"Kẹt…" Cửa phòng vệ sinh bị mở ra. Tiểu Mẫn cúi đầu lắc mông đi tới. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không có chút nào đỏ, giống như bình thường.
"Cô dùng nhà vệ sinh sao không nói trước với tôi một tiếng?" Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Mẫn, mất hứng nói.
"Phòng vệ sinh là của bệnh viện. Tôi thích dùng lúc nào, anh quản được sao?" Tiểu Mẫn cũng không có khuất phục, trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Cô, cô vừa mới dùng nhà vệ sinh sao?" Trần Thiên Minh cẩn thận nói.
"Tôi muốn đi vệ sinh cũng cần phải báo cáo với anh?" Tiểu Mẫn nhìn Trần Thiên Minh nói.
"Tôi hỏi là vừa rồi cô sao không dùng nhà vệ sinh?" Trần Thiên Minh nghe được hồi lâu nhưng không có nghe thấy tiếng nứơc chảy mạnh. Mà sau khi Tiểu Mẫn đi ra, hai má của cô cũng không có ửng đỏ. Trần Thiên Minh thật buồn bực, Tiểu Mẫn không biết ở trong đó làm cái gì nhỉ? Tại sao dung nhà vệ sinh mà không có xả nước? Hay cô ta có thói quen dùng tay mình làm chuyện đó trong nhà vệ sinh. Bởi vậy mà dùng nhiều thành quen nên mặt không có chút đỏ.
"Anh tại sao biết tôi không dùng nhà vệ sinh?" Mặt Tiểu Mẫn bây giờ có chút đỏ.
"Tôi đương nhiên biết. Cô ở trong nhà vệ sinh mà không có xả nước. Nếu là người khác, dung nhà vệ sinh, nhất định sẽ xả nước" Trần Thiên Minh nói xong không biết rằng sắc mặt Tiểu Mẫn có chút khác thường.
"Hừ! Lưu manh!" Tiểu Mẫn trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh.
"Tôi hỏi cô. Lúc nãy ở bên trong nhà vệ sinh cô đã làm gì?" Trần Thiên Minh nhíu mắt nhìn xuống phía dưới của Tiểu Mẫn. Nhưng đáng tiếc, Tiểu Mẫn mặc y phục rộng thùng thình của y tá nên không có nhìn thấy "cảnh vật" ở bên trong.
"Tôi dùng gì cũng phải nói cho anh sao?" Tiểu Mẫn trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh sau đó đi ra ngoài.
Trần Thiên Minh nhìn bóng dáng của Tiểu Mẫn, nhẹ nhàng lắc đầu "Cô ta rốt cuộc làm cái gì nhỉ?" Đột nhiên, hai mắt Trần Thiên Minh sáng lên, bởi vì hắn nhìn thấy y phục y tá của Tiểu Mẫn sau khi dùng xong có chút đỏ. Màu đỏ này hình như là máu, mà cũng không phải.
"Chẳng lẽ? Chẳng lẽ cái kia của cô ta đã đến? Cô ta vừa mới ở bên trong là vì cái kia?" Trần Thiên Minh hai mắt sàng hẳn lên. Hắn hưng phấn chạy ào vào nhà vệ sinh, nhưng mà tìm đến nửa ngày cũng không thấy cái mà mình muốn tìm.Rốt cuộc cô ta ở nhà vệ sinh làm cái gì nhỉ? Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa hỏi chính mình.
"Ui cha! Mẹ ơi, đau quá!" Dưới sự trợ giúp của Thiên Tinh, Thiên Bằng liều mạng kêu.
"Người anh em, xem ra xương sườn của mày bị gãy rồi" Thiên Tinh bộ dáng của Thiên Bằng mà thở dài, lắc đầu nói.
"Đai ca, anh phải giúp em báo thù! Chết tiệt! Trần Thiên Minh quá mạnh, tám người bọn em cũng không thể nào giết hắn. Nếu không phải mang theo súng, bọn em chắc đã chết dưới tay hắn rồi" Thiên Bằng hướng tới Thiên Tinh khóc kể.
"Em, không sao. Anh sẽ báo thù cho em" Thiên Tinh cắn răng nói. Lần này hành động tổn thất quá thảm trọng. Bọn họ mấy người cũng không thể động đến Trần Thiên Minh. Nếu không phải Thiên Bằng mang theo súng thì hôm nay lành ít dữ nhiều. Nhưng mà người bịt mặt phía sau là ai? Có phải là người của Trần Thiên Minh? Tại sao hắn bịt mặt làm gì? Võ công của hắn còn cao hơn bọn mình nữa. Cái tiểu đao ám khí kia của hắn làm bị thương nặng cánh tay của Thiên Bằng.
"Thật không thể nghĩ ra, huyện J lại còn có cao thủ như vậy. Xem ra chính mình cũng phải cẩn thận một chút. Nếu như chuyện của sư phụ bị phá hư, hai huynh đệ mình chắc nuốt cũng không trôi!" Nghĩ tới đây , Thiên Tinh hiên lên vẻ sợ hãi.
"Hai vị sư huynh, hai huynh đang làm gì?" Một thanh niên từ bên ngoài đi tới.
"Tiểu sư đệ, em đã tới" Thiên Tinh thấy tiểu sư đệ được sư phụ yêu quý nhất đã đến, cũng mỉm cười đứng lên.
"Sư huynh, các người đang làm gì? Sao lại như vậy?: Tiểu sư đệ nhìn thấy bộ dáng của Thiên Bằng, mày nhăn lại, nghi hoặc hỏi.
"Tiểu sư đệ, bọn anh không làm gì cả, chẳng qua tiếp nhận một vụ làm ăn nhỏ, nhưng lại xuất hiện vấn đề ngoài y muốn. Cho nên thành ra như vậy. Thực ra không có việ gì đích." Thiên Tinh nhìn tiểu sư đệ vừa cười vừa nói. Hắn có chút sợ. Nếu như chuyện này đến tai sư phụ, như vậy bọn hắn không biết ăn nói thế nào.
"Làm ăn nhỏ? Thiên tinh sư huynh, em nói cho anh. Sư phụ cho chúng ta từ thành phố M dến huyện J là muốn xem trọng chuyện đó. Anh không nên vì chút chuyện làm ăn mà quên đại sự. Nếu mà như vậy thì anh đừng trớ trách em không có khách khí" Tiểu sư đệ lạnh lùng nhìn trời hừ một tiếng, dáng vẻ không giống vẻ tiểu sư đệ chút nào mà giống dáng vẻ của đại sư huynh.
"Anh biết, sư đệ? Thiên Tinh lau mồ hôi trên trán mình, tiếp tục lấy lòng sư đệ của mình: "Sư đệ, huyện J của anh có rất nhiều mỹ nữ, lúc này sư huynh chuẩn bị cho em hai mỹ nữ, để cho ngươi hưởng thụ được không?"
"Thật sao?" Tiểu sư đệ vừa nghe thấy Thiên Tinh nói chuẩn bị cho mình hai nỹ nữ cho hắn chơi đùa, khuôn mặt liền biến đổi, mặt mày hớn hở hướng Thiên Tinh gật đầu.
"Đương nhiên rồi, anh đâu có bao giờ lừa sư đệ đâu. Hai anh em chúng ta đều là người trung tâm hết mà" Thiên Tinh biết nguy hiểm của mình đã qua, vội vàng nói.
"Tốt lắm. Các anh chẳng qua cũng muốn kiếm chút tiền, nhưng mà không nên để chuyện của sư phụ trở nên phức tạp" Tiểu sư đệ biểu hiện lại trở nên nghiêm túc.
"Nhất định sẽ không đâu" Thiên Tinh vội vàng lắc đầu phụ họa
"Tiểu sư đệ, để anh khỏi thương thế sẽ bắt cô nữ sinh lần trước để đệ từ từ hưởng thụ được không?" Thiên Bằng thấy anh mình lấy lòng tiểu sư đệ nên cũng không yếu thế.
"Anh thật ngốc, anh nghĩ en thật là loại người này sao. Cô nữ sinh này là một cô gái thuần khiết. Trước tiên phải lấy lòng nàng sau đó biến thành người trong mộng của nàng và cuối cùng nàng sẽ sống chết đi theo ta. Nếu không làm như vậy, em cũng không tốn nhiều công sức. Trước tiên cho anh đi quấy rối gia đình nàng sau đó em sẽ xuất hiện trở thành anh hùng cứu mỹ nhân" Tiểu sư đệ mắng Thiên Bằng một câu.
"Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu sư đệ thật sự là thông minh. Với thủ đoạn như vậy, mỹ nữ thiên hạ sẽ thuộc về em hết" Thiên Bằng với bộ mặt nghiêm túc nói với tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ quay khuôn mặt qua, quả thật, hắn chính là Thái Đông Phong võ nghệ cao cường, lần trước tại Trữ gia đã thể hiện bản lãnh anh hùng cứu mỹ nhân ra tay cứu Tiểu Trữ.
"Ô, Thiên Bằng sư huynh, thanh tiểu đao này ở đâu mà có vậy?" Thái Đông Phong thấy tiểu đao của người bịt mặt bên cạnh Thiên Bằng, kì quái hỏi.
"Cái, cái thanh tiểu đao này…" Thiên Bằng ấp a ấp úng không dám nói.
"Thiên Bằng sư huynh, hãy nói cho em biết, không được giấu diếm" Thái Đông Phong khuôn mặt biến đổi, nghiêm mặt nói.
"Đó là chuyện của buổi sáng hôm nay. Một người bịt mặt đã dùng ám khí làm bị thương anh" Thiên Bằng ngượng ngùng nói.
"Cái gì? Tại huyện J xuất hiên loại ám khí này?" Thái Đông Phong lâm vào suy tư, tựa như đang suynghĩ đến điều này.
"Sư đệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thiên Tinh thấy ánh mắt khác thường của Thái Đông Phong, kì quái hỏi.
"Đệ từng nghe sư phụ nói, bây giờ võ công lợi hại chỉ có ba môn phái, là Ma Môn của chúng ta, Huyền Môn và Đạo Môn. Mà ở nhân gian, cũng chỉ có Ma Môn chúng ta, Huyền Môn lại ít tiếp xúc với bên ngoài. Đã vậy, Đạo Môn đã nhiều năm không thấy tin tức gì cả".
"Đạo Môn?" THiên Tinh ngẩn ngơ? Hắn cũng biết Huyền Môn. Cứ cách mười năm, bọn hoc sẽ cùng tụ tập một chỗ để so tài võ nghệ. Hai bên đều phái các đệ tử tiến hành thi đấu để phân rõ thắng bại. Mà mỗi một lần Huyền Môn đều thắng, không cho Ma Môn tí nào mặt mũi. Bởi vậy, sư phụ thân là Chưởng môn Ma Môn đã phái nhiều người xuống núi thu nhận đệ tử, tiền bạc để làm tăng thực lực của Ma Môn.
Thái Đông Phong cũng vì như vậy mà bị thu vào Ma Môn. Vì thể chất tốt, được sư phụ coi trọng, hắn đã trở thành tâm phúc của sư phụ, được sư phụ truyền cho võ nghệ cao thâm. Hơn nữa tâm tư của hắn cũng giảo hoạt, thủ đoạn tàn bạo nên sư huynh đệ đồng môn không ai dám đắc tội với hắn.
Nhưng bây giờ nghe Thái Đông Phong nói, ngoài Ma Môn cùng Huyền Môn, còn có cả Đạo Môn, làm cho người ta không thể nào tin được. Nhưng mà từ mồm Thái Đông Phong phát ra cũng không thể không làm cho người ta tin tưởng.
"Đúng vậy, môn phái này đã nhiều năm không có tin tức. Người của Đạo Môn một mực suy yếu làm sư phụ tưởng rằng bọn hoc không có truyền nhân. Ai mà biết được rằng Đạo Môn ám khí lại xuất hiện tại huyện J. Ha, ha, ha xem ra huyện J thật đúng là nơi ngọa hổ tàng long!" Thái Đông Phong cười lớn. Hai mắt hắn càng trở nên âm u.
"Thanh tiểu đao này là ám khí của Đạo Môn sao?" Thiên Tinh hỏi Thái Đông Phong.
"Đúng thế. Đệ nghe sư phụ nói qua, thanh tiểu đao này gọi là Vô ảnh đao, phi đao cũng vô ảnh mà người phi cũng vô ảnh nên được goi là Vô ảnh đao. Thật sự may mắn là hắn phi vào tay của Thiên Bằng sư huynh. Nếu hắn phi vào yết hầu của Thiên Bằng sư huynh thì có lẽ huynh đã xuống chơi cùng Diêm Vương rồi" Thái Đông Phong ánh mắt khinh miệt nhìn Thiên Bằng. Hắn không quen nhìn Thiên Bằng bản lĩnh kém cỏi này mà cũng thường xuyên ở bên cạnh hô to gọi nhỏ.
"May mắn. Thật là may mắn" Thiên Bằng nghe Thái Đông Phong nói xong, cũng cảm thấy sợ hãi.
"Cho nên các anh cần phải cẩn thận. không nên gây chuyện nữa. Hiện tại sư phụ giao cho chúng ta chuyện quan trọng này. Nếu như làm không xong, em cũng không biết giao cho sư phụ như thế nào. Bắt đầu từ giờ trở đi, chuyện nhỏ của anh cũng không cần chuẩn bị. Chờ sau khi chúng ta làm xong chuyện này, các anh chuẩn bị lại cũng được. Nếu em có thời gian rảnh thì em cũng có thể giúp anh" Thái Đông Phong sau khi biết Thiên Tinh sẽ cho hắn hai mỹ nữ liền tỏ thái độ cởi mở không giống trước kia.
"Được, anh nghe lời tiểu sư đệ. Chúng ta bây giờ mặc kệ chuyện này. Bây giờ đem mọi sức lực đặt vào chuyện mà sư phụ giao cho" Thiên Tinh nghe Thái Đông Phong nói vậy liền không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu.
"Thiên Bằng sư huynh, ngực của anh như thế nào?" Thái Đông Phong hỏi Thiên Bằng.
"Mẹ kiếp. Ta bị cái tên khốn Trần Thiên Minh đấm một quyền làm gãy cái xương sườn" Thiên Bằng cúi đầu cười khổ.
"Đẩm anh một quyền đã thành như vậy?" Thái Đông Phong đến bên người Thiên Bằng cẩn thận xem xét thương thế của Thiên Bằng, sau đó nói: "Xem ra người này quả thật không đơn giản. Nếu có cơ hội, em cũng muốn giao thủ với hắn, nhìn xem hắn là cao thủ thuộc môn phái nào".
"Có tiểu sư đệ ra tay nhất định sẽ thành công" Thiên Bằng nghe Thái Đông Phong khẳng định sẽ hỗ trợ, lập tức tâng bốc Thái Đông Phong.
"Ha, ha, em sẽ cho huynh thuốc trị thương của Ma Môn chúng ta, đặc biệt hiệu nghiệm" Thái Đông Phong được Thiên Bằng tâng bốc liền nổi hứng, cười rộ lên.
"Như vậy rất tốt" Thiên Tinh vừa nghe Thái Đông Phong muốn đưa thuốc trị thương của sư môn liền cao hứng nói.