Sau khi giải quyết lão già Anh Khoa, Võ Thiện Nhân chợt quay trở về Phi Hành Chu. Khi chân vừa chạm xuống, từ khu vực đại não có một đạo nguyên thần vô hình mà không một ai có thể nhìn thấy thoát ra rồi chui vào chiếc nhẫn đang đeo trên tay.
Ngay lập tức, thân hình Võ Thiện Nhân ngã lăn quay, cùng lúc bên trong cơ thể hắn vọng ra những âm thanh “bùng bục” rợn người.
Bỗng nghe thấy hắn rú lên một tiếng đau đớn rồi ngất lịm đi, không còn biết trời trăng mây gió gì nữa.
Huynh muội Văn Khánh và Thanh Tú cả kinh, vội vàng chạy lại xem xét thì mới phát hiện lúc này da thịt của hắn đã bị nứt toác, máu me chảy lênh láng khắp mình mẩy. Kinh dị nhất là gương mặt hắn trở nên nhăn nhúm già nua, chỉ chốc lát, hai con mắt cũng chảy ra máu đỏ, kế tiếp là hai tai, rồi đến hai lỗ mũi, cuối cùng dứt khoát há miệng ói một ngụm máu lớn.
“Thiện Nhân huynh đệ!”
“Thiện Nhân ca ca!”
Đứng trên Phi Hành Chu quan sát trận chiến từ đầu đến giờ, huynh muội Văn Khánh và Thanh Tú không giấu nổi sự sợ hãi. Lúc trông thấy tình cảnh thê thảm của Phải Hải rồi tới Phan Quân, cả hai đều tỏ vẻ kích động mãnh liệt. Những tưởng mọi chuyện đến đấy là chấm dứt nhưng không ngờ sau cùng lại đột nhiên xuất hiện một lão già tu vi Thần Cấp cường giả làm đảo lộn tất cả. Cơ mà, khiến bọn họ kinh hãi nhất phải kể đến màn trình diễn ngoạn mục của Võ Thiện Nhân, thực là chấn động lòng người, vượt ngoài sức tưởng tượng.
Những chuyện đó tạm thời gác lại về sau hẵng nói, lúc này, trước tình trạng sống dở chết dở của Võ Thiện Nhân, cả hai huynh muội không biết làm thế nào cho phải, cứ cuống cuồng gọi loạn cả lên.
“Thiện Nhân huynh đệ!”
“Thiện Nhân ca ca!”
Khi đó, bóng dáng của Thu Thuỷ bỗng đáp xuống, trên tay nàng là thân thể ướt nhẹp loang lổ đầy máu của Tiểu Thử.
Nàng cất bước tới gần, lập tức vận dụng thần thức kiểm tra một vòng cơ thể của Võ Thiện Nhân.
Khuôn mặt của nàng biến hoá khó coi, phát hiện bên trong hệ thống kinh mạch và đan điền của hắn đã bị tổn thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng cũng bắt gặp tình huống tương tự.
Cũng may là thương thế của hắn chưa tới mức mất mạng nhưng e rằng phải tĩnh dưỡng sáu tháng cho tới một năm mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Sau khi kiểm tra chắc chắn, Thu Thuỷ mới cất giọng bảo: “Hắn chưa chết được đâu! Cần thiết bây giờ là tìm một nơi yên tĩnh cho hắn nghỉ ngơi điều trị.”
Nghe được những lời này, Văn Khánh sắc mặt vui mừng nói: “Như vậy thì tốt quá! Đại tỷ, xin hãy ghé xuống đảo Hòn Mốc! Văn Khánh sẽ thu xếp chỗ ở tốt nhất cho hai người!”
Thu Thuỷ lạnh nhạt gật đầu, cũng không nói thì thêm. Trong lòng nàng hiện có rất nhiều nghi vấn nhưng cần phải chờ Võ Thiện Nhân hồi tình mới truy hỏi được.
Phi Hành Chu rục rịch chuyển động thì chợt đội ngũ hơn trăm binh lính cưỡi gần chục đầu linh thú phi hành bay tới.
Giờ phút này, trên gương mặt mỗi người vẫn giữ nguyên vẻ kinh hoàng tột độ! Cả bọn dồn hết thảy sự chú ý về gã thanh niên mặc áo hồng phấn đang nằm bất tỉnh nhân sự, dường như chẳng còn ai quan tâm tới sự sống chết của cha con Phan Quân nữa.
Từ trên lưng linh thú, một người đàn ông trung niên có bộ râu quai nón, tu vi Vương Cấp trung kỳ bước lên, hướng về Văn Khánh và Thanh Tú ôm quyền nói: “Thuộc hạ Trình Lân, là thủ hạ dưới trướng Minh Đạt đại nhân! Thuộc hạ hộ giá chậm trễ, xin thiếu chủ và đại tiểu thư thứ tội!”
Văn Khánh mừng rỡ, hỏi: “Ồ, ra là người của Minh Đạt thống lĩnh! Tình hình thống lĩnh bây giờ thế nào rồi?”
Trình Lân căm hận nói: “Bẩm thiếu chủ, Minh Đạt đại nhân bị kẻ tiểu nhân vu cáo là có mưu đồ phản nghịch, sau đó đã bị Phan Quân ra lệnh bắt nhốt vào đại lao, cho tới nay không rõ sống chết!”
Minh Đạt chính là thống lĩnh cấm quân của đảo Hòn Mộc, xưa nay trung thành nhất mực, cúc cung tận tuỵ đến chết mới ngừng. Kỳ sinh tử vừa qua, chính nhờ Minh Đạt bí mật sắp xếp nên huynh muội mình mới may mắn chạy thoát khỏi nanh vuốt độc ác của Phan Quân.
Văn Khánh quay đầu nhìn về chỗ Phan Quân hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng bất giác lại dâng lên một cơn thịnh nộ ngập trời.
“Tên phản tặc này còn dám giở trò ngậm máu phun người?”
Càng nghĩ hắn càng thấy căm hận, chỉ muốn ngay lập tức róc xương róc thịt lão ta để báo thù cho cha.
Có điều, việc cần kíp trước mắt chính là sự an nguy của Thiện Nhân huynh đệ, vậy nên Văn Khánh kìm nén cảm xúc, gật đầu nói: “Được rồi, chuyện này không vội! Làm phiền Lân tướng quân lập tức mở đường đưa ta hồi đảo! À phải rồi, mau bắt trói sáu người kia cho ta!”
Nói đoạn, Văn Khánh chỉ tay về hướng những tên thuộc hạ thân cận đi cùng với Phan Hải. Ban đầu đội nhóm vốn dĩ có cả thảy mười một người nhưng Phan Hải và bốn người khác đã chết, cho nên hiện chỉ còn sáu người cuối cùng.
Sáu kẻ này tâm thần hoảng loạn, làm gì còn ý nghĩ phản kháng, đồng loạt quỳ xuống tế lạy: “Xin thiếu chủ tha mạng! Toàn bộ mọi chuyện đều do Phan Hải ép buộc, chúng thuộc hạ hoàn toàn không hay biết gì hết!”
Trình Lân y lệnh tiến hành bắt giữ cả bọn, sau đó phân phó thủ hạ áp giải canh giữ chờ đợi thiếu chủ xét xử sau.
Có Trình Lân đi trước mở đường, Phi Hành Chu thuận lợi hạ xuống đảo Hòn Mốc rồi xuôi đà thẳng tiến về phủ đệ Phan gia.
Thời gian như con nước trôi nhanh.
Chớp mắt, mở mắt đã qua một tháng.
Bên trong một gian mật thất sung túc linh khí hiện lên thân ảnh quen thuộc của Võ Thiện Nhân. Để ý mới thấy khí sắc của hắn lúc này được cải thiện rõ rệt, da dẻ hồng hào căng mịn như xưa.
Một lúc lâu sau, đôi mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, chỉ là không hiểu vì sao thần sắc của hắn lại phảng phất một nét u uẩn khó hiểu, sau đó tự lảm nhảm một mình.
“Ài… Năm trăm năm a! Năm trăm năm… Năm trăm trăm… Ta biết làm cách nào để bù đắp lại con số đó đây?”
Cứ như vậy, hắn ngẩn ngơ thơ thẩn ngồi lẩm nhẩm tới lẩm nhẩm lui con số “năm trăm năm”!
Để lý giải nguyên nhân, chúng ta cần phải quay ngược thời gian trở về một tháng trước xem thực sự đã xảy ra chuyện gì.
Cụ thể là vào thời khắc Thu Thuỷ nguy kịch, Võ Thiện Nhân bất ngờ bộc phát một cỗ sức mạnh phi thường cường đại, chỉ cần khẽ vung tay nhấc chân là phong vân biến sắc, trời đất ngả nghiêng. Kinh khủng nhất là ngay cả Anh Khoa, một vị Thần Cấp cường giả hung danh hiển hách của Vô Cực Tông cũng bị bóp chết như một con ngoé, rơi vào kết cục hình thần câu diệt!
Chỉ có điều, nguồn sức mạnh tuyệt đại đó không thuộc về Võ Thiện Nhân mà là từ nguyên thần lão Kim phát ra.
Vậy rốt cuộc là lão Kim đã sử dụng biện pháp nào để làm được điều không tưởng đó?
Như đã nói, sự tồn tại của con người chúng ta gồm có hai phần là thể xác và linh hồn.
Thân xác là vật chất hữu hình hữu hoại, hoại diệt theo thời gian, được xem là nơi tạm trú của linh hồn, nên còn gọi là xá thân, hay xá.
Đối với linh hồn, một khi Linh Giả thành công tấn cấp lên Thần cảnh thì linh hồn sẽ ngưng tụ nguyên thần, có khả năng xuất khiếu và thi triển một số thần thông lợi hại. Trong số đó có một loại gọi là đoạt xá.
Đoạt xá có thể hiểu là một nguyên thần cường đại tìm thấy một thân xác vừa ý mình, hợp với dòng năng lượng của mình rồi tìm cách tấn công, cưỡng ép đẩy linh hồn của xá thân kia văng khỏi xá thân của mình, sau đó chiếm đoạt và sống một cuộc sống mới với thân xác ấy. Tất nhiên là sau khi đoạt xá thành công, cần phải có khoảng thời gian dài để linh hồn và thân xác mới dung hoà với nhau.
Còn có một loại đoạt xá đặc biệt hơn, chính là đoạt xá hài đồng. Việc này là chiếm lấy thân xác của trẻ sơ sinh ngay khi còn ở trong bụng mẹ. Nguyên thần sẽ thi triển thủ đoạn thôn phệ linh hồn non nớt, sau đó đầu thai chuyển sinh vào em bé ấy, rồi ngang nhiên cướp đoạt thân xác đó mà trọng sinh. Đây cũng là việc gây nên ác nghiệp nặng nề nên thường bị giới Linh Giả lên án gay gắt.
Nghe xong sự tình ấy, Võ Thiện Nhân chợt nhớ ở làng quê Vũ Đại có lưu truyền một câu chuyện cổ dân gian “Hồn Trương Ba, da hàng thịt”, kể về một người chơi cờ rất giỏi tên là Trương Ba phải chết sớm. Đế Thích là một tiên cờ vì ngưỡng mộ tài đánh cờ trăm năm có một của Trương Ba mà đã làm cho ông sống lại trong thân xác của một người hàng thịt. Hoá ra câu chuyện hoang đường này lại không hẳn là vô căn cứ!