Lưu Ly Nguyệt

Chương 2



Edit:Phong

Beta: Gờ

~~~~~

"Chuyện đó...thật xin lỗi"

Nhan Tịch thêm vừa lấy thêm thức ăn vào chén vừa nhỏ giọng nói, cô gái lai ngược lại cũng độ lượng, chỉ mỉm cười, không đáp khiến Nhan Tịch dễ cậu hơn chút. Tính tình yêu giao tiếp với mỹ nữ lúc này bạolộ, nàng ngẩng đầu, mỉm cười nhìn cô gái lai

"Chào cô, tôi là Nhan Tịch, hôm nay mới tới, cô là...? "

Cô gái lai đặt tách cà phê trên tay xuống, ngẩng đầu nhìnvào mắt Nhan Tịch

"Chào,Claire."

Thanh âm trong trẻo mà lạnh nhạt, phát âm tiếng Trung chuẩn khiến Nhan Tịch ưa thích Claire hơn, hơn nữa trên người cô phảng phất một loại khí tràng mạnh mẽ, khiến Nhan Tịch không nhịn được muốn đến gần, trên thực tế,nàng cũng làm vậy thật, gắp một miếng cà tím bỏ vàomiệng nhai một phen, nhìn chung quanh, nói

"Hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới Thượng Hoa, không nghĩ lạicó nhiều người như vậy. "

Claire cúi đầu nhìn tờ báo của mình, không thèm quan tâm tới nàng.

Nhan Tịch ngược lại cũng không thèm để ý, xét cho cùng người đẹp đều thích làm giá, thấy người lạ đều sẽ thẹn thùng, rất bình thường. Nhan Tịch cứ như vậy nói hết câu này đến câu khác, lúc đầu tưởng rằng Claire sẽ đáp trả vài lời, ai ngờ người ta căn bản cũng không quan tâm tới nàng, cúi đầu nghiêm túc xem báo,Nhan Tịch hơi nản lòng, liếc mắt len lén nhìn tờ báo Claire đang xem hồi lâu, một miếng cơm thiếu chút nữa mắc trong cổ họng.

Trời ạ, toàn tiếng Anh, nàng xem nửa ngày cũng chỉ hiểu được vỏn vẹn cái tựa đề, báo kinh tế.

Lầnnày, Nhan Tịch ngoan ngoãn không dám nói năng lung tung nữa.Cô gái lai người ta và mình căn bản không cùng một loại người. Nghĩ tới đây Nhan Tịch thật có chút ảo não,tới công ty mới, lần đầu tiên đến gần đã chấm dứt thảm hại, thật quá thất bại a. Nhan Tịch có chút phiềnnão xắn tay áo lên cúi đầu chuyên tâm ăn cơm của mình,dứt khoát không bắt chuyện với Claire nữa, ai biết vôtình cắm liễu liễu mọc xanh*, trầm mặc hồi lâu, Nhan Tịch đang liều chết chiến đấu với thức ăn trong chén, một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên bên tai.

* trích trong câu: Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vôtình cắm liễu liễu mọc xanh. Câu này ý nói điều mongmuốn thực hiện không trở thành hiện thực, điều khôngnghĩ đến lại xảy ra.

"Trên tay cô chính là? "

"Hả? "

Nhan Tịch kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Claire, thấy đôi mắt xinh đẹp màu lam nhạt đang tò mò nhìn chằm chằm cổ tay của mình, Nhan Tịch ngây ngốc cười, vén tay áo, gậtđầu

"Cô nói cái này? "

Claire gật đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm vòng tay của Nhan Tịch. Vòng tay tinh xảo không trang trí quá nhiều nhưng lại tản ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt, mỗi một viên châu đều trong suốt rõ ràng, tinh xảo tuyệt đẹp,ánh sáng chan hòa khiến người ta không thể dời mắt.Nhan Tịch nhìn khuôn mặt hiếm thấy vài tia một tò mò của Claire, trong lòng có chút buồn cười

"Đây là lưu ly, có nhiều truyền thuyết nói rằng nó tượng trưng cho giọt nước mắt thê lương bi thiết lúc chia tay Phạm Lãi của Tây Thi năm đó, nước mắt trongsuốt nhỏ xuống tín vật "Lãi" (*) trước ngực, dung hợp thành.

(*):viết tắt của Phạm Lãi, ở đây là lễ vật của Tây Thi cùng Phạm Lãi còn cụ thể là gì thì tạm thời chưa tìm ra

Nhan Tịch nửa thật nửa giả nói, nhìn Claire nhíu mày bộdạng không hiểu, càng thêm đắc ý

"Chuỗi này là do ba mẹ tôi từ nhỏ xin cho tôi, ánh sáng vàng giống ánh trăng, là muốn trái tim tôi có thể như ánhtrăng điềm tĩnh bao dung, tâm tư lắng đọng, à, tôi gọi nó lưu ly nguyệt. "

"Lưu ly nguyệt? "

Claire lặp lại, tầm mắt vẫn ở trên chuỗi lưu ly như cũ.

"Đúng vậy, trăng có tròn khuyết, tình yêu như lưu ly, mẹ tôi nói sau này gặp người có duyên có thể đưa cho người đó, aizz, thật ra thì tôi đã sớm không muốn mang theo, thật phiền phức. "

Nhan Tịch cười nói, lúc này Claire cũng đã thu hồi tầm mắt,nhìn chằm chằm về phía trước như đang suy nghĩ gì đó,Nhan Tịch rất hài lòng ở một bên quan sát bộ dạng mỹ nữ trầm tư, vui vẻ khôn tả.

"Claire, cô làm gì ở công ty? Cô là người Mỹ? "

Nói sao mình cũng giải thích ý nghĩa của lưu ly cho cổ, hơnnữa còn nói từ cổ đại đến hiện đại, Nhan Tịch tự nhận mình đối với Claire không hẳn là người xa lạ,có cơ hội bắt chuyện phải tranh thủ từng giây từng phút.

Claire cầm ly lên, nhấp một ngụm, ngẩng đầu nhìn Nhan Tịch,lắc đầu

"Tôi cũng mới vừa trở lại Trung quốc cách đây vài ngày, cũng có nửa dòng máu Trung Quốc."

"......"

Nhan Tịch nghe có chút chán nản, Quan Âm tỷ tỷ, cô không thểnói nhiều chút sao? Đừng để tôi hỏi cái gì mới đáp cái nấy, người ngoại quốc đều kiệm lời vậy sao?

"Ồ, cô cũng đi làm ngày đầu tiên, ai, sao, có phải giống tôi phát hiện sếp khắc nghiệt không? "

"Khắc nghiệt? "

Claire lặp lại, nhìn chằm chằm Nhan Tịch. Nhan Tịch có chútáo não cắn cắn môi, thật tình, mình đúng là miệng rộng nói càn, nhưng khi nàng ngẩng đầu chống lại ánhmắt của Claire, trong lòng vô thức sinh ra một cảm giác ấm áp, khiến nàng tin tưởng không lý do.

"Đúng vậy, cô xem, công ty Thượng Hoa lớn như vậy lại quá keo kiệt, đoán chừng do chủ tịch bận rộn kiếm tiền, ngay cả căn-tin của công nhân viên mọi ngườicũng phải chen chúc mà ăn, vậy mà cũng coi là công ty đạidiện a, hắn sao không suy nghĩ một chút? Nghe nói chủtịch là người Mỹ, người Mỹ không biết đạo lý dân lấy ăn là trời sao? Trong này chật chội vậy sau bữa ăn làm gì còn có tâm tình tốt làm việc tốt."

Nhan Tịch vừa bỉu môi vừa nói, nhưng trên mặt lại mangtheo nụ cười, dù sao nàng cũng không nghĩ nhiều, chẳngqua là thuận miệng nói một chút mà thôi, ai biết được Claire lại tưởng thật. Cô nhíu mày suy tư hồi lâu rồi nhìn lên Nhan Tịch, gật đầu

"Cô nói có lý, tôi sẽ cân nhắc điểm này."

"Haizz, thật ra thì cũng không phải vấn đề lớn lao gì,vả lại cô cân nhắc có ích lợi gì, chủ tịch sẽ cóđộng thái gì thay đổi sao? "

"Daddy gần đây hơi bận. "

"Haizz, ai không bận rộn đâu."

Nhan Tịch thuận miệng nói tiếp, một giây sau mới kịp phản*ng, mặt không thể tin được kinh ngạc tròn mắt nhìn Claire, da——daddy!!!

Claire đứng dậy khẽ gật đầu với Nhan Tịch, nhìn gương mặt như hóa đá của Nhan Tịch, mắt cô lóe lên một nụ cười nhưng nhanh chóng biến mất. Cô cầm chiếc tách một bên lên rồi xoay người tiêu sái rời đi, để lại một mình Nhan Tịch ngơ ngác ngồi đó, giữ nguyên động tác taycầm đũa. Hai người tiểu Từ ở một bên rình coi từđầu đến cuối rốt cục cũng có dũng khí chạy tới đưa tay vỗ vỗ lưng Nhan Tịch, gật đầu

"Côgái, cậu giỏi thật. Không thấy tôi liếc mắt ra hiệu cho cậu sao? Người đó là Claire, con gái chủ tịch, từ nhỏ đã đi Mỹ, mới vừa trở lại mấy ngày nay, nổi danh băng sơn, ở công ty một tuần lễ cũng không ai dám đến gần. Bà ngoại, bà thật lợi hại, không chỉ đếngần, còn thuận tiện khiển trách cha người ta một phen,ai u má ơi, cậu gái à, anh bái cậu làm sư phụ!"

Tiếng tiểu Từ vang om sòm ong ong bên tai, nhưng đầu óc Nhan Tịch trống rỗng không ngừng nhớ lại mới vừa rồi lúc rời đi khóe miệng Claire nhếch lên một nụ cười chế nhạo. Nàng đặt tay phải lên lồng ngực mình hồi lâu rồi đứng bật dậy, quay đầu nhìn tiểu Từ mộtlần nữa

"Anh hai, sao anh không kéo tôi lại? Tôi sao biết anh liếc mắt ra hiệu cho tôi, trên thế giới có một loại gọilà lác mắt !!!"

Chiều đi làm, toàn bộ phòng tiêu thụ đều ở đây bàn luậnvề sự tích anh dũng của Nhan Tịch, ngay cả Lâm Nhược Nhiên mới vừa bàn xong việc làm ăn trở về công ty cũng gia nhập hàng ngũ. Cô tay cầm chén trà, nghiêng đầu,tươi cười nhìn Nhan Tịch đang núp ở một bên hận không thể giả làm con rùa đen

"Tịch Tịch, được nha, ngày đầu tiên đến công ty dám đắc tội với Phó tổng."

Nhan Tịch cay đắng bĩu môi

"Tôi làm sao biết cô ấy là Phó tổng, trên mặt cổ cũngkhông viết hai chữ Phó tổng, vả lại công ty vốn không thiếu người ngoại quốc, tôi sao biết được cổ chính là con gái chủ tịch."

"Lâu nay cậu rất nhạy bén sao bỗng dưng không nhìn ra,khí tràng của cổ thế kia có thể là người bình thường sao? "

Lâm Nhược Nhiên bỏ đá xuống giếng(*), cũng hết cách, cô thích nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Tịch xị xuống,thật đáng yêu

(*):câu này thường gặp, ý là thấy người gặp nạn khôngnhững không giúp còn cố ý châm chọc (lần sau gặp mấy câu thường gặp vậy mình bỏ qua nha!)

Nhan Tịch lười để ý cậu ấy cũng không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa, dù sao lời đã nói ra người cũng đã đắc tội, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Công ty lớn vậy, ngày sau hai người có thể gặp lại hay không cònchưa biết được, gặp lại cũng rất khó không phải sao? chẳng qua nụ cười cuối cùng kia của Claire cũng quá đẹp đi? Nhan Tịch nghĩ tới đây liền kéo bàn phím ra gõ vào đó hai chữ Claire, muốn xem tài liệu cụ thể của vị thần tiên tỷ tỷ này một chút.

Mạng nội bộ công ty vẫn có chỗ tốt, không lâu sau với mộtchút công phu Nhan Tịch đã có một chút lý lịch của Claire, tốt nghiệp đại học Harvard với bằng kép thạc sĩ MBA (quản trị kinh doanh), 28 tuổi, lúc học ở trường từng đoạt được vô số giải thưởng, sau khi tốtnghiệp đại học từng làm người mẫu, ở Hoa Kỳ xemnhư có chút tiếng tăm, lần này về Trung quốc là do công ty cha cô ở Hoa Kỳ xảy ra chút vấn đề cần trở về giải quyết, nên để cô về Trung Quốc tiếp nhận chuyệncủa công ty.

Nhan Tịch ngẩn người nhìn màn ảnh máy tính, nhìn hình Claire lúc còn làm người mẫu, trong lòng thầm than. Quảnhiên là một mỹ nữ nên được lên ảnh bìa, trong hình Claire trang điểm mắt khói kết hợp với giày cao gót và bộ quần áo làm bằng lụa trắng mỏng manh, mái tóc bay bay vô cùng năng động, đôi mắt xanh thẳm mang theo mơ hồ mê ly, hơn nữa cả người trên dưới tản ra khí chất đông phương, đẹp đến mức khiến người ta phải hồ đồ. Lâm Nhược Nhiên vẫn đang ở cạnh uống trà chiều không vui nhìn bộ dạng Nhan Tịch, bước nhanh tới, cúiđầu nhìn máy vi rồi nghiêng đầu xem một chút biểu lộ si mê của Nhan Tịch, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại,không do dự tắt máy một cách nhanh gọn.

"A, cậu làm gì vậy? "

Nhan Tịch kêu lên một tiếng, ngẩng đầu không hiểu nhìn Lâm Nhược Nhiên, trời ạ, nàng mới vừa đánh xong tàiliệu còn chưa kịp lưu !Tỷ tỷ này lại nổi điên cái gì?

Lâm Nhược Nhiên mặt lạnh nhìn chằm chằm Nhan Tịch mộtlúc, hồi lâu, đưa tay ra véo mặt nàng, một lần giày xéo

"Giờ làm việc không phải giờ để cậu si mê, cậu xem cái gì, đừng nói chuyện khác, Claire người ta có chiều cao một thước bảy bốn đáng mơ ước, cậu nhìn thử cậu, không khác gì tôi còn dám có ý không đứng đắn với người ta? "

"Hả —— làm gì có ——"

Nhan Tịch thống khổ giùng giằng, nói cái gì đây trời?Chẳng qua là nàng xem hình của Claire một chút thôi saolại biến thành có ý không đứng đắn với người ta?Nhan Tịch không nhịn được đau chuẩn bị dùng sức đẩy Lâm Nhược Nhiên ra, trên mặt truyền tới một xúc cảm mềm mại ngay sau đó là hương nước hoa, nàng lập tức trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn Lâm Nhược Nhiên.

Lâm Nhược Nhiên thì khá bình tĩnh, đứng một bên cười tựa như hoa, còn không quên đưa tay vỗ vỗ bên má mềm mại của Nhan Tịch, cười nói

"Ngoan, không cho nhìn chằm chằm mỹ nữ nữa, làm việc đi. "

Nóixong, người ta cũng xoay người tiêu sái rời đi, chỉđể lại một mùi hương thoang thoảng, Nhan Tịch ngây người như phỗng sờ má phải vừa bị vô lễ, nhíu mi,lầm bầm

"Công ty này đều là người gì không vậy trời !!!"

~~~~~Hết Chương 2~~~~~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv