Tĩnh Hương thương tâm rơi lệ quay về phủ đệ, không để ý đến lời khuyên nhủ của Liên Na công chúa, thu thập hành trang rời khỏi đế đô, không muốn gặp mặt Diệp Phong và Khải Văn. Liên Na công chúa nhìn Tĩnh Hương, biết rằng khuyên nhủ thế nào cũng không hiệu quả, chỉ dặn dò Tĩnh Hương cẩn thận, nhớ báo tin cho nàng nơi hạ lạc.
Diệp Phong đưa kim tệ bồi thường, giao mọi việc cho lão nhân Lạc Khắc xử lý, dẫn Tư Lược đoàn rời khỏi Bá tước phủ. Một gã tinh linh xạ thủ phụ trách theo dõi Tĩnh Hương liền hướng đến hắn bẩm báo. Tĩnh Hương một mình rời khỏi đế đô, hướng về phương nam bay đi.
Diệp Phong nghe xong, hiểu được Tĩnh Hương hiện rời khỏi đế đô cũng tốt. Thứ nhất có thể bình tĩnh lại, thứ hai Khải Văn không tìm thấy nàng. Hơn nữa có tinh linh xạ thủ âm thầm đi theo, nên không có cái gì nguy hiểm, đến khi nào rời khỏi đế đô, hỏi đến cũng không muộn!
Mạn Nỗ Ai Nhĩ - Lạc Kì, là lão nhân chưa vợ, tóc ngắn màu xanh, thân gầy, lục giai luyện kim thuật sĩ, không màng danh lợi, si mê chú tạo, ngoài ra còn có thể phóng ra hỏa hệ lục giai ma pháp. Lão là người duy nhất có thể chế tạo ra không gian ma pháp.
Ba năm trước đây, Mạn Nỗ Ai Nhĩ đi tới Khẳng Đặc nô đãi đoàn ở Tây bộ Hỗn Loạn hoang nguyên, muốn mua ải nhân công tượng về làm trợ thủ. Kết quả đoàn trưởng nô đãi biết được lão là luyện kim thuật sĩ, liền đánh lén để bắt lão, ép buộc lão gia nhập nô đãi đoàn để chú tạo ma pháp vũ khí và đạo cụ.
Mạn Nỗ Ai Nhĩ kiêm tu chế không gian ma pháp, chỉ là ngũ giai thủy bình, sẽ không chạy đi, nhưng không thể chạy ra khỏi ma chưởng. Đầu tiên không chịu đáp ứng gia nhập nô đãi đoàn chú tạo, rồi bị cắt mất hai chân, thành ra không còn hình người, lão rốt cục bi ai mà khuất phục, đáp ứng gia nhập nô đãi đoàn chú tạo ma pháp vũ khí và đạo cụ.
Khẳng Đặc nô đãi đoàn tại Hỗn Loạn hoang nguyên bất quả chỉ là thế lực trung bình có hai ngàn nhân mã. Khi Bạo sa cửu đàu hoàng thống lĩnh ma thú điên cuồng đánh phá, tất cả các thế lực đều rời khỏi hoang nguyên, Khẳng Đặc nô đãi đoàn chạy tới Mạt la đế quốc.
Song bất hạnh chính là, cùng tồn tại với bọn chúng tại tây bộ là thế lực Qua Chĩ cường đạo đoàn, sớm nghi ngờ bọn họ bán ma pháp vũ khí và đạo cụ. Thừa dịp bọn họ rời khỏi nơi cư trú trên đường tới Mạt la đế quốc, bất ngờ phục kích bọn họ, muốn cướp đoạt ma pháp vũ khí và đạo cụ, muốn điều tra xuất xứ của những ma pháp vũ khí và đạo cụ.
Ba trung đội chủ lực Tư Lược đoàn cùng Kiệt Nã Tư mang theo nửa số tinh linh xạ thủ, phụng mệnh đoàn trưởng ở trên con đường về đế đô, tìm kiếm các thế lực phạm tội chạy từ Hỗn Loạn hoang nguyên đến Mạt la đế quốc, nhân cơ hội kiếm tiền. Kiệt Nã Tư tinh linh phát hiện Qua Nhĩ cường đạo đoàn, đang theo dõi hành tung của Khẳng Đặc nô đãi đoàn muốn đánh chiếm, liền nhanh chóng triệu ba trung đội tập chủ lực, thừa dịp song phương chấm dứt giao tranh, đến lúc Qua Nhĩ cường đạo đoàn thắng, mới đột nhiên xuất hiện giết chóc. Theo như lời của đoàn trưởng đại nhân đây là kế bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi. Đồng thời tiêu diệt hai thế lực, thu về Liệt Diễm chi kiếm, có thể tăng lên hai tầng Liệt Diễm đấu khí và hỏa hệ ma pháp uy lực, cùng với hai cái không gian giới chỉ có không gian rộng ba mươi thước vuông ngoài ra còn có trang bị chế tạo từ thiết cùng với bọn nô đãi. Toàn bộ mang tới bán tại thành thị gần đó, thu vào hơn chín mươi vạn kim tệ.
Mạn Nỗ Ai Nhĩ, chính là lễ vật mà bốn trung đội chủ lực dâng lên đoàn trưởng đại nhân.
Luyện kim thuật sĩ tại đại lục là nghề ít phổ biến nhất. Thành viên Tư Lược đoàn đi theo đoàn trưởng đại nhân thời gian dài, đều học được chỗ hữu dụng của việc chiêu hiền đãi sĩ, mua chuộc lòng người. Bởi vậy, khi biết Mạn Nỗ Ai Nhĩ là luyện kim thuật sĩ, tức khắc dùng lễ khoản đãi Mạn Nỗ Ai Nhĩ, khiến cho lão thập phần cảm kích, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng thoát khỏi miệng hổ!
Phủ tể tướng, cầm thú nam tước biệt viện, Diệp Phong trở về, là lúc Lạc Tư đang uống rượu ở tại sân đình, cùng với Mạn Nỗ Ai Nhĩ kiêu hãnh kể chú tạo trung đội của mình kỹ thuật cao siêu như thế nào, vật tư của tư lược đoàn phong phú như thế nào, làm cho Mạn Nỗ Ai Nhĩ sửng sốt một hồi. Lão đời này cũng chưa thấy qua ải nhân nào có thể nói như vậy... Nguồn: http://thegioitruyen.com
Binh lính có đoàn trưởng đại nhân như vậy, Lạc Tư ải nhân lão đầu này, qua thời gian đã bị lây một ít phẩm tính của đoàn trưởng đại nhân.
"A, đoàn trưởng, ngài đã trở lại, kế hoạch thành công không?" Lạc Tư thấy đoàn trưởng cùng một đoàn mấy người trọng yếu tiến vào biệt viện, lập tức cao hứng tiến tới, ngẩng đầu nhìn bọn họ hỏi.
"Ah, rất thành công!" Diệp Phong gật đầu trả lời, nhìn thấy Mạn Nỗ Ai Nhĩ ngồi ở ghế đá thấp, đi qua mỉm cười hỏi: "Đại sư, đã quen cuộc sống ở đây chưa?"
"Đã quen, đã quen, đa tạ đoàn trưởng đại nhân!" Mạn Nỗ Ai Nhĩ nhìn Diệp Phong cảm kích trả lời. Ở phủ Tể tướng lão được ăn uống ngon lành, còn có thị nữ theo hầu, so với việc đi theo nô đãi đoàn thì nơi này quả thực thiên đường!
Giá trị của một luyện kim thuật sĩ, trong mắt Diệp Phong tương đối cao. Bởi vì có luyện kim thuật sĩ, trang bị của Tư Lược đoàn được nâng cao cấp bậc và năng lực, cho nên khi nhìn thấy Mạn Nỗ Ai Nhĩ, biết được lão là luyện kim thuật sĩ, đối với lão cực kỳ nhiệt tâm!
Giờ phút này nhìn vẻ mặt cảm kích của Mạn nỗ ai nhĩ, Diệp Phong thập phần cao hứng, ngồi gần trong đình, vừa định mở miệng mời Mạn Nỗ Ai Nhĩ gia nhập Tư Lược đoàn, Lộ Lộ và Mộng Hinh trước sau từ phòng hắn đi ra.
"Thiếu gia, ngài khiêu chiến không bị thương chứ? Kết quả như thế nào?" Lộ Lộ quan tâm đi tới trước thiếu gia, đầu tiên là nhìn hắn có bị thương hay không, sau đó mới hỏi kết quả.
Diệp Phong sủng ái ôm Lộ lộ trên đùi, đắc ý cười hắc hắc nói: "Bổn thiếu gia tự thân xuất mã, Khải Văn dĩ nhiên không thể cưới Tĩnh hương!"
"Đoàn trưởng đại nhân, kế hoạch của người thành công rồi à, sao không thấy người mang nữ nhân xinh đẹp về đây vậy?" Mộng Hinh buồn cười nhìn Diệp Phong. Từ lúc bắt đầu biết được kế hoạch của Diệp Phong, nàng cảm thấy buồn cười, bởi vì căn bản là rất vô lại!
"Ách... Tĩnh Hương có chút tức giận, cần tự mình bình tâm lại!" Diệp Phong nhìn hình dáng buồn cười của Mộng hinh, thoáng xấu hổ trả lời, lập tức lảng sang chuyện khác, nói với Mạn Nỗ Ai Nhĩ: "Đại sư, Tư Lược đoàn của ta đang chiêu mộ nhân thủ, chẳng biết người có nguyện ý hay không gia nhập? Nếu không cũng không sao, ta có thể phái người đưa người đi nơi nào người muốn!"
"Tư Lược đoàn có ân đối với ta, đoàn trưởng đại nhân đã có lời, ta nguyện ý gia nhập!" Mạn Nỗ Ai Nhĩ nhìn Diệp Phong trả lời. Lão vốn một thân một mình, bây giờ lại tàn tật còn có thể đi đâu? Không bằng ở lại Tư Lược đoàn, hưởng thụ ưu đãi, cùng Lạc Tư và ải nhân nghiên cứu chú tạo ưa thích.
"Tốt, tốt, có đại sư gia nhập, sau này Tư Lược đoàn chúng ta nhất định càng thêm cường đại!" Diệp Phong thấy Mạn Nỗ Ai Nhĩ đáp ứng gia nhập, lập tức đắc ý cười ha ha, vừa mới bị Mộng Hinh làm cho xấu hổ, trong nháy mắt đã biến mất không còn. Thấy Mộng Hinh hé miệng cười duyên, cảm khái đoàn trưởng đại nhân thật là người vui tính, đáng tiếc chính là quá hoa tâm, không chuyên nhất, nếu không, gả cho hắn, có thể đi theo hắn vui vẻ cả đời!
Khải Đặc gần đây tấn công các thế lực phạm tội chạy từ Hỗn Loạn hoang nguyên tới Mạt La đế quốc, giờ có hứng thú đánh nhau, không chỉ kiểu tấn công này có thể kiếm được nhiều tiền, còn có thể gặp được địch quân có mỹ nữ xinh đẹp, cũng có thể sảng khoái một chút, quả thực rất tuyệt vời. Bởi vậy vừa nhìn thấy hình dáng cao hứng của Diệp Phong, ngẫm lại kì hạn ba ngày của quốc vương, liền đi tới bên cạnh Diệp Phong chờ mong hỏi: "Lão đại, bệ hạ hạn cho người nội trong ba ngày rời khỏi đế đô, lúc nào chúng ta xuất phát?"
"Đúng vậy đoàn trưởng, bây giờ không có nơi dừng chân, chúng ta sau này phát triển như thế nào?" Kiệt Nã Tư cũng đi theo tò mò hỏi.
Diệp Phong ôm Lộ Lộ, cao hứng cười nói: "Đơn giản, trước khi có điểm dừng chân, chúng ta ở đại lục đánh du kích!"
"Da hô, quá tốt, đánh du kích quá sảng khoái!" Khải Đặc cao hứng vỗ tay hoan hô. Mùa đông vừa mới qua đi, không phải lo nỗi khổ ngủ bên ngoài trời, La Phi, Kiệt Nã Tư, Kiệt khắc cũng không phản đối cách đánh này.
Mạn Nỗ Ai Nhĩ nhìn hình dáng cao hứng của mọi người, nghĩ một hồi rồi nói với Diệp Phong: "Đoàn trưởng, bốn năm trước, ta đi qua Vọng Triều Sơn phía Tây nam bộ duyên hải Mạt la đế quốc, vốn định bắt một con thỏ hoang để ăn, ngoài ý muốn phát hiện trong một sơn động có một loại kim chúc quáng mạch kỳ lạ, xem chừng nếu có thể dùng loại kim chúc này tạo vũ khí, có thể so sánh với tinh cương. Tuy nhiên…"
Diệp Phong nghe Mạn Nỗ Ai Nhĩ biết một chỗ có quáng mạch có thể so với tinh cương, nhất thời hai mắt trợn lên, lộ ra quang mang phát tài, thấy Mạn Nỗ Ai Nhĩ đột nhiên nói tuy nhiên, lập tức lo lắng hỏi: "Tuy nhiên cái gì, đại sư mau nói!"
"Đúng vậy, đúng vậy, đại sư đừng làm chúng ta thèm, nói mau!" Tại quang minh đại lục phát hiện một chỗ có kim chúc quáng mạch có thể so sánh với tinh cương quáng mạch, tuyệt đối là một đống tiền lớn, ở đây mọi người đều thúc giục Mạn Nỗ Ai Nhĩ.
Mạn Nỗ Ai Nhĩ nhìn hình dáng chờ mong của đoàn trưởng và mọi người, do dự một chút, trầm tư nói: "Cái sơn động đó thập phần quỷ dị, ta mới phát hiện quáng mạch không lâu, đã xuất hiện rất nhiều vong linh sinh vật cấp bậc khác nhau, có cả vong linh cự long. Nếu không phải lúc ấy ta có truyện tống quyển trục nhanh chóng đào thoát, sợ rằng sớm táng thân trong sơn động đó!"
"Trong sơn động có vong linh sinh vật cấp bậc khác nhau? Chẳng lẽ bên trong có vong linh vu sư? Oh, có ý nghĩa…" Diệp Phong nghe Mạn Nỗ Ai Nhĩ trầm tư nói xong, hai mắt lộ ra ánh sáng tham lam, lập tức hắc hắc cười nói: "Mọi người lập tức về chuẩn bị, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đế đô, trước tiên đi xem Tĩnh hương, sau đó tới sơn động tại Vọng Triều Sơn xem có cái gì tác quái bên trong!"