Chỉ một phút sau, Giang Hàn Thanh chợt nghe một luồng chân lực từ trong lòng bàn tay của Ðổng Nhược Băng chầm chậm truyền sang, luồng tiềm lực đó nghe chừng thật mạnh nhưng khi tiến vào thì lại thật hòa hoãn.
Giang Hàn Thanh không dám chậm trễ, hắn lật đật vội vàng vận công cho chân lực của tiếp xúc điều hòa..
Hắn cảm thấy trong lúc vận công, chợt có một thứ chân nguyên thật êm dịu từ Đan điền dâng lên, khi gặp luồng chân lực bên ngoài của Ðổng Nhược Băng thì chân khí đó lập tức tản mạn ra khắp tứ chi.
Chỉ trong khoảnh khắc, Giang Hàn Thanh cảm thấy huyết mạch toàn thân thông suốt, không có một chút nào ứ trên bất cứ nơi đâu, có nhiều khi hắn cảm thấy lâng lâng như lên chín tầng cao, khó lòng kìm chế.
Và hắn chợt nghe giọng nói của Ðổng Nhược Băng muốn cho mình đừng bấn loạn, hắn y lời giữ đúng theo nguyên tắc và hắn cảm thấy chân nguyên lần lần quả đúng như ý muốn..
Ðổng Nhược Băng lại càng gia tăng chân khí trợ giúp cho Giang Hàn Thanh quán thông mau chóng, từ Đan điền bộc phát dẫn tới thập nhị huyền lâu.
Giang Hàn Thanh nhờ uống thuốc mãng xà, chưa kịp điều hòa, bây giờ lại uống thêm vào “Ðại Ðan hoàn” của Ðông Hải song tiên, lại được Ðổng Nhược Băng dùng “Ngũ Hành chân khí” giúp cho hòa hợp, cho nên hắn vận công rất dễ dàng, thủy đáo cử thành, rất dễ và nhẹ nhàng dẫn tận sinh tử huyền quan.
Ðổng Nhược Băng chầm chậm thu tay trở về và nói khẽ :
- Cung hỉ Giang hiền đệ, huyền quan đã thông, bây giờ thì Giang hiền đệ có thể vận công toàn theo ý muốn.
Vừa nói, nàng vừa nhè nhẹ bước chân xuống giường và bỗng nghe thẹn bừng đôi má.
Dầu gì nàng cũng là một thiếu nữ đương xuân, lại cùng với một chàng trai ngồi chung đâu mặt, nàng bất giác cảm thấy một cảm giác vừa lạ lùng vừa sung sướng dâng lên..
Nàng mím môi khẽ liếc vào mặt Giang Hàn Thanh và cúi đầu xuống thật nhanh.
Cố dằn cơn sôi động trong lòng, Ðổng Nhược Băng sửa lại mái tóc và đưa tay mở cửa.
Giang Bộ Thanh, Tôn Phi Loan và Chu Long Chu chực sẵn bên ngoài lật đật bước vô và Giang Bộ Thanh vội hỏi :
- Ðổng huynh, xá đệ đã..
Ðổng Nhược Băng chân đáp :
- Giang hiền đệ đã uống Ðại Hoàn đan, sau đó nhờ tại hạ trợ lực vận công, bây giờ thì huyền quan đã khai thông, chính đang vận khí hành công, chúng ta không nên làm kinh động.
Nghe nói Giang Hàn Thanh đã khai thông được huyền quan, Tôn Phi Loan rạng rỡ hỏi nhanh :
- Ðổng đại ca, huyền quan của Giang nhị công tử đã khai thông nhanh như thế hay sao?
Ðồng Nhược Băng gật đầu cười :
- Thật chứ giả làm sao? Tôi mà dám nói dối Tôn cô nương hay sao? Chắc cô nương vì lo quá nên không tin nhỉ?
Tôn Phi Loan ửng mặt cúi đầu :
- Ðổng đại ca đối với Giang nhị công tử mà không tin thì còn tin vào ai được nữa..
Cả hai nhìn nhau cười mỉm vì hình như cả hai đều cảm thấy mình đã “ăn miếng trả miếng” rất đẹp và rất hay.
Hồi lâu Ðổng Nhược Băng nhìn Tôn Phi Loan và khẽ nói :
- Tôn cô nương, tại hạ có điều muốn nói với cô nương..
Tôn Phi Loan bỗng nghe tim mình đập thình thịch, nàng ngẩng mặt lên nói :
- Có chuyện chi cần thiết, xin Ðồng đại ca cứ nói.
Ðổng Nhược Băng nói :
- Xin Tôn cô nương theo tại hạ..
Vừa nói, hắn vừa bước thẳng ra ngoài.
Tôn Phi Loan nói với Giang Bộ Thanh và Chu long Chu :
- Ðổng đại ca dạy chuyện, tôi xin ra ngoài một chút.
Giang Bộ Thanh nói :
- Thời giờ cũng đã quá khuya rồi, để tại hạ một mình canh giữ cũng đủ, xin nhị vị cô nương cứ đi nghỉ cho sớm.
Tôn Phi Loan ngó Chu Long Chu :
- Phải rồi, Chu muội cứ đi nghỉ đi, sáng mai có lẽ chúng ta còn có khá nhiều chuyện khác.
Chu Long Chu gật đầu :
- Vâng, thế thì tôi xin đi nghỉ trước.
Nàng bước ra ngoài và đi thẳng về phòng.
Lúc bấy giờ Ðổng Nhược Băng hai tay chắp sau lưng ung dung bước ra khách xá và đi thẳng ra một tiểu đình ở hoa len.
Tôn Phi Loan phập phồng không biết hắn nói chuyện gì với mình, vội bước tới hỏi nhanh :
- Ðổng đại ca có chuyện chi thế?
Ðổng Nhược Băng từ từ quay lại, đôi mắt như sao băng của hắn nhìn thẳng vào mặt Tôn Phi Loan, thái độ của hắn cực kỳ nghiêm túc :
- Tôn cô nương, tại hạ có một vấn đề muốn hỏi thật tình, mong cô nương cũng hồi đáp bằng lòng thành thật như thế.
Tôn Phi Loan chín phần đã tin rằng Ðổng Nhược Băng là gái nhưng bây giờ bị “hắn” nhìn chầm chập vào mặt làm cho nàng cũng đỏ bừng đôi má, nàng cúi mặt nói nhỏ :
- Ðổng đại ca định hỏi chuyện chi?
Ðổng Nhược Băng nghiêm giọng :
- Tôi muốn hỏi Tôn cô nương có toàn tâm toàn ý yêu Giang hiền đệ hay không?
Tôn Phi Loan đôi má càng ửng thêm lên, nàng cúi mặt không biết nói làm sao cho phải..
Thật lâu, nàng ngẩng mặt lên hỏi lại :
- Chẳng hay Ðổng đại ca muốn hỏi như thế là có ý chi?
Hình như câu nói của Ðổng Nhược Băng làm cho nàng vì thẹn nên đâm ra tưng tức thế nào ấy..
Có lẽ biết thế nên Ðổng Nhược Băng cười :
- Tôi thấy Tôn cô nương nên đáp lại câu hỏi của tôi hơn là hỏi lại như thế.
Tôn Phi Loan nói :
- Ðổng đại ca bảo tôi phải trả lời làm sao bây giờ..
Ðổng Nhược Băng nói :
- Muốn Tôn cô nương nói những lời tận đáy lòng.
Tôn Phi Loan nghiêng đầu gằn lại :
- Chứ Ðổng đại ca không thể tự nhìn thấy hay sao?
Ðổng Nhược Băng đáp :
- Bởi vì lần trước tại hạ đã nhìn lầm một người rồi, cái nhìn lầm tai hại ấy đã thiếu chút nữa hủy diệt Giang hiền đệ hết một cánh tay, vì thế ngày nay tôi muốn hỏi Tôn cô nương cho được rõ ràng hơn.
Tôn Phi Loan nói :
- Trên đời này khẩu phật tâm xà hầu như nơi nào cũng có chi bằng vào lời nói không thôi thì làm sao tin được?
Ðổng Nhược Băng nhìn nàng sửng sốt, nhưng rồi lại cười ngay :
- Cô nương nói đúng lắm, nhưng tôi tin rằng cô nương không phải là hạng người như thế.
Tôn Phi Loan điềm đạm mỉm cười :
- Nếu đại ca biết tôi không phải hạng người như thế thì tốt quá rồi, còn hỏi làm chi nữa?
Ðổng Nhược Băng nói :
- Ta muốn chính miệng Tôn cô nương nói ra điều mình nghĩ trong lòng.
Tôn Phi Loan chớp mắt, nàng nhìn Ðổng Nhược Băng bằng đôi mất thật sâu :
- Tôi thấy Ðổng đại ca muốn có được lòng thành thật thì điều hay nhất là chính mình nên lấy việc đó mà đổi lại.
Ðổng Nhược Băng gật gật đầu :
- Tôn cô nương nói đúng lắm, bởi vì tôi có một chuyện trọng yếu muốn gửi gấm vào cô nương, nhưng ít nhất cô nương nên cho tôi một bảo đảm bằng lời nói.
Tôn Phi Loan hỏi :
- Ðổng đại ca muốn tôi bảo chứng như thế nào?
Ðổng Nhược Băng nói :
- Ðó là sự bảo chứng đối với Giang hiền đệ.
Tôn Phi Loan cảm thấy cách nói của Ðổng Nhược Băng quá lạ lùng nên nàng hỏi lại :
- Có phải Ðổng đại ca bảo tôi phải thề?
Ðổng Nhược Băng nói :
- Không cần phải thề, chỉ cần cô nương nói một lời là đủ.
Tôn Phi Loan ngẫm nghĩ một giây, sau cùng nàng quả quyết :
- Ðược rồi Ðổng đại ca muốn thế thì tôi xin nói, đối với Giang lang đến chết tôi không hề thay đổi.
Ðổng Nhược Băng cười :
- Ðược rồi, như thế là quá đủ rồi, chỉ cần được cô nương nói một lời như thế là tôi đủ yên lòng.
Nói xong, Ðổng Nhược Băng lấy ra một cuộn giấy trao cho Tôn Phi Loan và nghiêm giọng :
- Ðây là hai mươi lăm thức “Ngũ Hành thần chưởng” trong đó có ghi rất rõ ràng, bằng vào sự thông minh và trình độ võ công của cô nương, trong vòng ba ngày có thể luyện xong, “Ngũ Hành thần chưởng” vốn là môn nghiên ra công phu của nhị vị gia sư, căn cứ theo Ngũ Hành sinh khắc nó là thứ chuyên dùng thủ pháp “Ðoạn Căn Tuyệt Mạch”, cô nương đừng bao giờ xem đó là thường.
Nói xong Ðổng Nhược Băng quay mình chầm chậm bước.
Không ngờ Ðổng Nhược Băng lại đem “Ngũ Hành thần chưởng” của Ðông Hãi song tiên truyền thụ cho mình một cách dễ đàng như thế, nàng cầm cuốn giấy bước nhanh theo gọi lớn :
- Ðổng đại ca, hãy chờ..
Ðổng Nhược Băng không quay lại, cứ bước đi và nói với nàng :
- Không cần phải nói gì cả, chỉ cần lời nói và lòng dạ của Tôn cô nương đừng trái ngược nhau, cứ một lòng một dạ đối với Giang hiền đệ là đủ rồi.
Hình như Ðổng Nhược Băng không muốn nói thêm câu nào nữa vì sau câu nói đó thì bóng đã mất về xa...
Tôn Phi Loan cầm cuộn giấy đứng một chỗ sững sờ..
Không còn nghi ngờ gì nữa cả, rõ ràng Ðổng Nhược Băng là gái giả trai và nhất định nàng đã nặng tình với Giang Hàn Thanh hơn ai hết.
Chính vì tình nặng đó nên nàng mới tính chuyện hy sinh nàng hy sinh vì hạnh phúc cho người khác.
Tôn Phi Loan cảm thấy Ðổng Nhược Băng bằng lòng truyền dạy Ngũ Hành thần chưởng cho mình là muốn gởi gấm Giang Hàn Thanh cho mình bảo vệ vì Giang Hàn Thanh thì đã hẳn nhiên, nhưng phải thấy nàng lại vì mình mà tìm cách thoát thân khỏi vòng tình lụy.
Tôn Phi Loan bỗng thấy thương Ðổng Nhược Băng hơn bao giờ hết, tình nàng quá thật là cao cả, không những cao cả với Giang Hàn Thanh mà còn cao cả với mình.
Ðứng lặng đi một lúc, Tôn Phi Loan chợt mỉm cười.
Nàng đã vì mình mà lo hạnh phúc cho mình, mình lại không thể vì nàng mà tính chuyện chu toàn cho cả chị em hay sao?
Nàng mím môi hạ quyết tâm.
Ðồng Nhược Băng đã làm một chuyện nhường nhịn, nhưng với Tôn Phi Loan thì khác, nàng không nhường nhịn suông như thế, nàng phải có một thái độ thực tế hơn, nàng phải làm sao cho cả nàng, cả Ðổng Nhược Băng đều được hạnh phúc như nhau.
Ngay trong đêm đó, Lưu Hương cốc chủ cho vời Tây Ly Tử, Trúc Kiếm tiên sinh, Thần Phiến Tử, Thanh Phong đạo trưởng, Ðộc Tẩu Chu Tiềm, Tần Nhân Khanh, Hồng Liễm Phán Quan Nghiêm Hữu Tam, Hành Lệnh đường chủ Ðơn Hiểu Thiên và Tổng Vụ đường chủ Âu Dương Nguyên đến phía Tây khách thính dự bàn hội nghị.
Ðây là một cuộc hội nghị trọng yếu nhất tại Lưu Hương cốc từ trước đến nay.
Trừ Hứa Kính Bá vì thương thế chưa hết và Lý Quang Trí vì chưa hoàn toàn bình phục còn lại tất cả đều tham dự.
Phía Tây khách thính là một hoa viên rộng lớn, nơi đây đèn đuốc huy hoàng nhưng bốn phía lặng thinh.
Tất cả vây quanh một bàn tròn rộng lớn, ngoài hai tên thị nữ hầu trà, không một ai có quyền bén mảng.
Trước hết, Lưu Hương cốc chủ thông báo cho mọi người biết về chuyện Vệ Tinh Cô bị bắt và ông ta đã quyết định để cho Giang Hàn Thanh đi Ngư Thương sơn dưới sự hỗ trợ sát cánh của Ðổng Nhược Băng.
Ðồng thời ông ta cũng cho biết quyết định nhân cơ hội Biên Phi Phượng thương thế chưa lành, ông sẽ dốc toàn lực san bằng Tổng đàn của Ngũ Phượng môn, vì đây là cơ hội tốt nhất để diệt trừ thảm họa cho võ lâm đồng đạo.
Tất cả đều gật đầu ưng thuận.
Nhất là sau khi bắt Vệ Tinh Cô, họ chỉ danh Giang Hàn Thanh và Tôn Phi Loan đến Ngư Thương sơn, chứng tỏ Tổng đàn Ngũ Phượng môn sẽ có nhiều sơ suất, cơ hội ấy là cơ hội tốt nhất để tiêu trừ sào huyệt.
Trúc Kiếm tiên sinh lên tiếng trước :
- Ba mươi năm nay, Ngư Mụ không hề ra mặt; võ công của bà ta cao không thể nào tưởng tượng được, nếu chỉ có Giang Hàn Thanh và Ðổng thiếu hiệp đi nữa thì cũng chưa chắc cứu được Vệ cô nương.
Lưu Hương cốc chủ mỉm cười :
- Ðạo huynh khỏi lo về chuyện đó, về vấn đề này Chu huynh đã có sắp sẵn kế hoạch chu đáo lắm rồi.
Trúc Kiếm tiên sinh liếc Chu Tiềm và hỏi :
- Huynh đã có chuẩn bị cho họ rồi à?
Chu Tiềm cười :
- Có lẽ cũng không đến nỗi lầm lẫn đâu mà sợ..
Trúc Kiếm tiên sinh gật đầu :
- Nếu Chu huynh ước lượng được chắc chắn thì tốt lắm.
Tây Ly Tử nói :
- Bây giờ chúng ta nên thương lượng xem kế sách thanh toán Tổng đàn của Ngũ Phượng môn đã được ổn hay chưa.
Nghiêm Hữu Tam nói :
- Hành tung của Ngũ Phượng môn rất bí mật, chỗ thiết trí Tổng đàn của chúng ít người trong giang hồ biết được, chẳng hay Cốc chủ có biết sào huyệt đích xác hay chưa?
Lưu Hương cốc chủ cười :
- Ðây là công lao của Ðơn đường chủ, khi Ngũ Phượng môn náo động giang hồ thì Ðơn đường chủ đã âm thầm theo dõi và điều tra Tổng đàn của chúng, chỉ có điều bấy lâu nay chúng phòng bị quá cẩn mật nên không có cách tìm hiểu được tình hình bên trong của chúng.
Ðơn Hiểu Thiên nói :
- Cứ theo tại hạ điều tra thì nơi đó chúng gọi là Bá Ðiểu Triều Dương, bên trong vòng núi có một thung lũng khá rộng lớn, chứa chấp khá nhiều bọn Hắc đạo giang hồ..
Thần Phiến Tử nói :
- Chỉ cần biết được hang ổ của chúng, nhất định sẽ không để cho chúng cao bay xa chạy.
Tần Nhân Khanh nói :
- Bây giờ xin Cốc chủ cho biết phương sách hành động.
Lưu Hương cốc chủ nói :
- Cứ theo huynh đệ thì Tổng đàn của Ngũ Phượng môn thiết trí theo Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Võ, đó là bốn đàn chỉ huy của chúng, như vậy chúng ta phải phân thành bốn lộ tấn công,ngoài ra còn phải phân thêm một lộ nữa, gọi là lộ dự phòng ứng tiếp, cứ thiết lập Ngũ Lộ tấn công như thế thì nhất định chúng ta sẽ nắm chắc sự thành công.
Tất cả đồng thảo luận thật kỹ và sau đó phân chia năm lộ như sau :
Lộ thứ nhất: Gồm có Giang Bộ Thanh, Hứa Trinh Tường, Hứa Doanh Doanh và Quản Thiên Phát do Hứa Kính Bá cầm đầu.
Lộ thứ hai: Gồm có Hồng Liễm Phán Quan Nghiêm Hữu Tam, Thiết Thủ Sinh Nghiêm Tú Hiệp và Tần Tố Trân do Tần Nhân Khanh cầm đầu.
Lộ thứ ba: Gồm có Phó đường chủ Cung Quan Võ, và tất cả người trong Hành Lệnh đường, do Hành Lệnh đường chủ Ðơn Hiểu Thiên cầm đầu.
Lộ thứ tư: Gồm có Lý Duy Năng và Yên Sơn song kiệt Long Văn Huy, Dương Sĩ Kiệt, do Ðộc Tẩu Chu Tiềm cầm đầu.
Lộ thứ năm coi chỉ huy và tiếp ứng. Lộ này gồm có Tây Ly Tử, Trúc Kiếm tiên sinh, Thần Phiến Tử và Thanh Phong đạo trưởng, do Lưu Hương cốc chủ cầm đầu.
Như thế toàn Lưu Hương cốc coi như đã dốc toàn lực ứng chia ra làm năm đạo tấn công, tại Thiên Tâm bình, Lưu Hương cốc chủ cho thiết trí cơ quan chặt chẽ và để Tổng Vụ đường chủ Âu Dương Nguyên ở lại điều hành.
* * * * *
Qua ngày sau Ðổng Nhược Băng, Giang Hàn Thanh, Tôn Phi Loan và Chu Long Chu cùng một lúc lên đường.
Ngũ lộ nhân mã tấn công Tổng đàn của Ngũ Phượng môn cùng lên đường một lượt.
Lưu Hương cốc chủ vì muốn bảo toàn sự phòng thủ cho Lưu Hương cốc, trong khi chỉ còn một mình Âu Dương Nguyên ở lại, cho nên khi ra khỏi Thiên Tâm bình là cho một đạo rẽ theo con đường núi hẹp vòng vào bên trong rồi mới lộn trở ra.
Cứ như thế mà đi vòng qua Tiên Hà lãnh, xuyên qua Hoài Ngọc sơn băng theo rừng rậm mà đi.
Hoài Ngọc sơn có người gọi tắt là Ngọc Sơn, còn có một tên khác nữa là Ngọc Ðẩu sơn, người ta đồn rằng tại đỉnh núi này ban đêm nhiều lúc ánh sáng hừng lên thấu tận mây xanh, họ cho đó là ngọc dạ quang tiềm ẩn trong lòng núi.
Dải đất này rất rộng, bao gồm ranh giới ba đình, trong đó thết Mân chiếm đất khá nhiều.
Chính vì quá rộng lớn như thế nên trong sân có nhiều chỗ có lẽ từ xưa đến nay chưa có dấu chân người lui tới.
Tổng đàn của Ngũ Phượng môn thiết trí tại một thung lũng trong giải núi này, nơi đó có núi cao hiểm trở, rừng rậm bao la nhiều chỗ quanh năm không được bóng mặt trời rọi tới.
Chính giữa rặng núi bao la này, có một đỉnh thật cao gần như ngọn tháp chọc trời, suốt năm cây xanh mịt mờ, người ta gọi đó là Thiên Phượng Phong.
Thật ra thì cũng không ai biết được Thiên Phượng Phong là một cái tên có sẵn từ ngàn xưa hay là cho đến khi bọn Ngũ Phượng môn thiết lập sào huyệt núi đây rồi chúng mới đặt ra tên ấy.
Hai ngọn núi kẹp hai bên giống như hai khung cửa, đó là chỗ đi vào thung lũng, đã được Ngũ Phượng môn gọi tên là Phượng Nghi môn.
Vào trong Phượng Nghi môn rồi thì hai bên vách đá dựng lên ngút trời và cứ như thế đi sâu vào hơn ba dậm nữa mới lọt vào thung lũng.
Nơi đây mới đúng là trung tâm Tổng đàn Bá Ðiểu Triều Dương.
Lưu Hương cốc chủ điều động ngũ lộ nhân mã đến tận Tiên Hà lãnh mới bất đầu phân tán.
Mỗi lộ theo một hướng đã vạch sẵn, âm thầm đi theo những con đường nhỏ của đám tiều phu, có nhiều lúc họ phải mở đường mới để tránh những trạm canh của Ngũ Phượng môn, cùng hẹn nhau sẽ liên lạc khi đến Phượng Nghi môn.
Và khi đến đây, sau khi kiểm điểm lần chót về kế sách và lực lượng, họ lại phân tán thâm nhập vào thung lũng.
Bởi vì Bá Ðiểu Triều Dương vốn là một thung lũng mà chung quanh bao bọc bởi hàng vạn trái núi liên tiếp nhau bởi rừng già mù mịt, muốn vào thung lũng Bá Ðiểu Triều Dương ngoài Phượng Nghi môn ra, không còn ngã nào được nữa.
Hành Lệnh đường chủ Ðơn Hiểu Thiên đã từng phái thủ hạ giả trang làm thợ săn, thợ rừng mang địa đồ, la bàn gia nhập vào đây đã lâu rồi, họ có nhiệm vụ vào đây do thám và đánh dấu từng chỗ một từ ngoài dẫn vào tận Bá Ðiểu Triều Dương, nhưng tất cả trong bấy lâu nay vẫn chưa ước chắc chắn chỗ nào là chỗ chính của Tổng đàn.
Người ta cũng biết ngay trong thung lũng mệnh danh là Bá Ðiểu Triều Dương, đó là chỗ sào huyệt của Ngũ Phượng môn, chứ không làm sao biết rõ nơi thiết trí chính của cơ quan đầu não.
Tuy thung lũng này mênh mông bát ngát, bao bọc những đồi núi lồi lõm vây quanh chỗ nào cũng khó tìm ra được những đường mòn để theo đó mà phăng.
Ngũ lộ nhân mã Lưu Hương cốc vào tới đây rồi thì tất cả đều cải trang là tiều phu, thợ săn lần theo từng hốc đá ẩn mình len lõi trải đều ra thung lũng núi.
Họ tới thật vô cùng thận trọng. Họ len lỏi từng lùm cây hóc đá ban ngày cũng không dám lộ diện mà ban đêm cũng không dám công nhiên đi đứng, vì bọn Ngũ Phượng môn đặt rất nhiều bồ câu, loại chim này không những làm nhiệm vụ đưa tin mà còn được huấn luyện để dò la tuần thám.
Lộ thứ nhất đo Hứa Kính Bá xuất hành gồm có Hứa Trinh Tường, Hứa Doanh Doanh và Giang Bộ Thanh, Quản Thiên Phát hiệp cùng với tám tên vệ sĩ Lưu Hương cốc, từ Tiên Hà lãnh chia nhau cùng thâm nhập Phượng Nghi môn.
Hứa Kính Bá là một con người khẳng khái và tự trọng mấy ngày trước khi bị bại dưới thanh kiếm của Biên Phi Phượng, thương thế tuy không đáng kể, nhưng đối với ông là một điều sỉ nhục nhất định phải rửa cho xong.
Ðột kích Tổng đàn Ngũ Phượng môn lần này, Lưu Hương cốc do Giang Bộ Thanh và Quản Thiên Phát theo cánh của ông ta, có nghĩa là toàn bộ nhân mã của Nam Giang do ông ta điều khiển, thâm ý của Lưu Hương cốc chủ là làm cho họ Hứa thấy chuyện nể nang trọng vọng của mình, một mặt khác ông ta tin vào sự thông minh của Giang Bộ Thanh và nhất là Quản Thiên Phát có thể giúp đỡ cho Hứa Kính Bá vì nôn nóng báo thù mà dễ xảy ra manh động.
Ngũ lộ nhân mã đã qui định sang ngày thứ ba vào lúc canh hai, tất cả phải đến Phượng Nghi môn.
Hứa Kính Bá thôi thúc mọi người đi suốt cả ngày đêm, và đúng ngày thứ ba, khi mặt trời xế thì đoàn người của ông ta đã đến một khu rừng rậm cách Phượng Nghi môn chừng năm dặm.
Tất cả ẩn mình vào khu rừng này ăn cơm khô và ngơi nghỉ cho đến tối trời.
Nhìn thấy bốn bên màn đêm đen đã phủ kín, Hứa Kính Bá ra lịnh cho thủ hạ lên đường.
Giang Bộ Thanh nói :
- Hứa lão bá, đã hẹn hội nhau tại Phượng Nghi môn, nếu bây giờ mình đi, không biết có sớm quá chăng?
Hứa Kính Bá nói :
- Chúng ta đi đệ nhất lộ, đáng lý phải đến sớm hơn một chút, biết đâu trên khoảng đường từ đây đến đó, chúng ta lại không gặp một vài trở ngại phải tốn công phu, đi như thế là vừa.
Giang Bộ Thanh vốn là một con người thận trọng, hắn cảm thấy năm đạo nhân mã đều đi theo lối phân tán mỏng cốt tránh không cho địch nhân phát hiện, không có nghĩa là đệ nhất lộ mở đường noi theo thứ tự đệ nhị, đệ tam..
Bởi vì như thế, các lộ sẽ lâm vào tình trạng đơn độc, chính vì vậy cho nên Giang Bộ Thanh định lựa lời ngăn cản, nhưng ngay lúc đó thì Hứa Kính Bá quay qua dặn :
- Chúng ta đi chuyến này là tận diệt sào huyệt của Ngũ Phượng môn, làm cho chúng chẳng những mất căn cứ địa mà người của chúng cũng phải không còn, vì thế cho nên dọc đường bất cứ gặp phải tên nào cũng không cho chúng thoát.
Nói xong là ông ta băng mình đi trước dẫn đường.
Tư cách của người cầm đầu như thế thật là quả cảm, nhưng trên cương vị lãnh đạo, Hứa Kính Bá đã làm một chuyện không nên.
Ðã đành phải đồng sinh đồng tử, nhưng đó là khi lâm nạn, còn chuyện trên đường đi, nguyên tắc là phải để cho thuộc hạ mở đường.
Ðã từng kế quyền cha lãnh đạo lực lượng Nam Giang, Giang Bộ Thanh đã có nhiều kinh nghiệm chỉ huy, vì thế khi thấy Hứa Kính Bá nông nổi như thế, hắn hết sức ngạc nhiên, nhưng vì không tiện nói nên đành lừ mắt ra hiệu cho Quản Thiên Phát rồi lục tục theo sau.
Bây giờ đêm đã a tòng với núi rừng bao phủ một màu đen đạo ánh trăng lờ mờ càng làm cho cảnh sắc âm u.
Hứa Kính Bá cứ dẫn đầu đi độ chừng hơn nữa dậm thì.chợt nghe có tiếng quát :
- Ai? Ðứng lại.
Biết ngay phương hướng của địch nhân, Hứa Kính Bá khẽ đáp :
- Ta đây ấy mà.
Người núp sau phiến đá quát hỏi :
- Có lệnh bài hay không?
Hứa kính Bá đáp :
- Có đây.
Ông ta hất cánh tay lên, một đạo hào quang vút thẳng về phía sau phiến đá.
Ðã là một con người tinh thông về chuyện thiết trí cơ quan, bẫy rập và nhất là về môn ám khí, cho nên một khi đã phân định phương hướng, Hứa Kính Bá hất tay lên là trăm phát y như một.
Thế nhưng từ phía sau phiến đá chợt vang lên một tiếng động nho nhỏ, một làn ánh sáng tung lên chạm ngay vào ám khí của Hứa Kính Bá, khua lên một tiếng nhỏ nhưng thật nhanh.
Kể ra thì người núp sau phiến đá thật là tinh mắt và phản ứng cũng khá nhanh, thế nhưng lại không ước lượng được hậu quả của chuyện va chạm ấy, vì khi tiếng động vì ám khí của Hứa Kính Bá bị phản kích thì từ trong ám khí ấy lại có nhiều tia nhỏ bắn ra, bắn xối xuống như phun nước.
Tiếp liền theo là một tiếng rú thất thanh, sau đó là lặng im.
Hứa kính Bá không cần xem xét, hình như ông ta rất tự tin vào hiệu năng của ám khí, nên vẫy tay ra sau cho đoàn người bước tới và ông ta vẫn cứ dẫn đầu.
Trên khoảng đường đó, gặp ba bốn bận bị chận đường vì những trạm gác của đối phương, nhưng Hứa Kính Bá vốn đã động thủ nên bất cứ gặp nơi nào, ông ta hết thảy đều giết không chừa một mống.
Ði thêm một đỗi nữa là đã thấy đỉnh Thiên Phượng Phong và thêm khoản nữa là thấy dạng Phượng Nghi môn.
Ngay lúc ấy, chợt nghe một tiếng hú dài, hai bóng người từ trong hóc núi phi thân thẳng đến trước đoàn người của Hứa Kính Bá, hai bóng người phi thân như điện chớp, vừa mới thấy là họ đã đến ngay.