Phía bắc mẫu đảo Nam Du có một công trình kiến trúc khổng lồ tên gọi Thí Luyện Đài, chính là địa điểm tổ chức kỳ đại hội tranh tài.
Quy mô Thí Luyện Đài so với Ngũ Hành Phong - nơi từng tổ chức giải đấu Tân Vương của Thánh Viện lớn gấp cả trăm lần.
Đại hội tranh tài là sự kiện sôi nổi bậc nhất của Thần Châu cho nên thu hút rất nhiều sự chú ý. Ngoài phái đoàn của các đảo còn có thêm hàng vạn khán giả đến quan sát.
Tuy chưa tới giờ khai mạc nhưng số lượng người tập trung về Thí Luyện Đài đã vô cùng đông đảo. Ai nấy đều rất háo hức mong chờ những diễn biến kịch tính sắp sửa diễn ra.
Phái đoàn của đảo Hòn Mốc cũng đã có mặt từ rất sớm.
Lúc này, ở một vị trí dành riêng cho đảo Hòn Mốc, ánh mắt Võ Thiện Nhân không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Thảo Linh đường chủ.
Bên cạnh hắn là Thu Thuỷ và Thanh Tú, riêng Văn Khánh cùng Minh Đạt lại không thấy xuất hiện.
Thanh Tú quấn quýt bên cạnh Võ Thiện Nhân như một con chim nhỏ: “Thiện Nhân ca ca đang tìm kiếm ai sao? Có phải là vị bằng hữu ở bên Thánh Viện không?”
Võ Thiện Nhân khẽ gật đầu, sau đó lại chuyển qua chủ đề khác hỏi: “Muội nói thử xem những kỳ đại hội trước người giành chiến thắng có bản lĩnh như thế nào?”
Thanh Tú nhanh nhẹn đáp: “Quán quân các kỳ đại hội đa phần đều là hàng Thánh Cấp cường giả, rất lợi hại.”
Vẻ mặt Võ Thiện Nhân trầm ngâm, trong lòng hiểu được mặc dù bản thân hắn thực lực và tốc độ tu luyện không tệ nhưng so với những bậc thiên kiêu ngoài kia thì khó mà sánh kịp. Ai cũng biết sau lưng bọn họ đều là những thế lực khổng lồ, cung cấp dư thừa nguồn tài nguyên tu luyện.
Bỗng Thanh Tú lại nói: “Cha muội từng kể lại, trong kỳ đại hội cách đây sáu mươi năm trước xuất hiện một thiên tài linh giả tứ hệ, chỉ với tu vi Vương Cấp đỉnh phong đã đánh bại toàn bộ các đối thủ khác giành được hạng nhất.”
Võ Thiện Nhân khẽ giật mình: “Linh giả tứ hệ?”
Điều này đồng nghĩa với việc người đó sở hữu linh mạch siêu việt vô cùng quý hiếm.
Đối với linh giả, số lượng linh mạch càng nhiều đại biểu sức chiến đấu càng mạnh, thậm chí có thể vượt cấp đánh chết đối thủ.
Lão Kim từng nhận định mật độ linh khí ở Đông Hoà Tinh chỉ ở mức trung bình cho nên khả năng đản sinh linh giả tam hệ, linh giả tứ hệ là cực kỳ thấp. Một khi những kẻ này xuất đầu lộ diện sẽ thu hút tất cả các thế lực lớn bé trên Đông Hoà Tinh đua nhau tranh đoạt mời gọi.
Nghĩ đến bản thân mình là linh giả toàn hệ sở hữu linh mạch hoàn mỹ chỉ có trong truyền thuyết, Võ Thiện Nhân càng lấy làm đắc ý. Sự việc này nếu truyền bá ra ngoài không biết sẽ gây rúng động bậc nào đây?
Hắn đang định mở miệng dò hỏi thêm thông tin thì đúng lúc này bên tai bỗng truyền đến một hồi âm thanh vang dội.
Ngay sau đó, trên bầu trời xuất hiện một đội ngũ gần trăm người lăng không đáp xuống vị trí trang trọng dành cho chư vị đảo chủ cùng khách quý.
Đại quảng trường lập tức xôn xao, thi nhau chỉ trỏ.
“Mau xem, đi đầu chính là Vũ Sơn đại nhân đó. Bên cạnh là các vị trưởng lão Vũ Thần Điện cùng hai mươi mốt vị đảo chủ.”
“Trời ạ! Kiều My tiểu thư thật xinh đẹp quá! Nghe nói tiểu thư là một trong số mười người của Vũ Thần Điện tham gia đại hội. Nhất định ta sẽ cổ vũ cho tiểu thư giành chiến thắng.”
“Ồ, Thành Sang đảo chủ đảo Hòn Ông không ngờ đã đột phá tu vi Thần Cấp trung kỳ rồi.”
“Kia là Bùi Hiền đại nhân, đảo chủ đảo Hòn Dầu. Không biết bảy người đệ tử Hòn Dầu Thất Hiệp có đến chưa?”
“Mấy nhân vật lạ mặt kia có phải người của Thánh Viện và Lý gia không?”
“Chắc vậy! Nghe nói Hùng Vương lão tổ và Lý tiền bối cũng sẽ đến.”
“Các ngươi có để ý không? Người thanh niên tu vi Vương Cấp trung kỳ đứng trong đội ngũ hàng đảo chủ là Phan Văn Khánh, tân đảo chủ đảo Hòn Mốc. Ha ha…”
“…”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vô số âm thanh bàn tán vang lên không ngớt làm náo động toàn trường.
Duy chỉ có một người trân mình bất động, không ai khác ngoài Võ Thiện Nhân.
Thời khắc này tâm trạng của hắn vô cùng đặc sắc, vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhưng lại có vẻ lo lắng bất an.
Cho đến thật lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần.
Hắn đã trông thấy phái đoàn của Thánh Viện. Đi đầu là sư phụ Lê Châu cùng Phan Khả Hân đại trưởng lão chưởng toà Thiên Kiếm Phong và Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão chưởng toà Linh Đan Phong. Sau lưng có mười người mặc đồng phục Thánh Viện, hẳn là những thí sinh đến tham dự đại hội.
Theo sát Lê Châu đại trưởng lão là bóng hình thành thục quyến rũ của Thảo Linh đường chủ. Nhan sắc của nàng càng ngày càng xinh đẹp, giống như một đoá hoa tươi trẻ tràn đầy nhựa sống.
Võ Thiện Nhân chưa kịp vui mừng, vừa nhìn ra phía sau Huỳnh Mạnh Khôi đại trưởng lão bỗng bắt gặp gương mặt lạnh như băng của Nguyễn Hoàng Yến khiến hắn toàn thân lạnh toát.
“Nguyễn Hoàng Yến! Nàng ta cũng đến đây sao?”
Không chỉ riêng Nguyễn Hoàng Yến mà còn có thêm một nhân vật nữa làm Võ Thiện Nhân kiêng kị, là Vũ Hà Kiều My - nữ nhân đầu tiên trong đời hắn.
Nhớ lại chuyện năm xưa bên trong hang động Võ Thiện Nhân khóc không thành tiếng.
Mà điều đáng sợ nhất là thân phận Vũ Hà Kiều My hoá ra lại là con gái rượu của điện chủ Vũ Thần Điện.
Hai người con gái mà hắn không muốn chạm mặt nhất không ngờ lại xuất hiện đủ cả.
Hắn chợt nghĩ về diễn biến buổi đấu giá đêm qua, nói không chừng các nàng đã gặp gỡ làm quen với nhau rồi. Như vậy hắn xuất hiện lúc này có khác nào tự đâm đầu vào rọ.
Mới nghĩ đến đó thôi mà toàn thân Võ Thiện Nhân mồ hôi đổ ra như suối.
Để phòng ngừa trường hợp xấu nhất xảy ra, Võ Thiện Nhân cắn răng hạ quyết tâm: “Con mẹ nó! Chuyến đi này thật nguy hiểm quá! Nhất định ta không thể bại lộ thân phận.”
Trong khi hắn còn chưa hết rối loạn thì Minh Đạt thống lĩnh từ đâu xuất hiện, vận dụng bí thuật truyền âm thông báo: “Đảo chủ đã hoàn tất thủ tục đăng ký. Một lát nữa đại nhân chỉ cần thông qua kiểm tra thân phận là có thể tham gia tranh tài.”
Võ Thiện Nhân khẽ gật đầu, mục quang chuyển động qua người nam tử trung niên bên cạnh Vũ Hà Kiều My.
Lại thêm một sự kinh ngạc khác bất ngờ ập đến.
“Hả… Không ngờ lại là… Sơn đại ca…”
Từ đầu đến giờ toàn bộ tâm trí của hắn đặt vào đám người Thánh Viện nên cho đến lúc này mới phát hiện Vũ Sơn đại nhân đại danh đỉnh đỉnh đất Thần Châu hoá ra là vị nam nhân thần bí hắn từng gặp ở quán rượu trong thành Mê Linh. Nhớ khi ấy hai người xưng hô huynh đệ rất thân mật, đôi bên bàn luận về rượu vô cùng hợp ý. Thậm chí Vũ Sơn còn vui vẻ tặng cho hắn một khối lệnh bài khắc chữ Vũ.
Võ Thiện Nhân mặt mày méo xệch: “Sơn đại ca vậy mà lại là em trai điện chủ Vũ Thần Điện, chú ruột của Kiều My... Mạng ta xong rồi…”
Mối quan hệ bòng bong này làm cho hắn loạn hết đầu óc.
Nom thấy biểu hiện khác lạ của hắn, Thu Thuỷ truyền âm hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Thời điểm này Võ Thiện Nhân chỉ hi vọng không ai nhận ra mình liền chỉ tay lên mặt lo lắng hỏi: “Thu Thuỷ tỷ, cái mặt nạ này có thể che giấu chân tướng trước cường giả Đế cảnh không?”
Thu Thuỷ lắc đầu bảo: “Nếu là cường giả Đế cảnh thì ta không chắc chắn.”