Lưu Luyến Không Quên - Tinh Tử Khanh Khanh

Chương 127: Ép nhận giúp đỡ (1)



Hai hôm sau, Lâm Y nộp sơm bản thảo thiết kế của quảng cáo trên tivi củasản phẩm kia cho Tôn Hồng, bản thảo này của cô được mọi người nhất tríkhen ngợi, Tôn Hồng rất hài lòng vì thế Lâm Y bắt đầu được tham gia mộtsố dự án thiết kế quảng cáo quan trọng trong tổ.

Công việc thựcthuận buồm xuôi gió, Lâm Y càng thêm tập trung hết tinh lực vào côngviệc, tạm thời quên đi tất cả những chuyện không vui ...

Buổi tối hôm đó, những người khác trong văn phòng đều đã ra về, chỉ còn lại Lâm Y vẫn ở lại tăng ca, cô phải nhanh chóng hoàn thành một bản thảo thiết kế mới, ngón tay thon dài của cô gái nhanh nhẹn gõ trên bàn phím, khi đánh hết chữ cuối cùng, trên mặt cô lộ ra nụ cười hài lòng. Nhanh nhẹn thudọn đồ đạc trên bàn rồi Lâm Y tắt đèn đóng cửa chuẩn bị trở về, lúc nàyđêm đã khuya.

Lâm Y đi ra khỏi cổng lớn của công ty, một trận gió đêm lành lạnh thổi qua, không khí đầu đông ập đến khiến Lâm Y có chútlạnh, cô vội kéo cao cổ áo khoác cất bước đi về phía trạm xe buýt gầnđó, đón xe về nhà.

Nơi này không phải là khu vực phồn hoa củathành phố, trên đường người đi lại thưa thớt, dưới ánh đèn đường vàngvọt thỉnh thoảng có vài người đi đường bước vội, trong lòng Lâm Y chợtdâng lên một nỗi lo sợ, không nhìn trái nhìn phải xem nhưng lại chẳngthấy chiếc taxi nào, Lâm Y chỉ đành mím môi, tiếp tục bước nhanh về phía trạm xe buýt.

Lúc này một chiếc xe màu trắng không một tiếngđộng xuất hiện trong màn đêm, chạy đến gần Lâm Y rồi chầm chậm dừng lại. Lâm Y bất giác quay đầu nhìn lại thì phút chốc ngẩn người, bước châncũng dừng theo, Lamborghini màu trắng, chiếc xe cô đã từng ngồi, chiếcxe mà Lãnh Nghị mua cho cô!

'Lên xe!' Cửa kính xe hạ xuống, LâmYnhìn thấy gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Nghị, đôi mắt đen thẳm sâu lắngnhìn cô nhưng lại là một câu ra lệnh.

Lâm Y nhìn hắn, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, nhàn nhạt nói: 'Không cần đâu, cám ơn!' Nói rồicô vội vã bước đi nhưng ngay sau đó cô đã nghe tiếng sập cửa thật mạnhsau lưng rồi sau đó là tiếng bước chân nặng nề, còn chưa kịp suy xét thì cánh tay đã bị Lãnh Nghị giữ chặt lấy.

'Anh làm gì vậy, buôngtay!' Lâm Y tức giận muốn rũ bàn tay kia ra nhưng cô không làm được, chỉ đành ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ kia, 'Lãnh Nghị, em đã nói rồi,đừng mãi dây dưa không dứt nữa, không có ý nghĩa!'

'Y Y!' LãnhNghị sầm mặt xuống, lạnh giọng nói, 'Em có biết đêm khuya như thế này,một cô gái đi ngoài đường nguy hiểm biết mấy không ... lần sau khôngđược tăng ca gì nữa!'

'Em không cần anh lo!' Lâm Y lạnh lùng ngắt lời người đàn ông, đáy mắt trong trẻo giờ chỉ còn sự lạnh lùng, 'Anhkhông xuất hiện trước mặt em nữa thì em an toàn rồi! Anh hiểu không?'Nếu như đã rời đi thì phải đi cho sạch sẽ, cắt đứt hoàn toàn, không cầndây dưa dài dòng, Lâm Y thật sự không muốn lần nữa bị rơi vào chiếc lưới tình đã từng làm cô tuyệt vọng kia nữa ...

Nhìn cô gái quậtcường trước mặt, tim Lãnh Nghị lại bắt đầu đau đớn, Lâm Y, hiện giờ đốivới em mà nói, rời khỏi anh mới chính là an toàn sao?

'Được, anhcó thể không xuất hiện trước mặt em! Vậy em tự mình lái xe trở về!'Người đàn ông rốt cuộc gật đầu, bàn tay đang giữ cánh tay cô gái buôngra, lật lòng bàn tay cô lên đặt chiếc chìa khóa vào tay cô.

'Em đã nói em không cần dùng đồ của anh!' Lâm Y tức tối ném chiếc chìa khóa trả lại cho hắn, xoay người tiếp tục bước đi.

Lúc này đột nhiên vang lên một tràng tiếng động cơ ầm ĩ rồi một chiếcPorsche màu xám bạc xé gió lướt đến, "sít" một tiếng thắng lại bên cạnhLâm Y, cửa xe hạ xuống rồi gương mặt Tương Huy với nụ cười phóng túng lộ ra: 'Thiên sứ, trễ vậy mới về nhà sao? Tôi tiễn cô về!'

'Được!' Lâm Y kéo cửa xe, ngồi vào, xe gào thét nghênh ngang rời đi ...

Lãnh Nghị nhìn theo chiếc xe đi xa dần, đáy mắt một mảnh u ám ...

Trong xe, Tương Huy cười híp mắt nhìn qua kiếng chiếu hậu, thấy Lãnh Nghị nét mặt u ám đứng một mình bên đường, hắn huýt sáo một tiếng, vui vẻ nhìnLâm Y đang ngồi cạnh bên kể công: 'Thiên sứ, tôi lại giúp em một lần...'

Lâm Y lặng im không nói chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ,Tương Huy nhìn vẻ rầu rĩ của cô, lại cười, 'Haizz, thiên sứ, cô với Lãnh đại thiếu gia rốt cuộc là có chuyện gì? Còn chưa kết thúc sao?'

'Kết thúc rồi!' Giọng Lâm Y lạnh như băng.

Kết thúc rồi? Vậy vì sao hai người còn có vẻ mặt thế này? Tương Huy trướcgiờ tính tình phóng túng, không quá hiểu cảm giác của người khác, hắnlại quay đầu nhìn Lâm Y, tò mò hỏi: 'Này này thiên sứ, hỏi cô một câu,chuyện lần trước báo chí viết là thực sao?'

'Báo viết chuyện gì? Tôi không có xem!' Mắt Lâm Y thoáng xao động nhưng giọng nói vẫn bình thản.

'Hả? Cô không có xem?' Tương Huy khó tin lặp lại, 'Chính là chuyện đó, nóiLãnh đại thiếu gia ở bên châu Âu còn có một người bạn gái khác, đã sắpđính hôn rồi ... Hôm đó trong bữa tiệc sinh nhật của cô, anh ta bỏ lạicô mà đi chính là vì chuyện của cô gái kia ...'

Sự kiên cườngnguỵ tạo phút chốc hỏng mất, hốc mắt Lâm Y phiếm hồng, cô gắng gượngkhống chế tâm tình của mình, đã cố gắng khống chế bao nhiêu ngày qua,tuyệt đối không thể mất khống chế, Lâm Y tự nhủ với mình như vậy, cuốicùng cô mới gian nan bật ra một chữ: 'Phải!'

'Trời ạ!' Tương Huykêu lớn một tiếng, câu mắng đã đến bên môi nhưng nhìn thấy vành mắtphiếm hồng của Lâm Y hắn vội im bặt, thay bằng 'Thiên sứ, vậy cô cướplại đi... Tôi thấy Lãnh đại thiếu gia còn rất coi trọng cô, cô cướp lại, tôi giúp cô!'

'Tôi sẽ không làm như vậy!' Lâm Y đã khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, 'Anh ta thích ai, để anh ta tự mình chọn lấy!'

'Hừm!' Tương Huy bất mãn chau mày, 'Thiên sứ, cô quật cường như thế làm gìchứ?' Hắn bất chợt nhớ đến Trương Tiểu Vận, nếu có ai đụng đến người đàn ông của cô ấy, chắc chắn cô sẽ không ngại ngần gì xông ra cướp lại,cũng vì như vậy mà bao nhiêu năm qua Tương Huy với Trương Tiểu Vận cũnggiống như oan gia vậy, cãi nhau om sòm nhưng rốt cuộc vẫn không rời được nhau...

Trời ạ, phụ nữ với phụ nữ sao lại khác biệt nhiều thế?!

Lâm Y mặc kệ Tương Huy, chỉ mải nhìn ngoài cửa sổ thẫn thờ. Tương Huy cườihíp mắt nhìn cô lần nữa, giọng dụ dỗ: 'Thiên sứ, hôm nào có thời giantôi lại dẫn cô đi đua xe, được không? ... Lần này là đua xe mô tô, đảmbảo còn kích thích hơn đua xe hơi nữa!'

'Tôi không đua xe mô tô!' Rốt cuộc Tương Huy cũng thành công dời đi sự chú ý của Lâm Y.

'Dễ lắm, tôi dạy cô! Còn không cô cứ ngồi sau lưng tôi, tôi chở cô!'

'Được!'

Rất nhanh lại qua một ngày, sáng hôm đó lúc Lâm Y đang vùi đầu vào côngviệc thì chuông điện thoại của cô bỗng reo lên, cô cầm lấy điện thoạiđón nghe, đầu bên kia là một giọng nam xa lạ: 'Xin hỏi là Lâm Y tiểu thư sao?'

'Phải, xin hỏi ai vậy?' Lâm Y nghe điện thoại nhưng mắt vẫn không rời khỏi màn hình máy tính.

'Chào cô Lâm tiểu thư, tôi là Tiểu Trịnh ở công ty môi giới nhà đất ...Chuyện là thế này, chủ của căn hộ mà cô thuê bởi vì có việc gấp muốndùng căn nhà đó nên muốn thu hồi nhà trước thời hạn... Bà ấy hy vọngtrong vòng ba ngày cô có thể trả nhà!' Tiểu Trịnh lễ độ giải thích tìnhhuống với Lâm Y.

'Cái gì? Ba ngày? Tiểu Trịnh, tôi biết dọn điđâu bây giờ?' Lâm Y kinh ngạc thốt lên, cô dời mắt khỏi màn hình, chânmày chau chặt: 'Tiểu Trịnh, chúng tôi đã ký hợp đồng cả rồi mà, sao giờbà ấy lại huỷ hợp đồng được chứ?'

'Lâm tiểu thư, cô đừng tứcgiận, chủ nhà nguyện ý bồi thường tổn thất ...' Tiểu Trịnh vội vàng giải thích, 'Con gái chủ nhà đột ngột trở về cho nên ...' Thấy Lâm Y hồi lâu không nói tiếng nào, Tiểu Trịnh vội vàng đổi giọng thương lượng: 'Chúng tôi giúp cô tìm một gian phòng khác được không?'

'Được!' Lâm Y rầu rĩ ngắt điện thoại, thẫn thờ một lúc rồi cô lại tiếp tục vùi đầu vào công việc...

Gần trưa Lâm Y lại nhận được điện thoại của Tiểu Trịnh, lần này giọng anhta có vẻ mừng rỡ: 'Lâm tiểu thư, tôi đã giúp cô tìm được một căn nhàkhác... Cô thật may mắn, chủ nhà không phải vì tiền mà cho thuê mà chỉlà muốn tìm người giúp họ trông coi căn nhà...'

'Hả? Không phải vì tiền?' Lâm Y thoáng sửng sốt, 'Vậy cũng được, anh xem lúc nào có thể, dẫn tôi đi xem nhà một chút!'

'Cô muốn đi lúc nào cũng được, bây giờ muốn đi cũng có thể!' Tiểu Trịnhnhiệt tình nói, 'Tôi có thể thu xếp một chiếc xe qua đón cô!'

Lâm Y nhìn đồng hồ trên tay, suy nghĩ một giây rồi nói: 'Vậy cũng được, giờ nghỉ trưa nay anh đưa tôi đi xem nhà đi!'

'Được!' Tiểu Trịnh không cần suy nghĩ, đáp lời cô ngay.

Giờ nghỉ trưa Tiểu Trịnh quả nhiên đúng hẹn lái xe qua đón cô, ngồi trên xe anh ta thao thao bất tuyệt: 'Lâm tiểu thư, số cô thật may, sáng nay cómột người khách mới đến công ty chúng tôi, cả nhà họ đều là Hoa kiềusống ở nước ngoài, họ có hai gian nhà trống, hiện giờ đang nóng lòngmuốn cho thuê một căn, yêu cầu của họ rất đơn giản, tốt nhất là con gáiđộc thân, ưa sạch sẽ, có thể giữ cho cả căn nhà sạch sẽ gọn gàng... Tôivừa nghe đã nghĩ ngay đến cô, vì thế tôi liền nói cho họ nghe điều kiệncủa cô, họ vừa nghe liền đồng ý ngay, bằng không sao tôi dám gọi cho côchứ...'

Không lâu sau xe dừng lại trước cổng một tiểu khu thoạtnhìn rất sang trọng, Tiểu Trịnh nói: 'Đến rồi!', sau đó dẫn đầu bướcxuống xe, Lâm Y cũng bước xuống theo, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấyngoài cửa tiểu khu dựng một hòn đá lớn, bên trên viết mấy chữ rồng bayphượng múa "Hoa viên Mai Khôi".

Hoa Viên Mai Khôi? Lâm Y thoángsửng sốt, cô nhìn lại lần nữa, ngoài cổng tiểu khu có bảo vệ chặt chẽ,bên trong có một bồn phun nước thật lớn, chung quanh cây cỏ xanh um, bên trong vườn hoa loáng thoáng có thể nhìn thấy có suối nhân tạo, có cầu,kiến trúc thật đặc sắc.

Lâm Y biết, đây là khu chung cư cao cấpcủa thành phố H, cũng là nơi ở của kẻ có tiền. Ở một nơi như vậy, cho dù tiền thuê lấy tượng trưng thôi thì cũng là một số tiền không nhỏ.

Nghĩ đến đây Lâm Y không bước theo Tiểu Trịnh mà chau mày nói: 'Tiểu Trịnh,tiền thuê ở chỗ này chắc tôi không trả nổi đâu, không vào xem thì hơn!'

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv