Hạ Linh Doanh đến đây, Nhan Tịch không dám khi dễ Tiêu Mạc Ngôn, nhìn Hạ Linh Doanh và Claire trò chuyện thật sự rất vui, đến mức ngượng ngùng muốn đi quấy rầy. Đương nhiên không chỉ có mình nàng cảm thấy như vậy...
"Đôi khi cảm thấy bọn họ thật xứng đôi."
Tiêu Mạc Ngôn cầm miếng dưa hấu trong tay, buồn bã nói, nhân tiện cắn một miếng dưa hấu.
"Ân, tính tình giống nhau, cảm giác giống nhau... thật xứng đôi."
Nhan Tịch chua chát nói, giọng nói ảm đạm. Tiêu Mạc Ngôn thở dài một hơi, đưa tay ra vỗ về nàng.
"Được rồi nhóc, mang tôi đi xem phòng em."
"...Để làm gì?"
Nhan Tịch cảnh giác nhìn Tiêu Mạc Ngôn, đưa tay ra bảo vệ ngực. Mặc dù lúc này Claire nhà nàng đang nhiệt tình tán gẫu với Hạ Linh Doanh, chính là cô hoàn toàn không có tâm tư quan tâm cái gì!
"Em che làm cái gì? Tôi là muốn đi xem phòng của đại phóng viên!"
Tiêu Mạc Ngôn khinh thường nhìn Nhan Tịch, cô có thể thích khuôn mặt tiểu bạch thỏ này sao? Cười chết người!
Nhan Tịch tức giận đáp lại, nàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, muốn chào Claire nhưng thấy cô đang nói chuyện vui vẻ với Hạ Linh Doanh, thậm chí không nhìn về phía nàng, nàng thở dài đi về phòng mình.
Tiêu Mạc Ngôn đi theo nàng vào phòng, khoanh tay trước ngực đi loanh quanh.
"Ồ, tôi tưởng là trang trí màu hồng, không ngờ là màu xanh lam".
Tiêu Mạc Ngôn cười nói, Nhan Tịch liếc cô một cái.
Dù nhà của nàng không lớn nhưng rất tinh xảo. Nhan Tịch không nghĩ Nhan Mẹ lại thuyết phục Claire chuyển đến. Sống một mình trong khu chung cư hoang vắng đó có nghĩa gì?Không bằng về ở cùng một chỗ, về mối quan hệ giữa mẹ vợ và con dâu... Nhan Tịch chỉ có thể tinh thần mê gái của mẹ mình ngày càng nghiêm trọng...
Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười nhìn xung quanh, ngồi xuống giường của Nhan Tịch, ngước nhìn nàng.
"Thế nào, Nhan Tịch, cùng một chỗ với Claire em vẫn cảm thấy tự ti sao?"
Vẻ nghiêm túc hiếm có của Tiêu Mạc Ngôn khiến Nhan Tịch có chút giật mình. Nhìn chằm chằm vào cô một lúc, nàng thở dài khẽ cúi đầu xuống.
"Claire tốt như vậy sẽ cảm thấy tự ti, nhưng tự ti giống như đã thành thói quen."
"..."
Tiêu Mạc Ngôn nghẹn lời nhìn Nhan Tịch không nói nên lời. Quả thật, không biết xấu hổ là bất khả chiến bại.
"Nhưng chị, Tiêu tỷ, nửa đời đầu sang chảnh như vậy, giơ tay nhấc chân đều có vô số phụ nữ dõi theo chị, chị nguyện ý trở thành nô lệ vợ chị sao? Trên người nhiều nhất mang 300 tệ?"
Khóe mắt của Tiêu Mạc Ngôn khẽ co giật, nhìn Nhan Tịch.
"Nô lệ vợ là cái gì? Tôi nói cho em biết, tôi là thân sĩ, không chấp nhặt vợ. Đây là một gánh nặng ngọt ngào a~"
Nụ cười xấu xa của Tiêu Mạc Ngôn khiến Nhan Tịch sởn cả tóc gáy, nàng khẽ lắc người thở dài.
"Đúng vậy, chỉ cần có người yêu bên cạnh, em sẽ hạnh phúc. Không cần suy nghĩ, hai người ở bên nhau không dễ dàng. Đáng buồn nhất không phải là áp lực từ thế giới bên ngoài, mà là tự mình phá tan hạnh phúc của mình."
"Nên hãy trân trọng nó, chúng ta hạnh phúc hơn nhiều so với những người không bao giờ có được người mình yêu trong cuộc đời."
Tiêu Mạc Ngôn nói nhỏ, Nhan Tịch ngẩng đầu nhìn cô, trái tim của nàng chùng xuống không thể giải thích được, Nhan Tịch lắc đầu.
"Chị đang nói Nhiên Nhiên sao?"
"Nhan Tịch, em đã phụ cô ấy".
"Chúng ta không phụ nhau... Chúng ta chỉ bỏ lỡ nhau."
Nhan Tịch khẽ thở dài, cũng không muốn nhắc đến chuyện cũ. Mặc kệ ai buông tay ai trước, hiện tại nàng đã có Claire rồi, nên nàng nhất định không thể nghĩ đến chuyện này nữa.
"Tôi vẫn phải nói một vài điều."
Tiêu Mạc Ngôn nói với Nhan Tịch. Nhan Tịch sửng sốt nhìn cô.
"Nói cái gì?"
Chẳng lẽ cô có chuyện gì phải giấu diếm nàng?
Vuốt ve cái trán của mình, Tiêu Mạc Ngôn khẽ thở dài.
"Thực ra, Lâm Nhược Nhiên lẽ ra phải đích thân nói với em những lời này, không phải là tôi... Nhưng, cô ấy chỉ bỏ đi không nói với em bất cứ điều gì, em cũng cảm thấy khổ sở. Bây giờ em đã có Claire, em có hạnh phúc nhưng cô ấy chẳng có gì. Đôi khi tôi nghĩ, có lẽ em sẽ hận khi nghĩ đến cô ấy, hận cô ấy bỏ đi không lời từ biệt. "
Nghe Tiêu Mạc Ngôn nói, Nhan Tịch chậm rãi cúi đầu, mím môi không nói được.
Những lời này của Tiêu Mạc Ngôn đều nằm trong lòng nàng, không phải là nàng không nghĩ đến việc đó.
"Nhan Tịch, em biết lai lịch của Lâm Nhược Nhiên không?."
Nhan Tịch gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng đoán được cái gì.
Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng chậm rãi nói:
"Mọi người đều nghĩ Lâm Nhược Nhiên đã buông bỏ em, cô ấy đi mà không nói lời từ biệt. Chẳng lẽ em chưa bao giờ nghĩ cô ấy yêu em nhiều như vậy lại thực sự rời đi vì trốn tránh? Không nghĩ mỗi lần cô ấy muốn nói lại thôi vì cái gì?".
Hai tay nắm chặt thành hình nắm đấm, Nhan Tịch cắn chặt môi dưới.
"Đại học, hai người đều quá mỏng manh. Lâm Ba chỉ cần động tay một chút là có thể dễ dàng chia rẽ hai người. Em có biết Lâm Nhược Nhiên là vì em mới rời đi không? Em đã bao giờ nghĩ lý do tại sao cô ấy trở lại sau khi em tốt nghiệp đại học chưa? Lại nghĩ tới nhiều công ty như vậy, tại sao em vừa gia nhập Thượng Hoa lại trùng hợp dưới trướng cô ấy? "
Những câu hỏi của Tiêu Mạc Ngôn đã khắc sâu vào tim Nhan Tịch, nàng không khỏi run lên, Nhan Tịch ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Cô ấy là vì em..."
"Em là vết thương chí mạng của Lâm Nhược Nhiên. Cô ấy không quan tâm đến bất cứ cái gì, duy nhất một mình em. Bất kỳ ai cũng không thay đổi được. Lâm ba muốn động đến em, cô ấy lại làm loạn một phen. Cuối cùng, cô ấy rời đi để bảo vệ em, bảo toàn cuộc sống bình yên của em. Không nói lời từ biệt, nuốt xuống không biết bao nhiêu nước mắt. "
Giọng của Tiêu Mạc Ngôn hơi khàn, sau khi trở về Trung Quốc Lâm Nhược Nhiên nhìn Claire và Yan Xi bên nhau, chịu đựng suy sụp tinh thần trong những năm qua. Có lẽ cũng sẽ không buồn đến mức nói với cô tất cả những chuyện này...
Nước mắt rơi từng giọt, rơi trên mu bàn tay, cảm giác lạnh lẽo như nhói lên trái tim của Nhan Tịch, Nhiên Nhiên...
"Lần này Lâm Nhược Nhiên trở lại là muốn làm ba việc."
Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Nhan Tịch, bây giờ cô đã nói rồi, vậy nên để cô nói cho nàng biết tất cả. Cho dù Lâm Nhược Nhiên không bao giờ có được Nhan Tịch, thì ít nhất cũng đừng để tình yêu của cô mãi mãi bị chôn vùi.
Nhan Tịch ngẩng đầu lên, nước mắt rơi trên má, nhìn Tiêu Mạc Ngôn không chớp mắt.
"Cô ấy vẫn còn một số người bạn trong hệ thống nhà tù. Vì giảm án cho ba của em mà họ đã bôn ba rất lâu. Việc thứ hai là muốn gặp Nhan Mẹ, em đã biết chuyện này. Việc thứ ba..."
"Cô ấy đến gặp tôi, nói những điều tương tự như Claire, nhờ tôi chăm sóc em thật tốt."
Tiêu Mạc Ngôn khẽ thở dài, nước mắt trên mặt Nhan Tịch ngày càng tụ lại, nức nở không nói nên lời.
Trước tình yêu của Lâm Nhược Nhiên, nàng tính là cái gì? Nhỏ bé không có gì đáng nói, sao lại có được tình yêu của cô...
Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy im lặng rời đi, trong khoảnh khắc chỉ còn lại Nhan Tịch trong căn phòng trống trải, nước mắt tuôn rơi, mang lại cảm giác tội lỗi cho Lâm Nhược Nhiên, đau đớn không rõ ràng...
Đứng dậy lau đi nước mắt trên mặt, Nhan Tịch đi tới bàn học, cầm cái chai đã nhìn hàng nghìn lần, nghiến răng nghiến lợi mà ném xuống đất.
Tiếng chai vỡ vang lên khắp phòng...
Nhan Tịch muốn biết... Lâm Nhược Nhiên muốn nói gì với nàng, trái tim của cô giống như cái chai đầy hạc giấy này, chỉ khi trái tim tan vỡ, cô mới nói cho nàng biết nỗi đau đớn trong lòng...
Những con hạc giấy đủ màu sắc rải rác rơi xuống đất, với tình yêu của Lâm Nhược Nhiên và sự nhẫn nại của cô, từng con một ở trước mặt Nhan Tịch. Tình yêu đã bị phong ấn từ lâu được mở ra, nỗi đau mà ban đầu nàng nghĩ mình sẽ không bao giờ nhìn thấy trong cuộc đời này. Dưới sự phản chiếu của ánh mặt trời thiêu đốt, dưới cái nhìn của Nhan Tịch, lại một lần nữa lộ ra trước mặt nàng...
Màu hồng và màu xanh đan xen ngẫu nhiên. Nhan Tịch ngồi xuống đất, nhặt từng con hạc giấy lên, nước mắt thấm ướt những con hạc giấy, không biết Lâm Nhược Nhiên ở nơi xa có cảm nhận được không...
Nhìn nét chữ quen thuộc trên con hạc giấy, Nhan Tịch lập tức bật khóc.
Nhan Tịch, ngày mai tôi sẽ đi Mỹ, tôi không muốn rời đi, tôi không muốn rời xa cậu...
Nhan Tịch, tôi đến rồi.
Nhan Tịch, rất nhớ cậu, nhớ những lúc cậu ôm tôi khi tôi buồn, kiểu ôm đó liệu có còn không? Cậu sẽ ghét tôi sao?
Nhan Tịch, hôm nay là ngày lễ tình nhân, tôi nhớ cậu, cậu chưa từng nhớ tôi bao giờ, tôi mua sô cô la nhưng không dám gửi cho cậu, nhìn nó ở bên cửa sổ có chút xót xa, cảm giác này có phải là......
Bật đèn, uống một chai rượu vang đỏ, nằm trên giường âm thầm khóc, tôi đã yêu loại cảm giác này, nhớ cậu, từng nhịp tim đều gọi tên cậu, Nhan Tịch... ôm tôi một cái, được không?
Trong nửa năm, tôi đã thích nghi với cuộc sống ở đây, mỉm cười trong đám đông, khóc sau lưng người khác. Nhan Tịch, nếu cậu ở đây, chắc chắn cậu sẽ lau nước mắt cho tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng. Nhưng, nếu cậu ở đây, làm sao tôi có thể khóc?
Nhan Tịch, cậu hãy chờ tôi, cậu nhất định phải chờ tôi... Chờ đến khi tôi có khả năng yêu cậu và bảo vệ cậu, đừng quên...
Sinh nhật tôi, hoa rực rỡ, bánh kem sang trọng, tôi cười với mọi người, nhưng lòng lại rưng rưng, nhớ cậu.
Khi bị ai đó đuổi theo, tôi luôn nóng nảy từ chối, nằm trên giường tôi sẽ nghĩ, cậu đáng yêu như vậy, liệu có bị đuổi đi không. Nhan Tịch, hứa với tôi, đợi tôi, được không?
Rất mệt, đến thở cũng mệt, nhưng tôi biết cậu vẫn đang đợi tôi, sẽ không bỏ cuộc, không bao giờ...
Ngày tốt nghiệp, cả trường rộn rã tiếng cười, mặc áo cử nhân, lần đầu tiên tôi cười, Nhan Tịch, tôi sẽ quay lại, tôi sẽ quay lại tìm cậu...
Trên máy bay, trái tim vốn đã xác định ban đầu bỗng trở nên căng thẳng. Nhan Tịch, cậu sẽ ghét tôi sao? Cậu sẽ ghét tôi rời đi mà không nói lời tạm biệt?
Bí mật đến nhà cậu, trốn trong góc nhìn cậu, cậu vẫn rất hạnh phúc dưới ánh mặt trời, nhưng nước mắt tôi bất giác rơi. Nhan Tịch, tôi đã chờ ngày này lâu rồi...
Hôm nay tôi không đi làm, chỉ vì ngày mai tôi sẽ gặp cậu... Nếu tôi không gặp cậu trong một vài năm, cậu có nghĩ tôi già đi không? Cậu dám!
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy cậu... Nhan Tịch, cậu vẫn như trước đây, cậu không hề thay đổi, nhưng người cậu yêu...
Claire... Nhan Tịch, cậu có biết mỗi khi nhìn cô ấy, trái tim tôi lại đau nhói. Cậu có thực sự yêu người khác không?
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cậu, tôi lặng lẽ rơi nước mắt. Tôi biết, cậu đang yêu cô ấy, cậu thực sự yêu cô ấy. Mặc kệ thế nào, nụ hôn đầu của cậu, tôi muốn nó, dù cậu oán cũng được, hận cũng không sao... Nhan Tịch, tôi yêu cậu là yêu thật lòng, sao cậu không cảm nhận được?
Hai người bên nhau cậu cười thật hạnh phúc, aizz, vậy thì tôi chúc cậu hạnh phúc...
Không thể buông tay, không thể trốn tránh. Nhan Tịch, tôi đã cho cậu cả trái tim của mình, cậu có thể quay đầu nhìn tôi một cái không?
Yêu là yêu, tổn thương là tổn thương, tôi không muốn cậu thương hại, không cần! Đó là niềm tự hào của tôi, niềm tự hào của tôi!!!
Có lẽ đó là tất cả những gì tôi có thể làm cho cậu...
Đứng sau lưng cậu, nhìn cậu hôn lên môi cô ấy, nhìn cậu ôm cô ấy vào lòng, ôm chầm lấy cô ấy, cảm giác cậu thật dịu dàng...
...
Nước mắt của Nhan Tịch làm ướt những con hạc giấy trên tay, cánh cửa được đẩy ra, Claire nhìn Nhan Tịch đang ngồi khóc trên mặt đất. Sau đó nhìn những con hạc giấy trên tay nàng khẽ thở dài. Bước tới, ngồi xổm, vươn tay ôm nàng vào lòng.