Ngày hôm nay, Phong Lăng Vận đế tọa của Đoan Nguyệt đang phê duyệt tấu chương cùng với đại thần thân tín Mật Nghi, Mật Nghi bỗng nhấc lên một cuộn tấu chương khá dày, đưa đến trước mặt đế tọa.
Nhìn thấy bên trên đóng dấu ấn của Đoan Nguyệt Võ khôi, Phong Lăng Vận gần như nghĩ rằng có người đang giả mạo Lâm Trục Lưu để dâng sớ, y cau chặt đôi mày.
Đây nào phải tấu chương, bảo rằng đây là thư hăm dọa cũng không quá lời.
Lâm Trục Lưu cả đời chưa từng yêu cầu hắn điều gì, tướng quân, võ khôi, Bình An hầu đều do hắn chủ động phong tặng nàng. Nhưng nàng lại vì một người tên Hạ Lan Nhung Dữ, dâng lên cho y một tấu chương thế này!
“Đế tọa, tấu chương này của Lâm Trục Lưu…” Mật Nghi dò hỏi.
Phong Lăng Vận hằn học gấp cuộn tấu chương lại, bực bội đi tới đi lui trong thư phòng.
Hạ Lan Nhung Dữ vậy mà liều chết bảo vệ thành Qua Tỏa, chuyện này thật sự vượt xa ngoài dự liệu của hắn.
Y vốn dĩ là ẩn vũ bên cạnh hắn, người này không tranh công không đoạt lợi, khiêm nhường đến mức khiến người ta sợ hãi, thế nên hắn vẫn luôn đề phòng y.
Thật ra hắn biết, Hạ Lan Nhung Dữ là một món thần binh tốt, mũi nhọn của y khiến người ta phải khiếp sợ. Hắn sợ mình sử dụng không ổn thỏa, ngược lại sẽ khiến mình bị thương, bởi vậy mới đưa y đến chỗ Lâm Trục Lưu.
Sau này hắn điều tra được Tiêu Mị thế mà là hoàng tử của Phong Mộ, nên càng tin chắc rằng không thể giữ lại người này.
Cho nên sau khi La Lưu làm phản, Dao nữ mua chuộc tướng lĩnh của Lạc Du quan, lén khắc trộm quân ấn đại tướng quân của Tần Ly, hắn cũng cố ý dung túng nàng ta, thậm chí tạo điều kiện cho nữ nhân ngu xuẩn cả đời sống trong mơ hồ kia tiến hành một cách thuận lợi.
Hắn không thể chấp nhận một hoàng tử của địch quốc, một hoàng tử của địch quốc cùng một mẫu phi với mình tồn tại trên cõi đời này.
Đây là một sự sỉ nhục đối với Đoan Nguyệt, cũng là sự sỉ nhục đối với phụ hoàng hắn.
Nhưng điều khiến hắn không thể ngờ được đó là, Hạ Lan Nhung Dữ vậy mà phát hiện ra La Lưu là gian tế, hắn càng không thể ngờ được y sẽ liều chết giúp Lâm Trục Lưu giữ gìn thành Qua Tỏa.
Lẽ ra mọi chuyện không phải thế này, dựa vào năng lực của Hạ Lan Nhung Dữ, nếu đứng cùng phe với La Lưu, nhờ vào cơ hội lần này chắc chắn sẽ công hạ được thành Qua Tỏa.
Đúng vậy, hắn tin chắc Lâm Trục Lưu sẽ đoạt lại được thành Qua Tỏa, cho dù Tiêu Mị qua sông trở về Phong Mộ, ít nhất cũng được phong làm vương gia, phú quý vinh hoa nhường nào chứ?
Y thích Lâm Trục Lưu đến thế ư? Thích đến mức có thể bỏ qua vinh hiển và tôn nghiêm mà cả đời này y chưa từng sở hữu, uất ức ở bên cạnh nàng? Hắn thật sự không tin trên đời này sẽ có một người đàn ông như vậy.
“Đế tọa, có đồng ý với yêu cầu của Lâm Trục Lưu không ạ?” Mật Nghi lại hỏi.
“Nàng đã nói thế rồi, không đồng ý mà được ư?” Phong Lăng Vận nghiến răng cười nhạt, cầm ngự bút phê chuẩn lên tấu chương, sau đó đưa cho Mật Nghi.
Buổi tối hôm tấu chương được gửi đi, Lâm Trục Lưu mất ngủ cả đêm.
Tối hôm trước nàng ngồi trong một chiếc lều nhỏ của Nam Ly quan, thắp đèn dầu viết tấu chương gửi cho Phong Lăng Vận.
Lâm Trục Lưu xuất thân võ tướng, viết tấu chương là điểm yếu của nàng, cũng giống như thời gian trước thành Tiểu Xuân xảy ra dịch bệnh, tấu chương nàng dâng lên Phong Lăng Vận cũng chỉ viết vài chữ ít ỏi: Phái y quan đến thành Tiểu Xuân gấp.
Nhưng tấu chương lần này, nàng viết một trang rồi lại một trang, tựa như dù viết thế nào cũng không thể giãi bày hết được.
Nàng không lo Phong Lăng Vận không đọc kỹ càng, cũng không lo Phong Lăng Vận từ chối yêu cầu này của nàng. Hơn hai mươi năm rong ruổi sa trường, chiến công lẫy lừng, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chủ động yêu cầu Phong Lăng Vận một chuyện.
Đây là điều Tiêu Mị cần, cũng là thứ mà nàng muốn dành cho y nhất.
Lâm Trục Lưu không hề đến Quân Cơ doanh thăm La Lưu, bởi vì không cần thiết, người này đã khiến trái tim nàng buốt giá.
Có đôi lúc nàng cảm thấy vận may của mình quả thật chẳng ra sao, hết lần này đến lần khác toàn gặp phải những kẻ xấu xa.
Song bởi vì gặp phải quá nhiều, quá nhiều những gã nam nhân vong ân bội nghĩa, nên Tiêu Mị mới trở nên quý giá đến vậy.
Hiện tại nàng không có mặt mũi nào gặp y, nhưng lại không kiềm nén được tâm trạng muốn gặp y. Cố gắng kiềm chế, nhưng nàng vẫn rảo bước đến dãy phòng Tiêu Mị đang dưỡng thương, chỉ trông thấy Liễu Kỳ đừng ở đấy, tựa như đang đợi nàng.
“Huynh ấy thế nào rồi…” Nàng đi đến trước mặt Liễu Kỳ, khẽ hỏi.
“Hồi phục rất tốt.” Liễu Kỳ gật đầu.
“…” Lâm Trục Lưu không biết phải nói gì nữa, hoặc có lẽ nàng vốn không biết nên nói gì mới phải. Nàng bước lên phía trước mấy bước, ôm chặt lấy Liễu Kỳ, kiềm nén một lúc lây, cuối cùng thốt ra ba chữ: “Cảm ơn huynh…” ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Liễu Kỳ cười một tiếng, vỗ lên lưng nàng, “Có muốn vào thăm y không?”
Khóe miệng Lâm Trục Lưu khẽ động, hỏi nhỏ: “Tiêu Mị… huynh ấy đã tỉnh chưa?”
“Ban ngày tỉnh một lúc, uống thuốc xong thì ngủ thiếp đi. Lần này y bị thương quả thật rất nặng, đùi trái bị mũi tên của Phó Bắc Lăng bắn xuyên qua không nói, những vết thương trên người cũng không ít. Cơ thể y hiện giờ cực kỳ suy yếu, hẳn là năm ngày thủ thành không hề ngủ nghỉ, ngay cả cơm nước cũng không ra hồn, cuối cùng còn phải chịu một mũi tên trúng ngực… bị bắn xuyên qua lá phổi…” Liễu Kỳ nhìn Lâm Trục Lưu, không thể tin được nói: “A Trục, rốt cuộc là thế nào? Không hỏi phải trái trắng đen đã bắn hắn, chuyện này vốn không giống với tác phong của ngươi ngày thường. Nếu nói bởi vì Tiêu Mị làm phản mà giết hắn, dù thế nào ta cũng không tin, bởi vì ngươi không nỡ. Khi xưa Ân Trọng Hải và Khâu Thương đối xử với ngươi như thế, ngươi cũng đâu có làm gì họ? Rốt cuộc ngươi… rốt cuộc là chuyện gì?”
“Như những gì huynh nhìn thấy, ta muốn giết y.” Lâm Trục Lưu lạnh nhạt nói.
“Ngươi nhất định phải giấu ta sao?” Liễu Kỳ thở dài nói: “Mũi tên trên ngực Tiêu Mị, vốn đã cố tình tránh vị trí của tim ra. Ngươi muốn làm gì ta không biết, tóm lại vào thăm y trước đi.”
Lâm Trục Lưu gật đầu, bước vào phòng Tiêu Mị.
Lúc đi đến cửa, Lâm Trục Lưu trùng hợp trông thấy Trác Á đi từ bên trong ra.
“Trác Á…” Nàng mỉm cười với nàng ta.
“Đừng hiểu lầm, Tiêu đại ca không có ai chăm sóc, Hàn Tiểu Tứ đành bảo ta đến chăm sóc huynh ấy. Một số người không biết trái tim họ làm bằng gì nữa, lúc Tiêu ca đau nặng nhất thì không biết đường đến chăm sóc, bây giờ thấy huynh ấy khỏe rồi mới đến thăm nom.” Trác Á lạnh mặt nói xong, giống như sực nhớ ra điều gì đó, đột nhiên chặn nàng lại: “Không phải cô cố ý đến chọc tức huynh ấy đấy chứ? Tiêu đại ca vừa mới chợp mắt, huynh ấy chắc chắn không muốn gặp cô đâu.”
“Ta cũng biết huynh ấy không muốn gặp ta.” Lâm Trục Lưu cúi đầu, tay phải không ngừng xoắn sợi dây lưng chiết ở eo, “Ta sẽ không đánh thức huynh ấy, chỉ nhìn một cái rồi đi ngay. Cô yên tâm, ta biết nặng nhẹ mà, thời điểm này bệnh tình của huynh ấy đang nghiêm trọng, nếu nhìn thấy ta, e là sẽ tức đến mức thổ huyết mất.”
“Cô cũng biết hả? Ta tưởng cô muốn vào trong chọc tức huynh ấy!” Trác Á hung dữ lườm nàng, rồi nhấc váy bước ra ngoài.
Lâm Trục Lưu nhìn nàng ta rời khỏi, liền đưa tay đẩy cánh cửa phòng Tiêu Mị ra.
Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của Tiêu Mị, nghe có vẻ hơi dồn dập, có lẽ bởi vì mũi tên đã găm trúng phổi.
Lâm Trục Lưu đứng cạnh đầu giường của Tiêu Mị, vươn tay khẽ chạm vào mặt y.
Từ vầng trán đầy đặn cho đến đôi lông mày gọn gàng vừa dày vừa dài; từ khóe mắt hơi nhếch lên cho đến hàng mi dày rậm cong vút; từ sống mũi cao thẳng đến bờ môi mềm mại ấm áp. Nàng nghiêm túc ngắm nhìn nam tử mang sắc mặt trắng bệch, ánh mắt dịu dàng pha lẫn với sự hối hận khôn xiết.
Diện mạo của Tiêu Mị rất đẹp, vừa anh tuấn vừa phong lưu khiến lần đầu tiên nàng gặp y, liền cảm thấy người này trông giống hệt như một kẻ bạc tình.
Nhưng tình cảm của y sâu đậm, đến mức khiến nàng không thể đỡ được…
Tề Phong kể với nàng: Năm ngày Phó Bắc Lăng công thành, Tiêu Mị không hề rời khỏi đầu thành Nam Ly quan nửa bước. Bởi vì thành Qua Tỏa cũng gặp phải thế tấn công gọng kìm của Phần Khâu và Xung Thành, y liền điều binh lực tinh nhuệ nhất đến hồ Minh Châu, còn bản thân thì dùng binh sĩ của Lam doanh để vật lộn với binh mã tinh nhuệ của Phó Bắc Lăng, chiến đấu gian nan khôn tả.
Y… chịu đựng vết thương do mũi tên xuyên qua trên đùi, canh giữ trên đầu thành suốt năm ngày liên tục! Mà đồ ngu ngốc là nàng, đang ở Mão Đan thành xa xôi, bởi vì ba bức mật thư vô duyên vô cớ, liền tin chắc rằng y phản bội mình!
Nói cái gì mà quan tâm tắc loạn, đều là cái cớ để an ủi bản thân mà thôi.
Thứ nàng vốn nên tin tưởng, chính là Tiêu Mị…
Lâm Trục Lữu khẽ nhấc cánh tay Tiêu Mị đang đặt bên người lên, nhưng thấy y khẽ cau mày, nàng vội vàng buông tay, nhanh như cắt trốn sau bức màn che.
Một lúc sau, thấy Tiêu Mị không có động tĩnh gì nữa, nàng mới dám quay trở lại đầu giường ngắm nhìn y say đắm.
Không bao lâu sau, Hàn Tiểu Tứ và Trác Á bước vào phòng Tiêu Mị, Tiểu Tứ bưng bát thuốc, Trác Á cầm thùng thuốc.
“Chúng ta phải thay thuốc cho Tiêu ca.” Hàn Tiểu Tứ nghiêm nghị nói với Lâm Trục Lưu.
“Vậy ta ra ngoài trước.” Lâm Trục Lưu định áp tay lên trán Tiêu Mị, nhưng lúc sắp chạm đến khi ngừng lại. Nàng rút tay lại, lặng lẽ nắm thành quyền, luyến tiếc nhìn y rồi xoay người rời khỏi.
Lâm Trục Lưu không hề ngoảnh đầu, vậy nên nàng không thấy khi nàng bước ra khỏi cửa, Tiêu Mị bỗng mở mắt.
“Tiêu ca, người đã đi rồi, huynh còn nhìn nàng ta làm gì nữa?” Hàn Tiểu Tứ bực bội hỏi.
“Nàng ấy…” Tiêu Mị thu hồi tầm mắt, nhận lấy bát thuốc Tiểu Tứ đưa tới.
Nàng ấy chịu tủi thân, ta đau lòng… Tiêu Mị thầm nghĩ, uống một hơi hết bát thuốc đắng ngắt đậm đặc.
“Thật sự không biết trong lòng nàng ta nghĩ gì nữa, người của Tử doanh mà nàng ta cũng nghi ngờ, thủ lĩnh cái quái gì chứ!” Hàn Tiểu Tứ phẫn nộ nện một quyền lên chiếc bàn đặt cạnh đầu giường.
Tiêu Mị cau mày, “Tiểu Tứ, ngươi chớ nói vậy, tướng quân là Võ khôi của Đoan Nguyệt.”
“Võ khôi thì sao?! Võ khôi thì có thể bắn quàng bắn xiên vào người khác ư?!”
Tiêu Mị nghiêm nghị đáp: “Võ khôi của Đoan Nguyệt, điều nên nghĩ đến đầu tiên là bảo vệ muôn dân trăm họ, không để họ phải lang thang rày đây mai đó, không để họ phải chịu đựng tai hại của chiến tranh. Bởi vì Lâm Trục Lưu không phải chỉ là cái tên của một người, mà còn là tín ngưỡng của Đoan Nguyệt.”
“Nhưng nàng ta không tin tưởng huynh!”
“Đó là vì nàng ấy không dám tin. Tiểu Tứ, chúng ta khoan hẵng nói đến người tên Tiêu Mị này, ta hỏi ngươi, ngươi hy vọng mình có một võ khôi lấy đại cục làm trọng, hay là muốn một võ khôi chỉ để ý đến người thương trong lòng nàng ta, vì tư tình mà không màng phải trái đúng sai? Và rồi ngươi cảm thấy bách tính của thành Qua Tỏa, bách tính của Đoan Nguyệt quốc hy vọng có một tín ngưỡng thế nào?”
“Nhưng Ân Trọng Hải và Khâu Thương đối xử với nàng ta như vậy, nàng ta đối xử với họ cũng không hề tàn nhẫn như đối với huynh, chẳng lẽ bởi vì Ân Trọng Hải và Khâu Thương xuất thân danh môn, còn huynh chỉ là một ẩn vũ?” Trác Á bất mãn lầu bầu.
“Trác Á, Tiểu Tứ, hai người hiểu lầm tướng quân rồi.” Tiêu Mị nhìn bát thuốc trong tay, rủ mắt nói: “Tướng quân là người thế nào, các người theo nàng ấy lâu như vậy chẳng lẽ còn không hiểu hay sao? Tướng quân khoan dung với Ân Trọng Hải và Khâu Thương, là vì hai người họ tuy phụ lòng nàng ấy rất nhiều, nhưng họ chỉ tổn thương một mình nàng ấy mà thôi. Còn ta… nếu ta làm phản thật, thì người mà ta làm tổn thương là cả thành Qua Tỏa, trong đó cũng bao gồm các ngươi.”
Y ngừng trong phút chốc, lại nói tiếp: “Tiểu Tứ, ta hỏi ngươi nhé, ngươi đi theo tướng quân ngần ấy năm, kỹ thuật bắn nỏ của nàng ấy thế nào?”
“Kỹ thuật bắn nỏ của tướng quân? Từ khoảng cách ngoài một dặm nàng ấy có thể bắn trúng lỗ chính giữa của đồng xu!”
Tiêu Mị cười nhạt, chạm vào vết thương đang đau âm ỉ bởi mũi tên trên ngực, “Ngươi nghĩ thử xem, kỹ thuật bắn nỏ của tướng quân ưu việt như vậy, thế mà ta vẫn còn sống sờ sờ ở đây, là bởi vì sao?”
“Là vì… có lẽ tướng quân bắn lệch chăng?”
Tiêu Mị giơ tay, khẽ gõ lên lồng ngực Hàn Tiểu Tứ: “Tiểu Tứ, có đôi khi nhìn người không thể dùng mắt để nhìn, mà phải dùng trái tim.”
“Tiêu ca, tính tình huynh cứ tốt như thế!” Hàn Tiểu Tứ dường như vẫn không mấy cam tâm, “Vậy huynh cứ như vậy tha thứ cho nàng ấy?”
Tiêu Mị lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Tiểu Tứ và Trác Á cười gian xảo, chỉ một động tác nho nhỏ như vậy, nhưng lại khiến Trác Á đang đứng bên cạnh đỏ bừng đôi má.
“Chuyện mà nàng ấy làm sai, ta sẽ trừng phạt nàng ấy.”