẻ mặt đỏ của nàng vừa nãy đã biến mất, trên mặt chỉ còn lại nụ cười khiến người khác nhìn không thấu.
"Được, vậy để tôi ra sức vì cô." Trần Thiên Minh nói xong, hắn lập tức đứng lên ghế, lấy văn kiện xuống, hắn cao 1m78, còn Lý Hân Di cao 1m65, vì thế cách biệt cũng có một chút.
"Cám ơn anh, Thiên Minh." Lý Hân Di cầm văn kiện, nói với Trần Thiên Minh.
"Chuyện này nhỏ thôi, cô cám ơn tôi làm gì." Trần Thiên Minh xua tay, cố ý vuốt tóc một phát, ra vẻ tiêu sái nói.
"Còn cả vừa rồi anh cứu tôi, nếu không tôi đã ngã xuống rồi." Nói đến câu này, Lý Hân Di mặt đã đỏ bừng.
"Đây cũng là chuyện nhỏ mà, không nên nói là cô ngã xuống đất, mà cho dù cô có ngã từ lầu 3 xuống, tôi vẫn có thể tiếp được cô." Trần Thiên Minh nói. Nghe hắn nói thì có vẻ giống như đang thổi phồng, nhưng mà lấy công lực của hắn hiện giờ, chắc hẳn là có thể tiếp được, chỉ là hắn chưa thử qua thôi.
"Cái gì? Anh còn muốn tôi ngã từ tầng 3 xuống sao?" Lý Hân Di nghe thấy Trần Thiên Minh như đang rủa nàng, trừng mắt nhìn hắn.
"Không phải, đây là tôi nhỡ mồm, cho dù cô có ngã một lần nữa, tôi cũng sẽ tiếp được cô." Trần Thiên Minh vội giải thích.
"Cái gì? Còn muốn tôi ngã thêm lần nữa?" Lý Hân Di có vẻ đã tức rồi.
"Không, không phải, tôi cũng không có ý này, ý tôi là nói…" Trần Thiên Minh lần này đúng là đang gấp muốn chết, hắn càng nói càng laọn, cũng không biết nên làm gì bây giờ? Cũng không biết giải thích thế nào cho rõ?
"Hì hì, thấy anh vội như vậy, tôi biết là anh vô tình, tôi chỉ nói giỡn với anh thôi." Lý Hân Di vừa nói vừa cười với Trần Thiên Minh.
"Ôi, vậy là tốt rồi, cô hiểu là tốt rồi." Trần Thiên Minh lau mồ hôi, may mắn nói. Hôm nay sao lại nóng thế nhỉ, mở điều hòa mà vẫn đổ mồ hôi, lạ thật?
------------
Sau khi tan sở lúc xế chiều, Trần Thiên Minh lại đi ra cửa trường học, đang nghĩ đến cảnh ngồi xe bus về, hắn lại cảm thấy đau đầu.
"Brừm…" Một nữ nhân lại xe máy dừng lại bên cạnh hắn, cô gái đội mũ bảo hiểm gật đầu với hắn, nhìn qua quần áo của nàng, thì hình như là Lý Hân Di.
"Thiên Minh, anh ở chỗ nào?" Cô gái bỏ mũ bảo hiểm ra, quả nhiên chính là Lý Hân Di.
"Nhà tôi ở phố Đông," Trần Thiên Minh nhìn Lý Hân Di cười nói.
"Vừa hay, lại cùng đường với tôi, tôi cùng anh về nhé!" Lý Hân Di nói xong, xuống xe, sau đó lấy từ trong cốp xe ra một chiếc mũ nữa.
"Cô có hai mũ bảo hiểm?" Trần Thiên Minh ngẩn người, người tự mình lái xe hình như rất ít mang theo hai mũ bảo hiểm.
"Tôi thường xuyên đèo mẹ đi, cho nên sau cốp luôn có một cái mỹ. Thế nào, không dám ngồi xe tôi sao? Tôi có bằng lái đó," Lý Hân Di lại cười nói với Trần Thiên Minh.
"Tôi sao không dám ngồi, cô có dũng khí lái, thì sao tôi không dám ngồi, cho dù cô có nhắm mắt lái, tôi cũng dám ngồi." Trần Thiên Minh vỗ ngực nói. Có thể ngồi sau mỹ nữ, thì sợ cái gì, cho dù có chết, cũng có mỹ nữ bên cạnh! Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh cũng chẳng sợ gì.
"Vậy sao anh còn đứng đó, đội mũ lên, ngồi lên xe đi!" Lý Hân Di ôn nhu nói với Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh vội vàng nhận mũ từ trong tay Lý Hân Di, sau đó nhẹ nhàng ngồi sau xe rồi nói: "Được rồi, tôi đã ngồi rồi, Hân Di, cô có thể đi rồi."
Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Minh ngồi xe do nữ nhân lái, trước kia đều là hắn ngồi trước, sau đó liều mạng cố ý giẫm phanh, kiếm chút lợi ích. Vốn tưởng rằng ngồi sau thì không có lợi gì, nhưng hắn hiện giờ lại có phát hiện mới.
Bởi vì loại xe này có kết cấu hơi nghiêng về trước, vì thề người ngồi sau luôn có khuynh hướng nghiêng về phía trước. Hiện giờ, Trần Thiên Minh đang ngồi sau, hắn cảm giác được cả thân thể đang dần chạm vào lưng của Lý Hân Di. Chẳng qua, hắn lại không dám lỗ mãng, hai tay chỉ chống lên đùi, tránh cho thân thể mình đụng vào lưng Lý Hân Di.
"Tôi bắt đầu lái đây." Lý Hân Di vừa khởi động, sau đó lái xe.
Trần Thiên Minh đang ngồi sau Lý Hân Di, hắn ngửi được mùi thơm trên người nàng, cảm giác rất thoải mái. Mùi hương kia cứ xông vào mũi, còn vì có gió, nên Trần Thiên Minh còn thấy đã những sợi tóc đang tung bay trước mặt hắn. Nếu không phải sợ ảnh hưởng đến Lý Hân Di, rồi lại thành "xe hủy người vong", hắn thật sự muốn sờ một chút.
Không biết có phải là do phía trước có xe hay không, mà Lý Hân Di giẫm phanh mạnh một phát, bởi vì quán tính, thân thể Trần Thiên Minh dấn ngay đến lưng của Lý Hân Di, hắn chỉ cảm thấy thân thể của Lý Hân Di rất mềm lại, sợ là không chịu nổi va chạm với mình. Vì thế, hắn vội vàng chống tay vào đùi, không chế lực tiếp xúc với cơ thể của Lý Hân Di.
Vì ngồi đằng sau rất nhàm chán, thế nên Trần Thiên Minh đành nhìn trộm Lý Hân Di. Đáng tiếc, hắn cũng không thấy được nhiều lắm, chỉ thấy được cái cổ trắng nõn của nàng. Đúng là người xinh đẹp thì cái gì cũng đẹp cả, đến cả cổ nàng cũng rất đẹp, khiến Trần Thiên Minh rất muốn vuốt ve, rồi hôn một cái.
Đáng tiếc là hắn lại ngồi phía sau, nếu hắn ngồi phía trước, nhất định sẽ liều mạng giẫm phanh, để bộ ngực đầy đặn của Lý Hân Di chạm vào người hắn. Nói thật, bộ ngực đầy đặn của Lý Hân Di cũng không tồi chút nào, vừa rồi mặc dù chỉ là lơ đãng chạm qua một chút, lúc đó tuy không cảm thấy gì, nhưng khi được Lý Hân Di nhắc nhở, hắn mới phát hiện ra. Chỉ là tuy trong phút chốc đó, nhưng hắn lại cảm nhận được sự đầy đặn của nàng khiến người khác hưng phấn ra sao, chỉ đáng tiếc là không thể đưa hai tay lên ve vuốt mà thôi.
Chính hắn ngồi phía sau Lý Hân Di, lại không thể chứng kiến được ngực của nàng hiện giờ, nếu không thì có thể vừa ngồi xe, vừa ngắm cảnh đẹp, vậy cũng là một chuyện không tồi rồi.
Cao? Trần Thiên Minh trong lòng chợt động, chính mình không phải ngồi cao hơn so với Lý Hân Di sao? Tại sao không nhìn từ trên cao xuốn nhỉ? Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh vội ngồi thẳng lên, đưa đầu nhẹ nhàng xoay một chút, sau đó nhìn từ trên bả vai của Lý Hân Di xuống.
"Quả nhiên, ta đoán không sai." Trần Thiên Minh trong lòng rất cao hứng. Hiện giờ, hắn ngồi phía sau, rốt cục có thể nhìn thấy "đỉnh núi" của Lý Hân Di, mặc dù từ góc độ này thấy không được nhiều lắm, nhưng dù sao cũng thấy được. Ngực nàng cao vút như vậy, thật sự khiến người ta nhìn không biết chán mà! Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm than thở. Nhìn một chút, phía dưới của hắn đã bắt đầu không nghe lời rồi!
Đáng tiếc, góc độ này cũng không tốt, nếu không có thể thấy được cả áo ngực của nàng, như vậy mới tốt chứ. Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ. Nghĩ đến đó, Trần Thiên Minh lại hơi gõ đầu một cái, rồi xoay đầu, muốn thay đổi góc nhìn. Ôi, không nhìn thấy được áo ngực bên trong của Lý Hân Di, thật là đáng tiếc!
Đột nhiên, xem quẹo vào một chỗ, Lý Hân Di lại giẫm mạnh phanh, để giảm tốc độ, thân thể Trần Thiên Minh vì thế cũng vọt qua. "Ba" một tiếng, mũ của hắn và mũ của Lý Hân Di đã đụng vào nhau.
Lú này, có thể là do quán tính quá lớn, thân thể hai người dán vào nhau càng chặt hơn, càng muốn chết hơn, đó là phía dưới hư hỏng của hắn đang dán sát vào mông của Lý Hân Di.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv