Lưu Manh Lão Sư

Chương 205: Ăn Miếng Trả Miếng



"Thiên Minh, không nên, chị còn chưa tăm rửa!" Yến thẹn thùng nói với Trần Thiên Minh, sau đó cúi đầu xuống.
"Chị, lát nữa em sẽ giúp chị tắm, em bây giờ không chờ được nữa, cũng đã lâu rồi không cùng chị "làm" mà, giờ em muốn." Trần Thiên Minh nóng nảy đi tới bên cạnh Yến.
"Kẹt kẹt kẹt" Dưới giường bọn họ lại nổi lên từng đợt tiếng vang, sau đó thì hai người cùng ngã lên giường. "Thiên Minh, giường của em thật lạ, lực mạnh một chút, thì giường cũng kêu một tiếng, điều này khiến người khác nghe được, rất không tốt." Yến đỏ mặt nói.
"Sợ cái gì, nơi đây làm gì có người, mà hơn nữa có bị nghe thấy, thì cũng chỉ là tiếng giường kêu, mà không phải là âm thanh trên giường. Cho nên, cho dù là người khác nghe được âm thanh trên giường, thì cũng có biết chúng ta làm gì đâu?" Trần Thiên Minh nói ra vẻ rất hợp lý.
"Không tin, nhất định là nói bậy," Yến nhìn Trần Thiên Minh một cái rồi nói.
"Chị, quả gì mà nói bậy hay không, em bây giờ thật sự rất muốn." Trần Thiên Minh nói xong, hai tay đã bò ngay lên bộ ngực đầy đặn của Yến mà xoa bóp rồi.
"A…" Yến rên rỉ một tiếng. Nàng cũng đã thời gian dài rồi không được Trần Thiên Minh yêu thương, baya giờ lại bị hắn vuốt ve, làm sao mà không hưng phấn cho được?
Trần Thiên Minh vội vàng cởi sạch quần áo của Yến, từng chút một biến Yến thành một chú cừu trắng bóc, sau đó thì dần dần cởi đến quần.
"Không nên, Thiên Minh, tại sao em lại gấp như vậy," Yến không thuận theo hắn mà lắc đầu, nàng quát hỏi Trần Thiên Minh. Hơn nữa nàng còn đã mạnh vào cái giường một phát, khiến nó kêu lên một tiếng.
"Chị, em muốn chị mà, em sắp phát điên rồi này," Trần Thiên Minh lại tiếp tục vuốt ve bộ ngực của Yến, vừa rồi thì còn cách lớp quần áo, còn bây giờ là trực tiếp vuốt ve, cảm giác hoàn toàn khác hẳn nhau.
"Đừng." Yến nhẹ nhàng rên rỉ một chút. Nàng chỉ cảm thấy là bàn tay của Trần Thiên Minh đang chạy khắp cơ thể nàng, khiến dục hỏa của nàng càng lúc càng rực cháy, rồi chậm rãi lan khắp toàn thân, khiến thân thể nàng càng lúc càng ngứa ngáy.
Trần Thiên Minh thấy thế, hắn lại càng hưng phấn, chậm rãi hôn khắp người Yến, nhẹ nhàng mà ôn nhu, cuồi cùng thì dừng trên hai hạt anh đào đáng yêu, nhẹ nhàng hôn lên đó.
"Ư…" Yến nắm lấy tóc Trần Thiên Minh, nàng cắn môi, hưng phấn rên rỉ. Nàng đã không còn là thiếu nữ, đã hưởng qua tư vị ái ân, nay lại bị Trần Thiên Minh làm như vậy, làm sao có thể nhịn được, vì thế không thể kìm được thanh âm.
Trần Thiên Minh vọi vàng cởi quần jean của Yến, một chiếc nội khố màu trắng tơ tắm đập ngay vào mắt hắn. Trần Thiên Minh cũng vẫn nhẹ nhàng ve vuốt, bàn tay như có dòng điện, mỗi khi vuốt ve bên ngoài nội khố tơ tằm, lại khiến thân thể Yến run lên một chút.
Trần Thiên Minh càng hưng phấn cởi hẳn quần jean của Yến ra, sau đó ném qua một bên. Cặp đùi trắng bóc, như hai ngọc trụ thon dài. Hiện giờ thì hắn mặc kệ, bàn tay chậm rãi luồn vào tiểu khố, rồi từ từ kéo xuống. Trong đáy mắt hắn lập tức xuất hiện một mảnh u cốc mê người, mùi thơm càng khiến ngừơi ta mê say, khiến phía dưới của Trần Thiên Minh dựng lên thẳng đứng.
Hắn vội đứng lên, "kẹt" một tiếng, cái giường vang lên. Hắn vội vàng cởi sạch quần áo của mình, "tiểu huynh đệ" kiêu ngạo xuất hiện ngay trước mặt Yến.
"A…" Yến nhỏ giọng kinh hô, cũng không biết là nàng đang sợ hãi, hay là đang hưng phấn nữa, hai má đỏ bừng, trong mắt yêu mị, lộ ra xuân tình nhộn nhạo.
Trần Thiên Minh giờ cũng mặc kệ, hắn mạnh mẽ hôn phía dưới của Yến.
"Đừng, Thiên Minh, bẩn đó..." Yến vội vàng giữ lấy đầu Trần Thiên Minh, thẹn thùng nói.
"Chị không bẩn mà." Trần Thiên Minh nhẹ nhàng rời khỏi đôi tay nhỏ bé của Yến, kiên quyết với hành động của mình.
"A…" Yến hưng phấn kêu một tiếng, nàng cảm thấy bên dưới vừa ngứa ngáy, lại vừa thoải mái, khiến nàng khó kìm được phải rên rỉ.
Nghe thấy Yến rên rỉ, Trần Thiên Minh lại càng thêm hăng say, hắn dùng lưỡi, động tác cũng càng nhanh hơn.
"Không muốn…Muốn…Nhanh đi…" Yến nói có chút không rõ ràng, phía dưới của nàng bị Trần Thiên Minh khiêu khích, càng lúc càng hưng phấn, càng ngày càng ẩm ướt.
Trần Thiên Minh thấy thời cơ đã chín muồi, cũng đã đến lùc mình thể hiện thân thủ. Vì thế, hắn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, chậm rãi đè xuống phía dưới của Yến.
"A…" Yến thỏa mãn rên rỉ, phía dưới cứng rắn của Trần Thiên Minh, đã đi sâu vào trong thân thể nàng, khiến nàng không tự chủ được rên lên.
Lúc này, Trần Thiên Minh lại bất động, hắn nghịch ngợm nhỏ giọng nói bên tai Yến: "Chị, thoải mái không?"
Yến nghe thấy câu hỏi của Trần Thiên Minh, nàng đỏ bừng mặt, nhỏ giọng trả lời: "Ân."
"Vậy chị muốn thế nào?" Trần Thiên Minh lại tiếp tục tâm tình với Yến.
"Ân." Yến hiện giờ vừa xấu hổ vừa vội, nàng còn biết nói sao nữa đây? Nàng xẩu hổ do Trần Thiên Minh tự nhiên lại hỏi nàng như vậy, còn vội là do những động tác của Trần Thiên Minh, vuốt ve liên tục khiến nàng cảm thấy rất khó chịu.
"Vậy chị nói là chị muốn, cho em nghe đi." Trần Thiên Minh hiện giờ đùa dai như trẻ con, nhất quyết trêu đùa Yến. Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng của nàng, hắn lại càng thêm hưng phấn.
"Chị, chị…" Yến xấu hổ nói không nên lời, nàng trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc bờ mông, muốn "tự lực cánh sinh".
Chỉ là Yến làm những động tác này còn khiến cho chính nàng hưng phấn hơn, lại càng muốn Trần Thiên Minh, nhưng mà Trần Thiên Minh vẫn không chịu nhúc nhích, vẻ mặt như cười lại không cười, như đang giễu cợt nàng vậy.
"Chị cái gì? Yến." Trần Thiên Minh hôn nhẹ Yến một cái, sau đó làm như không cẩn thận hơi di động một chút.
"A…" Yến lại hưng phấn rên rỉ, nàng sốt ruột nói với Trần Thiên Minh: "Thiên Minh à, em đừng hại chị như vậy được không?"
"Em làm sao mà hại chị chứ?" Trần Thiên Minh đoot hiện phát hiện hiệu quả như vậy, vì thế, hắn lại làm như không cần thận, lại hơi động một chút.
"A…" Yến lần này cắn chặt răng, nhưng vẫn rên rỉ nhỏ. Trần Thiên Minh chỉ hơi động một chút rồi lại ngừng, khiến dục hòa nàng cháy phừng phừng, nàng chỉ hận không thể lên trên, nắm lấy quyền chủ động.
"Chị, nói đi, làm sao vậy?" Trần Thiên Minh lại chuyển động, xong lại ngừng lại.
"Ngươi, cái tên tiểu oan gia này, có phải là muốn hại chết tỷ không hả?" Yến vô lực nói, phía dưới rất khó chịu, trong lòng lại ngứa ngáy, khiến nàng dần dần đánh mất tâm trí, chỉ muốn Trần Thiên Minh yêu nàng mà thôi, thỏa mái mà dùng sức với nàng.
"Chị, chị nói cho Thiên Minh nghe đi, nói chị muốn, có được không vậy?" Trần Thiên Minh tiếp tục thì thầm bên tai Yến. Bây giờ, hắn cũng không phải là đang bất động, mà hắn đang chậm rãi chuyển động, nhẹ nhàng, ôn nhu, chậm rãi ra vào.
"Thiên Minh, chị, chị…muốn." Yến vốn đang nghĩ đến kiên trì tâm trí của mình, không chịu hướng Trần Thiên Minh nhận thua. Nhưng dưới sự khiêu khích của Trần Thiên Minh, nàng rốt cục đã chịu thua, ngoan ngoãn làm ra dáng vẻ tiểu tình nhân cầu xin Trần Thiên Minh.
"Đúng rồi, như vậy mới ngoan!" Trần Thiên Minh vừa nói vừa chậm rãi dùng sức, mặc dù mỗi động tác đều rất chậm, nhưng dường như là dùng hết sức của Trần Thiên Minh, chậm mà có lực!
"A…Thiên Minh, cứ như vậy. Thật sảng khoái…" Yến không nhịn được rên rỉ. Bởi vì mỗi động tác của Trần Thiên Minh, đều đi sâu vào trong thân thể Yến, khiến nàng không khỏi vô cùng thỏa mái.
Mà cái giường vốn hay kêu, dưới động tác mạnh mẽ của Trần Thiên Minh liên tục "két két" kiến nghị, mà tiếng động này, dường như lại càng trợ hứng cho Yến và Trần Thiên Minh.
"Đông đông đông!" Hình như có tiếng người gõ vào vách tường, hơn nữa còn có tiếng nói: "Lưu manh!"
Trần Thiên Minh nghe thấy tiếng nói này, hắn cười ha hả một tiếng, tối qua, nàng ta làm chuyện như vậy, còn bây giờ, phong thủy thay đổi, đại khái là do A Hoa 15 phút kia chưa đến, mà Tiểu Băng lại đang nghe thấy tiếng giường mình kêu cùng với tiếng Yến đang rên rỉ, nàng ta có thể ngủ được sao?
"He he! Thật sảng khoái, tôi cho cô không thể ngủ được, M, cô tối qua không phải là không cho tôi ngủ sao? Cái này gọi là ăn miếng trả miếng!" Trong lòng Trần Thiên Minh cao hứng nghĩ. Nhưng mà Tiểu Băng kia khẳng định là buôn bán có lời rồi, tối hôm qua mình chỉ nghe được có 15 phút, còn tối này nàng lại được nghe đến mấy lần 15 phút, đây không phải là buôn bán có lời sao? Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh lại nhìn thời gian, không nên để người khác xem thường mình. Hắn muốn cho Tiểu Băng biết, thế nào mới chân chính là nam nhân!
"Thiên, Thiên Minh, hình như phòng bên có người đang gõ thì phải?" Bởi vì Yến không có võ công, nàng chỉ có thể nghe thấy hình như bên kia có tiếng vang, cũng không nghe được tiếng Tiểu Băng nói.
"Chị, đừng quan tâm, có thể là người ta đóng đinh hoặc là đập chuột, nàng ta gõ mặc kệ, chúng ta làm việc của chúng ta, mọi người không chạm đến nhau!" Trần Thiên Minh âm hiểm cười nói. Như vậy là tốt nhất, hắn đang muốn làm Tiểu Băng tức chết. M, tối qua không phải là làm mình "cứng" không ngủ được sao? Bây giờ hắn cũng muốn nàng ta ẩm ướt đến không ngủ được!
Bây giờ, chính là lúc ăn miếng trả miếng! Nghĩ vậy, động tác của Trần Thiên Minh lại mạnh hơn, khiến Yến chậm rãi rên rỉ hưng phấn, hơn nữa càng lúc càng rên lớn hơn, hình như còn to hơn cả tiếng giường kêu nữa. Bắt đầu thì còn có tiếng gõ vào vách tường, nhưng chỉ lát sau, âm thanh cũng không còn nữa.
Mặc dù là không còn, nhưng Trần Thiên Minh vẫn tin tưởng là có người vẫn chăm chú nghe, mà cho dù không nghe, thì trong lòng cũng vẫn nghĩ đến.
"Thiên Minh, chị…chị muốn…" Yến bắt đầu mơ hồ. Nàng lúc này đã bắt đầu lớn mật yêu cầu Trần Thiên Minh, hơn nữa hai tay nàng cũng chậm rãi vuốt ve Trần Thiên Minh.
"Chị, tuyệt đối là không vấn đề gì, em cam đoan với chị, cho dù chị muốn thế nào, em cũng có thể thỏa mãn." Trần Thiên Minh vừa nói vừa tăng lực. Hắn hienẹ giờ, chậm rãi tăng thêm lực và tốc độ, hơn nữa một tay cũng đang xoa bóp một bên vú đầy đặn của Yến, phối hợp rất hoàn hảo, có thể nói là nghệ thuật của sự phối hợp.
"A…" Trần Thiên Minh và Yến đồng thời hưng phấn rên lên.
Lúc này, tiếng giường kêu cùng tiếng rên rỉ của hai người, cứ chợt lớn rồi chợt nhỏ, tràn ngập trong không gian.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv