Trần Thiên Minh sau khi thấy Lâm Quốc rời khỏi đây, liền đem mấy thứ mua trên đường ra xem.
Thì ra là một cái túi nhỏ, hắn mở ra thì thấy, toàn là đinh thép hai ly.
Hắn cầm lấy một móng tay thép nhỏ, sau đó vận khí, cổ tay hất ra, bắn tới cánh cửa phòng. Cái ghim kia bay như kinh phong, "bộp" một tiếng, đinh thép đã cắm vững vàng trên cửa, đã đâm qua cửa tới một centimet.
Vì cái gì Trần Thiên Minh lại dùng mấy cái thứ này? Bởi vì ngày đó người bịt mắt kia đã cho hắn gợi ý, lúc đó người bịt mặt chỉ dùng một loại ám khí tiểu phi đao để cứu mình. Chính mình trước kia từng dùng cây tăm bắn đi, tại sao không đổi là đinh thép để phòng thân.
Nếu đối phương dùng súng bắn mình, mình phải tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước), trước tiến bắn rớt súng của hắn. Nghĩ tới đây, tâm lý Trần Thiên Minh một trận đắc ý. Chẳng qua, mới vừa rồi mình bắn không được chuẩn cho lắm, xem ra, mình còn phải hảo hảo luyện thêm, thì đinh sắt mới có thể bay vụt được.
Vì vậy, Trần Thiên Minh liền nắm ghim sắt lên.
Rất nhanh đã đến mười giờ đêm, Trần Thiên Minh liền cùng Trương Ngạn Thanh lái xe đến Thiên Tinh bang đỗ ở một địa phương hẻo lánh gần đấy.
"Ngạn Thanh, được rồi, dừng ở đây." Trần Thiên Minh bảo với Trương Ngạn Thanh. Đêm nay hắn đặc biệt giả dạng một chút, toàn thân vận quần áo đen, sau đó bên ngoài còn bịt khăn che mặt, nếu như bây giờ xuất hiện, đừng nói là người của Thiên Tinh bang, dù là ba mẹ hắn cũng không thể nhận ra.
"Lão đại, anh để em đi với anh, nhiều người có thể tiếp ứng cho nhau!" Trương Ngạn Thanh thấy Trần Thiên Minh muốn xuống xe, vội nói với Trần Thiên Minh.
"Ngạn Thanh, lần này anh chỉ lén dò xét tình hình của bọn họ một chút, cũng không phải đánh nhau gì cả, chú đi theo anh chỉ vướng chân vướng tay. Hơn nữa, chú lại không biết võ công, có việc đi nữa, anh lập tức rời đi, chú không thể đi." Trần Thiên Minh thấy Trương Ngạn Thanh muốn đi theo mình, vì vậy giải thích cho cậu ta hiểu.
"Được, em ở đây chờ lão đại, lão đại anh cẩn thận một chút, có chuyện gì gọi điện cho em. Anh Quốc ở khách sạn đã chuẩn bị một ít huynh đệ đang đợi lệnh, nếu như anh càn gì, chúng ta lập tức toàn bộ xuất động." Trương Ngạn Thanh đem lời của Lâm Quốc nói với hắn nói lại cho Trần Thiên Minh nghe một lần nữa.
"Anh biết." Trần Thiên Minh gật đầu, bất quá, với thân thủ những người ngày đó đánh lén mình, chỉ cần một người trong số họ, bọn người Lâm Quốc cũng không phải là đối thủ. Xem ra, mình phải dành một thời gian để dạy võ công cho họ mới được.
Căn cứ vào ký hiệu trên biểu đồ của Lâm Quốc, đây chính là tổng bộ Thiên Tinh Bang. Bên trong là một tòa nhà lớn, mặc dù chỉ là một tòa nhà có tám tầng, nhưng chung quanh lại xây tường rất cao xung quanh, phỏng chừng chiếm tới vài mẫu đất. Đất đai ở đây, theo giá đất trong huyện cũng phải tới vài triệu, xem ra, Thiên Tinh Bang quả thật không đơn giản.
Hơn nữa, từ bên ngoài nhìn vào, muốn tiến vào Thiên Tinh Bang, chỉ có thể từ cửa lớn, nhìn cửa lớn canh giữ nghiêm mật, Trần Thiên Minh lắc đầy, mình sao có thể từ cửa lớn nghênh ngang tiến vào chứ?
Trần Thiên Minh nhảy lên, ven theo dãy tường cao, hắn bám lầy bờ tường, nhẹ nhàng ló đầu ra thám thính, dò xét xem bên dưới có ai tuần tra hay không.
Quả nhiên, phía dưới có hai gã đang ngồi trên ghế dài dưới lầu, vừa hút thuốc, vừa nhỏ giọng tán dóc với nhau, còn không thì luôn dò xét bốn phía.
Trần Thiên Minh thừa dịp bọn họ không chú ý, vận khí toàn thân, bay vọt một cái, nhẹ nhàng bay vào trong, sau đó bay lên một gốc cây lớn. Đứng ở trên cây Trần Thiên Minh cẩn thận xem tòa nhà trước mặt một lượt, tuy nói cao tám tầng nhưng không phải mỗi cửa sổ nào cũng mở đèn, chỉ có một số phòng mới thấy đèn sáng.
Muốn tra xét bọn chúng, phải đến xem xét một căn phòng có bật đèn sáng, hy vọng có thể tra được tình huống của bọn chúng. Đặc biệt có thể tìm được kẻ muốn giết mình ngày đó, khẩu súng đã bắn mình, giọng nói của kẻ đó Trần Thiên Minh vẫn còn nhớ rõ, nếu giờ để hắn gặp lại, hắn sẽ nhận ra được.
Hiện giờ đêm ngày càng sâu, ánh trăng chẳng biết chẳng đến nơi nào. Hôm nay là mùng hai Tết Nguyên đán, ánh trăng cũng chẳng biết đang phát sáng ở nơi nao, cho nên Trần Thiên Minh mới chọn tối hôm nay đến thám thính Thiên Tinh Bang. Đặc biệt chọn cho mình một bộ quần áo màu đen, hòa cùng bóng đêm một màu, nếu như không chú ý quan sát, khó mà phát hiện ra mình.
Trần Thiên Minh thật cẩn thận nhìn khắp tứ phía, hai kẻ tuần tra ở bên ngoài hình như có chút buồng ngủ, đang dựa đầu trên ghế đá, hình như đang ngủ.
Hắn lại nhẹ nhàng bay vọt lên trên, bay lên trên lầu hai. Thấy mình chỉ nhún nhẹ người đã bay lên lầu hai, Trần Thiên Minh tâm lý vui vẻ vô cùng. Xem ra, công lực của mình ngày càng lợi hại rồi. Tầng thứ tư Thân khinh như yến (thân nhẹ như chim yến) cùng tầng thứ năm thảo mộc giai binh (cây cỏ cũng là binh khí), xem ra mình đã đạt được.
Mình không phải chỉ một thoáng đã bay lên lầu sao? Mình chỉ dùng một cây tăm, có thể bắn lên trên cửa, bất quá, bây giờ mình mang theo đinh sắt, không phải cây tăm, hơn nữa mình mang theo một bó to, phỏng chừng có đến một trăm mấy chục cây, có thể bắn hạ vài chục người. Lúc xế chiều đã luyện công, mặc dù không phải bắn rất chuẩn, nhưng cũng không tệ lắm, nếu như muốn bắn vào miệng người đó, phỏng chừng cái mũi chạy không thoát.
Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nhảy lên trên mép cửa sổ, trên mỗi cửa số đều có, vừa lúc thuận lợi hắn có thể đứng chân lên, sau đó dò xét.
Ồ, có ngươi đang tắm rửa? Trần Thiên Minh trong lòng cao hứng một trận, nghĩ không ra hôm nay vận tốt đến hai lần, thứ nhất là tới căn phòng có ánh sáng, lại là phòng tắm, hơn nữa còn có người đang tắm.
Trần Thiên Minh tập trunh nhìn vào, liền mất hết tâm tình. Thì ra kẻ tắm rửa bên trong là một người đàn ông, dựa vào cơ bắp của hắn, đoán chừng hắn cỡ bốn mươi tuổi.
Trần Thiên Minh mất hứng dò xét gian phòng . Hắn nhẹ nhàng thăm dò, muốn nhìn xen bên trong tột cùng có gì. Cảnh bên trong làm cho Trần Thiên Minh rất khoái, bởi vì bên trong có một đôi nam nữ trần truồng đang nằm trên giường ra sức vận động. Xem ra nam cỡ chừng ba mươi tuổi, còn nữ, từ bên mặt nhìn, khoảng cỡ hai mươi tuổi. Tình cảnh bọn họ bây giờ, thật giống cái mà Trần Thiên Minh chứng kiến cảnh anh Cường cùng Tam Muội tại thôn quê lần nọ, chỉ khác là lần nọ làm trên đất, lần này làm trên giường.
Càng không giống chính là, lần trước bọn anh Cường là dùng chiều nữ trên nam dưới, lần này là nam đang nửa quỷ đâm từ phía sau vào người nữ, phía trước người nữ cũng nửa quỷ, đang bò trên giường như con chó cái, tựa như giường đôi.
Chiêu thức này là sao? Trần Thiên Minh nhất thời nghĩ không ra là cái gì, mặc dù loại này đã từng xem qua trên một bộ phim, cũng chưa ai nói đây là chiêu gì.
Bởi vì cửa sổ không đóng chặt, Trần Thiên Minh nhẹ kéo một chút, đã nghe được trực tiếp âm thanh từ bên trong hiện trường.
Gã nọ hình như đang cầm lấy cái đó của hắn, từ phía sau đâm vào bên trong người phụ nữ. Tình cảnh cường hãn như vậy, làm cho phía dưới Trần Thiên Minh lập tức phản ứng.
"A…" Đây là tiếng rên rỉ lớn của cô gái kia, Trần Thiên Minh vội vang dùng tay che lỗ tai của mình, tahnh âm này làm hắn có chút xấu hổ, nghĩ không ra trên giường có thể phát ra âm thanh lớn như vậy! Xem ra, tự mình xem trên phim còn có kinh nghiệm của cá nhân mình, phương pháp tiêm chiếm phần lớn. Nếu như không tại hiện trường chứng kiến cùng nghe âm thanh này, đánh chết Trần Thiên Minh cũng không tin lại có chuyện như vậy, vốn chỉ lén lút hưởng thụ, sao có thể la lớn tiếng như vậy, cứ như hô cứu mạng, sợ người khác không nghe sao.
"Hừm…" Đây là âm thanh phát ra từ trong lỗ mũi gã kia cùng thanh âm tức giận hỗn hợp lại. Gã nọ vỗ vào mông cô gái kia, dùng tay nắm lấy bộ ngực của cô gái, sau đó dùng sức bóp.
Mẹ, la lớn như vậy sao, dùng lực mạnh như vậy, làm sao người ta sống nổi? Trần Thiên Minh vừa nói vừa ấn nhẹ phía dưới đang cứng lên của mình, nếu như không ấn xuống, nó sẽ phá hư tường mất.
"Mạnh nữa, mạnh nữa đi, em.. sướng quá…" Cô gái nọ cứ như điên cuồng, liều mạng kêu lớn.
"Cái gì? Còn muốn mạnh nữa sao?" Trần Thiên Minh có chút phát điên, hắn nhìn gã đàn ông này đang thở hổn hển như trâu, mặc dù như chuyển rất có lực, cũng rất nhanh, nhưng xem vào khí sắc của gã này, dường như đã đến cực hạn.
Chẳng qua, Trần Thiên Minh tận mắt nhìn thấy. Nghe được cô gái kia cổ vũ gã nọ rất hưng phấn, dĩ nhiên âm thanh cùng tốc độ cũng ngày càng nhanh hơn, chiếc giường cũng theo bọn họ mà vang lên tiết tấu không ngừng.
Hoàn hảo, căn phòng này không động. Trần Thiên Minh tự an ủi mình. Bất quá, gã này sẽ không kiên trì được lâu nữa, xem lại một chút đi, người khác ở trên giường nói rất nhiều, thật sự rất nhiều. Hơn nữa, chính mình cũng có thể nhìn để nghiên cứu cũng tốt. Không phải có câu nói "đọc sách chung quy vẫn không đủ" mà? Muốn biết thêm thực tế, cần xem trực tiếp hiện trường một chút, đó mới là tốt nhất. Sách A và phim A chỉ là nói qua, không thể bằng thực tế được.
"A…." Một tiếng nữa phát ra, đây là thanh âm từ trong miệng gã kia phát ra. Sau khi gã kêu lên một tiếng này, tựa như một con chó chết ngả lên lưng cô gái, liên tục thở hổn hển.
Kết thúc? Không? Trần Thiên Minh thầm nói. Không phải oán ngươi sao? Tên này động tác đã đến cực hạn, đầu không to mà cứ ưa đội mũ lớn, bản thân không thể giữ lâu như vậy, sẽ không dùng lực mạnh như vậy, phải từ từ mà tiến thôi Trần Thiên Minh nhìn gã kia mà tự nhủ.
"Anh Tinh, anh thật là lợi hại!" Cô gái kia xoay người nhịn nam nhân cười tình. Nhưng từ hai gò má ửng hồng của nàng, thì biết nàng vẫn còn chưa thỏa mãn, có thể là vì lấy lòng người đàn ông, nên cố ý nói như vậy. Trần Thiên Minh nhìn đến đây, đối với người phụ nữ mà nói, phụ nữ mặc dù nói sợ lập gia đình, nhưng lại càng sợ lấy một nam nhân vô dụng. Con người mà, đó chính là "hạnh phúc tự nhiên"!
"Ha ha, phải không?" Cái kẻ tên là anh Tinh kia, chính là Thiên Tinh lão đại Thiên Tinh Bang, Trần Thiên Minh từ tài liệu của Lâm Quốc đã biết được. Trong lòng Trần Thiên Minh cuồng hỉ một trận, không thể nghĩ ra có thể gặp lão đại Thiên Tinh Bang ở chỗ này.
"Ừm, anh… anh mới vừa làm cho người ta sướng lắm, giờ lại muốn một lần nữa." Người con gái nọ nuốt nước bọt, nói. Nàng nói lời này phi thường có trình độ, nàng không phải vì bản thân ăn không no, mà làm thương tổn đến thể diện của Thiên Tinh. Mà là nói đã ăn no, còn muốn ăn thêm một lần, vừa chiếu cố thể diện của Thiên Tinh, lại có thể thỏa mãn ham muốn của mình.
"Ngươi đúng là tiểu tao hóa (đồ lẳng lơ), vẫn còn muốn ăn nữa, bất quá, ta thích!" Thiên Tinh vừa nói vừa hung hăng bóp lên cặp vú của cô gái.
"Anh Tinh, anh lại trêu người ta rồi, làm hại người ta lại bắt đầu có chút muốn…"
Nữ nhân kia vừa nói vừa cố gắng ưỡn lên cặp vú cao vút của mình, sau đó mở rộng cặp đùi đẹp, đem địa phương đẹp mê người phía dưới lộ ra.
Mẹ kiếp! Trần Thiên Minh nhìn không chớp mắt địa phương phía dưới của ả đàn bà kia, trong lòng cuồng loạn. Phía dưới hắn lại bắt đầu liều mạng đâm vào tường.