Edit: Mr.Downer
Former.
Lục giới thông lịch năm 653, tinh linh tộc khai chiến với long tộc. Tinh linh không địch lại, vào năm 658 cướp được thân tín vương thất long tộc làm tù binh.
Long tộc muốn đoạt lại tù bình, nhưng long kia tàn nhẫn, sát thương hơn mấy trăm tinh linh trong lãnh thổ của tinh linh tộc. Long tộc đành phải giao long này cho tinh linh xử trí và rút quân. Tinh linh bắt giữ long nọ vào thuỷ lao, dùng kết giới phong ấn.
Từ đó, chiến sự giữa hai tộc lắng xuống.
Lục giới thông lịch năm 783, vương tử của tinh linh tộc được sinh ra, tinh linh vương Ed đặt tên là “Ryan”.
Vương tử Ryan thông minh, sắc bén, sớm thể hiện thiên phú trong lĩnh vực phép thuật cùng chính sự, được trí giả của tinh linh tộc ca tụng là vị vua tương lai ưu tú nhất trong lịch sử tinh linh tộc.
(*) Vương tử = Hoàng tử.
“Vị vua tương lai ưu tú nhất trong lịch sử tinh linh tộc” sao?
Ryan khép sử thư lại.
Cậu giơ sách lên, một nguồn sức mạnh liền đưa nó trở về vị trí nguyên bản trên giá sách. Truyện Full
Ed đi vào: “Ryan.” Ông nói, “Ta liền biết ở chỗ này có thể tìm được ngươi. Ngày hôm nay ngươi đã ở trong thư phòng bao lâu?”
“Sáu canh giờ.” Ryan nói, “Phụ thân, ngày hôm nay con bước đầu học tập ma pháp hệ hoả.”
“Hệ ‘hoả’?” Ed hơi mở to mắt, “Tinh linh thành niên cũng chưa chắc có năng lực thi triển ma pháp hệ hoả nhập môn.”
Ryan ngẩng đầu lên, cậu đang mong đợi phụ thân biểu dương mình.
Nhưng Ed cũng không tiếp tục đề tài này, ông quay người đi ra thư phòng: “Chúng ta đi thôi, ngày hôm nay phải gặp mặt nhân tộc vương.”
Ryan lẳng lặng nhìn bóng lưng của Ed. Lúc Ed ra khỏi phòng, cậu không nhịn được gọi: “Phụ thân.”
Ed quay đầu lại, trầm mặc nhìn Ryan.
Ryan đối diện với phụ thân mình trong chốc lát, giọng nói của cậu có vẻ hơi lúng túng trong không gian yên tĩnh: “Ừm… Con cho rằng người sẽ nói với con cái gì đó.” Ryan có chút ủ rũ, “Liên quan đến chuyện con học tập ma pháp hệ hoả này.”
“Ngươi rất ưu tú.” Ngữ điệu của Ed bình thường thuật lại sự thật, trong mắt ông không có một tia gợn sóng, “Ngươi sẽ là vị vua được con dân tôn kính nhất trong lịch sử tinh linh tộc.”
“Người xưa nay chỉ đặt con tại vị trí người thừa kế chức thái tử để đánh giá con.” Cuống lưỡi Ryan hơi khó chịu, “Làm nhi tử của người thì sao?”
“Ryan, ta hi vọng ngươi có thể rõ ràng, ngươi trước hết là tinh linh vương trong tương lai, sau đó mới là con trai của ta. Mà phân lượng của kẻ sau so với người trước, mức độ vô cùng bé nhỏ căn bản không đáng nhắc tới.” Ed nói một cách lạnh lùng, “Đợi lát nữa nhìn thấy nhân tộc vương, ta hi vọng ngươi có thể nói lời hay làm việc khéo, thực hiện tốt biểu hiện của một người cai trị.”
Ryan hít hít mũi, nhìn trong tấm gương xa xa hiện lên khuôn mặt đáng thương đỏ ửng vành mắt.
Không sao, phụ thân chỉ là khá nghiêm khắc mà thôi, trong lòng ông ấy nhất định sẽ cảm thấy kiêu ngạo vì mình.
Ryan nhìn chiếc gương kia. Mãi đến khi bản thân lộ ra vẻ mặt nghiêm túc lãnh đạm giống như phụ thân, Ryan mới đứng lên ra khỏi thư phòng.
——
Tại yến hội giữa tinh linh cùng nhân loại, Ryan và thái tử nhân tộc được an bài cùng một bàn tiệc.
Ryan đều không nhịn được liếc mắt nhìn vương hậu nhân tộc bên kia, tiểu vương tử nhân tộc ngồi trên đùi vương hậu, vương hậu mỉm cười đút từng chút đồ ăn mềm nhuyễn vào trong miệng vương tử, thỉnh thoảng còn dùng tay vuốt ve tấm lưng của cậu bé.
“Đó là em trai của ta.” Thái tử nhân tộc nói, “Nó còn quá nhỏ, không thể tự ăn uống.”
Ryan nói: “Tinh linh từ lúc nhỏ cũng không cần ăn uống, rút lấy nguyên tố sinh mệnh trong tự nhiên đủ giúp chúng ta sinh tồn.” Ryan dừng một chút, “Cho nên chúng ta không có đãi ngộ như vậy.”
“Đãi ngộ… Gì?” Thái tử không hiểu nói.
“Được cha mẹ ôm vào lòng.”
“À, cái kia sao.” Thái tử mỉm cười, “Đó cũng không phải đãi ngộ đặc biệt gì. Ôm ấp là một trong những phương thức biểu đạt tình cảm của nhân tộc, không chỉ có trẻ nhỏ, người trưởng thành cũng sẽ ôm nhau.”
Ryan lẳng lặng nhìn thái tử nhân tộc.
Đối phương thấy Ryan dường như có chút ngạc nhiên, liền tiếp tục nói: “Phương thức biểu đạt tình cảm của nhân loại có rất nhiều, giữa bạn bè sẽ nắm tay nhau, giữa người thân sẽ ôm ấp, giữa người yêu với nhau sẽ hôn môi, trong nhân tộc cùng những chủng tộc khác chuyện này đều rất bình thường.”
Thái tử tựa như không rõ vì sao tinh linh vương tử lại có chút quan tâm chuyện này, suy nghĩ một chốc, hiểu rõ nói, “Đúng rồi, ngươi là tinh linh. Tinh linh đều là bình tĩnh cao quý, tình cảm của người thường làm sao có thể đặt trên người tinh linh được.” Thái tử tưởng tượng dáng vẻ vui cười tức giận của các tinh linh một chút, cười lắc đầu một cái, “Vậy sẽ không phải là tinh linh.”
Ryan sửng sốt cả người. Từ trước đến nay cậu vẫn cho rằng hết thảy con dân lục giới đều lạnh lùng giống như tinh linh tộc.
Cậu quay đầu nhìn về phía vương toạ bên kia.
Cha mẹ mình đang trò chuyện cùng nhân tộc vương. Tư thế ngồi của bọn họ kiên cường, nét mặt đoan trang, bên trong lời nói không có chút động tác dư thừa nào. Đây chính là hình ảnh một đế vương nên có mà bọn họ luôn răn dạy Ryan.
Nhân tộc vương cùng vương hậu đáp lại bọn họ, thỉnh thoảng nhìn về phía tiểu vương tử đã nhào vào trong lồng ngực của huynh trưởng, trong đáy mắt toát ra ý cười cưng chiều.
Nét mặt Ryan trở nên phức tạp mở miệng, cuối cùng cậu vẫn không nói gì.
Sau khi gặp gỡ nhân tộc vương kết thúc, Ryan ở trong thư viện cả ngày.
Lúc trước cậu chỉ xem sách ma pháp cùng sử thư, gần đây cậu mới lật xem rất nhiều thư tịch nhân văn, mới phát hiện điểm bất đồng giữa mình cùng với những tinh linh khác, cũng nhận ra được vì sao trong lúc cậu nói với phụ vương hi vọng đối phương khẳng định chính mình, nguyên nhân phụ thân lại lạnh lùng như vậy.
Con dân tinh linh tộc đều không ngoại lệ là sinh linh thanh tâm quả dục. Tộc nhân vứt bỏ tình cảm dư thừa, dành nhiều thời gian tập trung vào việc nghiên cứu phép thuật cùng những lĩnh vực khác, đây cũng chính là nguyên nhân tinh linh tộc mạnh mẽ như vậy.
Nhưng Ryan không có cách nào lạnh lùng được như những tinh linh khác, cậu khát vọng thứ tình cảm bị tộc nhân của mình vứt bỏ như rác thải. Thần sáng thế ban tặng cho Ryan linh trí trăm năm khó gặp, nhưng đồng thời cũng dành cậu một phần tình cảm nồng nhiệt nhiều hơn tộc nhân của mình.
—— Cậu là một kẻ quái thai.
Ryan ôm sách luyện tập phép thuật mình mới học. Mười đầu ngón tay của cậu khép lại, rồi lập tức chậm rãi tách ra. Trên đầu ngón tay xuất hiện một tia huỳnh quang quấn quanh, tạo thành một người tí hon, loạng choạng rớt xuống trên bàn tay của Ryan.
Ryan chọt chọt gò má của người tí hon: “Thành công rồi.”
Người tí hon ôm lấy ngón tay của Ryan.
Ryan đặt người tí hon xuống đất, mười ngón tay hơi động, lại làm ra một con nai con bằng ánh huỳnh quang. Ryan đặt nai con bên cạnh người tí hon, người tí hon cưỡi lên nai con, chạy về phía xa xa như một làn khói, dần dần tan biến thành từng đốm ánh huỳnh quang.
Ryan hội tụ những ánh huỳnh quang này, tập trung tinh thần, tung chúng nó lên không trung. Quang điểm tăng lên dữ dội trong không khí, điểm nối thành tia rồi hợp lại thành một con người cao tương tự Ryan. Người phát quang mở hai tay ra ôm Ryan. Thế nhưng khi nó vừa thu hai tay lại, cánh tay liền đâm xuyên qua thân thể của cậu.
“Ôm… Là cảm giác gì?” Ryan nói.
Cậu ngồi xổm xuống, ấn ấn vị trí trái tim.
—— “Trống rỗng.” Ryan lẩm bẩm nói.
Tác giả có lời muốn nói:
—— Ngày hôm nay nhóc tinh linh có khóc không?
—— Sắp khóc rồi.