Đợi đến khi tôi rốt cuộc được Tào Tháo triệu kiến, đãlà lúc hoa đào tàn rồi.
Tôi đã gặp được ông ta ở hành cung Lạc Dương. Ngày hômđó trạng thái tinh thần ông xem như không tệ, khi tôi đi vào, ông ta đang ngồitrên giường. Từ ánh mắt đầu tiên ông đã nhận ra tôi, ông cười lớn nói:
“Ta đã đoán trước là cô, quả nhiên là cô. Một lần ởXích Bích kia, cô hại ta thật thê thảm.”
*Thậtra thì Tào Tháo xưng là Cô, như vậy phải gọi Vân Ảnh là “ngươi” hoặc “cô”,nhưng đều thấy khó đọc quá, đành đổi lại thành “ta”. Bạn nào có ý kiến khác thìnói mình nhé ^^~
Tôi có chút ngượng ngùng nhìn ông, ông lại cười khôngchút phật lòng. Tôi cũng cười nhẹ. Đã qua nhiều năm như vậy, người tham giatrận chiến Xích Bích năm đó đa số đều đã mất. Ân oán tình sầu này, sớm đã lùivề quá khứ.
Chúng tôi dần dần nói đến một ít chuyện thiên hạ, khinói tới quan hệ cùng Đông Ngô, ông khoát tay nói:
“Chuyện này không phải là chuyện ta có thể quyếtđịnh.”
“Vì sao không thể quyết định chứ?” Tôi kinh ngạc hỏiông.
“Nếu ta đã quyết định, vậy Ngụy vương tương lai làm gìđây? Việc này, vẫn là lưu lại cho hậu bối lựa chọn đi.”
Tôi cúi đầu, trầm mặc không nói. Tôi vốn muốn tranhthủ một lời hứa hẹn hòa bình từ ông. Nhưng cho dù không thể thực hiện được,cũng không có quá tiếc nuối. Ít nhất theo những gì tôi biết, Ngụy vương tươnglai sẽ cho Đông Ngô một cơ hội để phục hồi.
“Ít nhất ta có thể hứa với cô một chuyện: cho dù tươnglai quan hệ với Ngô như thế nào, an toàn của cô ở đất Ngụy có thể bảo đảm. Lúcnào cô muốn đi, chúng ta sẽ phái người đưa cô về Giang Đông.” Ông nhìn tôi,thành khẩn nói.
Tôi đứng dậy cúi người cảm ơn. Lúc này cung nhân bưngtới một chén thuốc muốn ông uống, ông chán ghét nhíu mày.
“Lại là loại thuốc uống vào làm cho người ta mê man.Các cô vì sao không thể chuẩn bị một chút thuốc giúp ta thanh tỉnh hả?”
“Đây là phương thuốc thái y soạn, nô tỳ chỉ là làmtheo thôi.” Cung nhân kia oan ức nhỏ giọng nói.
Tào Tháo khoát tay áo, để cô ấy lui ra, lại cầm thuốckia lên uống. Tôi liền đứng dậy định cáo biệt. Nhưng ông lại ngăn cản tôi.
“Ta còn muốn nói chuyện với cô. Ta đã lâu không nóichuyện với người ta thoải mái như vậy. Ta chỉ ngủ một hai canh giờ thôi, cô cóthể chờ ta tỉnh lại không?”
Tôi gật gật đầu. Sau đó ra ngoài ngồi đợi.
Tôi ở trong sảnh yên tĩnh chờ đợi. Có lẽ vì biết bảnthân sắp chết, ngược lại thả lỏng đi những cảnh giác cùng đề phòng khi tuổitrẻ, đến thời gian dùng cơm, những cung nữ này đều đi dùng cơm, cũng không cảmthấy để một mình tôi ở đây có gì không ổn. Nhưng tôi cũng không cảm thấy có gìkhông ổn, chỉ yên tĩnh ngồi nơi đó.
Bên ngoài ánh đèn mới thắp sáng rực rỡ, trong phònglại tối tăm. Tôi ở trong bóng tối yên tĩnh chờ đợi. Không khí ấm áp cuối xuânnhẹ nhàng bao quanh tôi, ánh trăng xuyên qua cửa sổ lay động trên mặt sàn đácẩm thạch, tôi yên tĩnh nhìn mọi thứ, bỗng nhiên cảm thấy hết thảy như tronggiấc mộng. Cho dù là khi còn tuổi trẻ, hay là khi ở Giang Đông, làm sao lạinghĩ tới sẽ có lúc một mình ngồi ở ngoài phòng của Tào Tháo, chờ ông tỉnh lạiđể nói chuyện với ông? Nếu tôi còn có thể sống thật lâu đến mấy chục năm sau,đến một khắc kết thúc sinh mệnh, không biết có còn nhớ lại gương mặt bây giờhay không? Lại hoặc là, có thể hay không, khi một mình mở mắt nhìn ánh mặt trờibuổi sớm, lại phát hiện đầu giường có một chén cháo vẫn còn hơi hơi ấm?
Khi còn đang suy nghĩ lung tung như vậy, trong phòngđã truyền đến tiếng bước chân. Tôi đứng lên, thấy Tào Tháo bước ra. Giấc ngủlàm mất đi vẻ sắc bén cùng đa mưu túc trí của ông, vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt cònnhập nhèm, chỉ là một ông lão vừa ngủ mới tỉnh dậy mà thôi.
Ông đi ra. Tôi cũng không hành lễ, không nói lời hànhuyên gì, chỉ là rất tự nhiên nhìn ông. Ông tựa hồ cũng rất hưởng thụ không khítự nhiên thân thiết này, nhìn tôi rồi mỉm cười.
Chợt ông hít hít mũi thật sâu, hơi đăm chiêu nói:“Thơm quá nhỉ.”
Tôi cũng cẩn thận ngửi xem, là hương thơm từ ngoài cửasổ theo gió nam vào. Không phải là mùi hương liệu, cũng không là mùi thức ăn,là mùi thơm tự nhiên của một loại hoa quả.
“Là mùi hương của quả sung*, ” ông giống như một đứatrẻ nở nụ cười háo hức, nói, “Nhớ rõ trước kia lúc ở lại Lạc Dương, ta liền cảmthấy quả sung nơi này đặc biệt thơm ngọt. Không nghĩ tới, lúc này lại khôngphải mùa sung kết quả.”
*Quảsung: Vô hoa quả (quả không hoa), hình đây ạ:
“Ngài muốn ăn không? Tôi gọi người hái cho ngài.”
Tôi đang muốn xoay đi gọi người, nhưng ông đã kéo tôilại. Ông len lén đến sát cạnh tôi, ở bên tai nhẹ giọng nói:
“Không cần gọi bọn họ. Chúng ta tự đi trộm.”
Tôi kinh ngạc nhìn ông. Ông thế nhưng lại nháy nháymắt với tôi làm vẻ mặt khôi hài. Tôi liền nhịn không được cười rộ lên.
Chuyện này rất không hợp với lẽ thường. Nhưng giờ khắcnày ông lại trở nên vô cùng thân thiết.
Ông kéo tay của tôi, lén lút đi qua hành lang dài,giống như chim sợ cành cong* đi xuống lầu lẻn vào trong viện. Đi đến chỗ câysung kia, ông muốn leo lên hái. Nhưng thử vài lần cuối cùng vẫn không thànhcông. Cuối cùng ông suy sụp tinh thần ngồi trực tiếp trên đất bùn, thở dài:
*chimsợ cành cong : chỉ dáng vẻ sợ hãi, lo lắng
“Khi còn niên thiếu ta với Bản Sơ rất giỏi chuyện này,không nghĩ tới bây giờ đã già đi rồi.”
“Ngài ngồi trông chừng giúp tôi, tôi sẽ leo lên.” Tôicười nói. Cũng là bộ dáng rất chật vật. Vừa vụng về leo lên cây, một bên háiquả có thể ăn ném vào trong lòng ông. Ông giống như là có được kỳ trân mỹ vị,vội vàng dùng tay áo lau lau, đưa lên miệng cắn.
Đánh giặc cũng không kích thích như vậy, làm trộm cũngkhông mạo hiểm như thế. Ngụy vương đại nhân, Ngụy Vũ Đế tương lai, thế nhưnglại vào ban đêm cùng phu nhân Ngô Đại Đế tương lai trong cung ở Lạc Dương trèocây trộm quả sung ăn. Nếu tin này để người khác biết, không chừng sẽ gây chấnđộng dư luận. Cho dù là Lục Nghị, nếu nhìn thấy màn này, gương mặt luôn bìnhtĩnh ôn hòa chắc cũng sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc. Còn nếu để Lã Mông biết, chắc chắnsẽ ngất xỉu.
Trong lòng tôi trầm xuống, tay đang với lên cành câyngừng lại. Rõ ràng tôi đã muốn vứt bỏ ký ức, nhưng vì sao lại nhớ tới lần nữa?
“Nhanh một chút, ta sợ mấy người kia ăn cơm xong lạitrở về tìm ta.” Tào Tháo đứng dưới tàng cây kêu lên.
Tôi vén tay áo dài lên hái thêm vài quả nữa, sau đótrượt xuống dưới. Tào Tháo đã ăn đến dính vụn khắp mặt, lại vẫn nhanh chóng lấymấy trái cây từ trong tay tôi mà ăn.
Tôi cũng cầm một quả lên cắn. Ăn vào trong miệng, lạilà vị chát. Cảm giác chua xót lại chợt dâng lên, tôi không khỏi bắt đầu bithương.
“Vì sao lại không vui?”
Tào Tháo đột nhiên hỏi như vậy. Thì ra ông cũng khôngphải hoàn toàn đang mải ăn. Nhất cử nhất động của tôi, ông đều rõ ràng.
Tôi cúi đầu, nói nhỏ: “Cũng không có gì.”
Ông bắt đầu kể lại: “Năm đó ta cùng Bản Sơ ở đây leotường trộm trái cây ăn, sau này Bản Sơ bởi vì ta mà chết; lại có một năm tráivừa kết, ta liền bảo người chọn quả tốt nhất tặng cho Văn Nhược, nhưng sau đóVăn Nhược cũng vì ta mà chết. Cho dù lúc đó ta có thể đoán được chuyện sẽ phátsinh về sau, nhưng khi đó ta vẫn giữ sự vui vẻ. Đời người ví như sương mai, vốnnên tận hưởng niềm vui trước mắt.”
Tôi nhìn ông thật sâu, sau đó gật đầu nói: “Đã hiểu.”
Còn một cái cuối cùng, tôi lại lấy ra cho ông. Khi đưađến tay ông lại ngây ngẩn cả người: trên cái cuống kia, đang kết hai quả cònchưa chín. Hai cái trái cây cùng cỡ, sinh ra trên cùng một cuống.
“Nói cho ta biết nên chọn cái nào thì tốt đây?” Ôngnhìn hai trái kia, cười nói.
Trong lòng tôi chợt động, nhịn không được nói với ông:“Nghe nói những nhà vườn thông minh, đều sẽ ngắt bỏ một quả trước khi quảtrưởng thành. Bởi vì trên một cuống chỉ nên kết một quả.”
Ông nhìn tôi chăm chú, sau đó nói: “Vậy lúc cô ngắt bỏnó, làm sao biết được khi trưởng thành quả nào sẽ lớn hơn?”
“Mặc kệ là quả nào, chỉ cần để lại một mình nó nhấtđịnh sẽ lớn lên.”
“Nhà vườn thông minh nhất cũng không vì phán đoán củamình mà gạt bỏ quả có khả năng lớn hơn kia. Nhà vườn thông minh nhất sẽ đểchúng cùng lớn lên, sau đó luôn luôn có một cái sẽ héo úa trước. Trái cây trảiqua đấu tranh sinh tồn, tự mình phấn đấu mà còn lại mới là lớn nhất.”
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn ông. Trên mặt ôngđã không còn vẻ tự nhiên cùng đôi mắt nhập nhèm khi nãy, thay vào đó là ánhsáng sắc bén cùng vẻ đa mưu túc trí mà tôi quen thuộc. Tôi nhìn ông thật lâu,sau đó nhẹ nhàng nói:
“Nhưng sẽ có đổ máu.”
“Luôn luôn sẽ có đổ máu. Nếu sợ phải đổ máu, thì khôngphải là con ta.”
Ông đã nói như thế.
Ông chết vào bảy ngày sau. Vào ngày ông chết, thànhLạc Dương mưa như trút nước. Cùng với khi tin ông chết truyền đi, quân sĩ manggiáp đã xuất hiện tại ngã tư quảng trường chính ở Lạc Dương. Từ trên lầu dịchquán bước xuống, qua làn mưa có thể nhìn thấy ánh sáng phát ra từ đao kíchtrong tay họ.
Người càng lúc càng nhiều, dựa vào phục trang của họlà cho thể nhìn ra bọn họ là thuộc về hai phe. Một phe trên cánh tay có buộcmảnh vải trắng, phe kia thì buộc vải đen. Bọn họ ở ngã tư giằng co. Sau đó bắtđầu chém giết nhau.
Có lẽ chém giết nhau như vậy không phải là hành độngquang minh chính đại gì, nên bọn họ rất ăn ý nhau không hề phát ra âm thanh,chỉ là yên lặng trong mưa đâm đao kích vào thân thể kẻ địch. Máu theo dòng nướcmưa chảy lan trên mặt đường, tạo nên những đóa hoa hồng đỏ rực. Trừ tiếng mưarơi vô tận, toàn bộ quá trình giống như bộ phim không có tiếng động. Tào Tháonói rất đúng, một ngày này rồi sẽ đến. Cho dù ông lựa chọn như thế nào, kết quảvẫn là như vậy.
Người dân sống dưới chân thiên tử quả nhiên là khônggiống như người thường, khi bọn lính đang chém giết nhau, họ cũng không chạytrốn, chỉ là đứng một bên hứng thú xem, thỉnh thoảng còn châu đầu ghé tai bànluận. Khi tôi đến giữa bọn họ, nghe thấy họ nói:
“Lâm Truy Hầu hình như hơi chiếm thế thượng phong.”
Tôi quay đầu nhìn, là quân đội mang vải trắng đangchiếm ưu thế. Bọn họ vẫn tiến dồn về hướng hành cung Lạc Dương, ép quân đen gầnnhư sắp bại phải lui dần. Có một khắc tôi sinh ra ảo giác, cảm thấy bọn họ đãthắng rồi. Nhưng phía sau, từ ngoài thành có thêm một đội quân áo đen chạy đến,từ phía sau trực tiếp giết quân trắng. Bọn họ giống như cắt lúa mạch, từng mảngtừng mảng lớn giết chết quân đội của Tào Thực. Một khắc khi bọn họ gia nhập chiếncuộc, kết quả liền đã được quyết định.
Chủ soái nhóm hắc y đúng là Tư Mã Ý, hắn đứng ở trênxe ngựa mỉm cười nhìn cảnh giết chóc này. Tôi đi đến bên cạnh hắn, nói với hắn:
“Ngày hôm đó, ta đã thật sự xem nhẹ ngài.”
“Phu nhân xem nhẹ tôi cái gì?” Hắn vẫn là cười, giốngnhư say mê nhìn một mảnh chém giết đẫm máu trước mắt, nói như vậy.
“Ngài không phải sợ là đặt cược sai. Ngài chọn ai cũngnhư nhau. Khi đó ngài chậm chạp không ra tay, là do đang suy xét lựa chọn aimới có thể có lợi cho dã tâm của chính ngài.”
“Phu nhân có thể hiểu được điều này thì tốt rồi.” Hắncười nói.
“Nhưng ta vẫn có một chuyện không rõ.”
“Chuyện gì?”
“Vì sao ngài cuối cùng lại lựa chọn Tào Phi?”
Hắn quay đầu nhìn tôi, đang muốn nói chuyện, phíatrước truyền đến một tiếng ầm vang. Chúng tôi đi qua xem, thấy người cuối cùngcủa quân trắng ngã xuống trên đất, mà cửa lớn cung điện đã bị quân đen phá ra.Hắn liền không nhắc lại nữa, vung tay lên, chỉnh lại quân đội rồi tiến vàocung.
Lúc tân Ngụy vương lên ngôi, tôi cũng được mời đến thamdự. Tại lễ chúc mừng, tôi lại một lần nữa gặp Tư Mã Ý. Hắn đứng ở một nơi cũngkhông quá nổi bật, không ngừng đùa nghịch trang sức bằng lưu ly trên ngườimình.
Tôi đi đến bên cạnh hắn, nói với hắn: “Ngày đó câu hỏita hỏi ngài, ngài còn chưa trả lời ta.”
“Tôi vì sao phải trả lời cho phu nhân?” Hắn cười hì hìhỏi.
“Ngài nói cho ta biết, ta cũng nói cho ngài mộtchuyện.”
“Vậy cũng phải nhìn xem chuyện phu nhân nói có làm chotôi hứng thú hay không nữa.”
“Ngài nhất định sẽ thấy hứng thú.” Tôi cười nói.
“Vậy phu nhân nói xem.”
Tôi tới gần hắn, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm đó ngài nóiĐông Ngô xong rồi, thật sự không phải như thế.”
“Vì sao?”
“Bởi vì —— trong tay Tôn Quyền, còn có một quân cờ chủlực chưa được đưa ra ánh sáng.”
Hắn kinh ngạc nhìn tôi, sau đó vội vàng hỏi: “Đó làai?”
“Ngài trước tiên nói cho ta biết việc ta muốn biếtđã.”
Hắn chần chờ một chút, sau đó thở dài, chỉ vào phíatrên nói: “Là vì người đó.”
Tôi nhìn theo phương hướng hắn chỉ, thấy một nữ nhânbên cạnh Tào Phi. Nữ nhân kia một thân lễ phục, trên gương mặt được che lại lộra ánh mắt u oán. Chỉ là một ánh mắt, nhưng vẫn có thể toát ra vẻ đẹp làm chongười ta ngừng thở.
“Là vì nàng? Chân Phi?” Tôi khó hiểu hỏi hắn.
“Không phải, không phải, ” hắn cười lắc đầu, “Phu nhânnhìn rõ một chút, tôi nói là thằng bé bên cạnh nàng kia.”
Tôi lại nhìn qua lần nữa, thấy có một thiếu niên đứngbên cạnh Chân Phi. Đó hẳn là con trai của nàng, Tào Duệ. Dường như là khôngquen với cảnh long trọng mà náo nhiệt như vậy, nó đứng bất an nắm góc áo, đôimắt sợ hãi nhìn Chân Phi.
“Là vì nó? Vì sao?” Tôi tò mò hỏi.
Hắn cười rộ lên: “Phu nhân nhìn ánh mắt nó xem.”
Tôi liền nhìn mắt nó, cách nhau thật sự xa, nhưng vẫncó thể thấy rõ ràng ánh mắt nó vừa đen vừa sáng, bên trong có vẻ ngoan ngoãn màlại có chút buồn bã.
“Phu nhân lại nhìn ánh mắt phụ thân nó xem.” Tư Mã Ýlại nhẹ nhàng nói.
Tôi lại nhìn ánh mắt Tào Phi, ánh mắt Tào Phi rấtgiống Tào Tháo, vừa hẹp vừa dài, bên trong chứa đựng ánh sáng sắc bén mà sâuxa. Một đôi mắt như vậy, tầm mắt hẳn là bao hàm cả thế giới.
“Có phải thật sự không giống nhau không?” Tư Mã Ý ởbên tai tôi cười nói, “huyết mạch Tào Ngụy, kỳ thực đến đây là bị chặt đứt.”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời còn chưa hiểu được ýtứ trong lời nói của hắn.
Hắn biết tôi khó hiểu, lại khẽ cười nói: “Hậu nhân Tàogia sẽ không để tôi đùa bỡn đâu. Nhưng nếu thái tử của Ngụy vương kỳ thực làcốt nhục của Viên thị, thì lại là chuyện khác.”
Tôi đã hiểu ra, kinh ngạc che miệng. Lại quay đầu nhìnTào Phi cùng Tào Duệ, quả nhiên là mười phần không giống nhau. Trong lúc hoảnghốt tôi chợt nhớ tới, Chân Lạc gả cho Tào Phi không bao lâu đã có thai Tào Duệ,lúc đó cách thời điểm nàng lần cuối thấy mặt chồng nàng, hẳn là cũng không lâu.
Chỉ mấy câu nói ít ỏi, liền để tôi đột nhiên phát hiệnmột bí mật ngàn năm qua tới hiện đại chưa từng bị ai phát hiện. Tôi lại nhìnChân Phi lần nữa, nàng thủy chung vẫn cúi đầu, chiếc mạng che khuất gương mặtlàm tôi không thể thấy cảm xúc thật sự của nàng. Nhưng tôi từ trong hoang mangcảm giác được, vẻ xinh đẹp có thể làm cho người ta ngừng thở kia, có bao nhiêubi thương là thật sự xuất phát từ đáy lòng của nàng?
“Không thể, không thể rồi.” Tư Mã Ý đắc ý nói.
“Cho dù như vậy thì lại thế nào?” Tôi tò mò hỏi hắn,“Ngụy vương còn trẻ tuổi như vậy, ngài chưa hẳn đợi được ngày có thể đùa bỡn Ngụyvương tiếp theo đâu.”
Hắn ghé sát vào tôi, quỷ dị cười, dùng giọng nói nhưthôi miên nhẹ nhàng nói:
“Nếu phu nhân là nam nhân, cưới một nữ nhân xinh đẹpnhư vậy, chắc cũng không thể sống quá lâu chứ?”
Tôi nhìn hắn hồi lâu, chợt cười rộ lên: “Ta rốt cuộchiểu được ngài vì sao phải giả ngây giả dại. Nếu ngài sinh ra ở Giang Đông, tasẽ trừ khử ngài.”
Hắn lơ đễnh cười nhẹ, sau đó nói: “Tôi đã nói xongrồi, phu nhân nên nói cho tôi biết, con cờ chủ lực của Tôn Quyền kia, rốt cuộclà ai?”
“Ta sẽ không nói cho ngài đâu.”
“Vì sao?” Hắn kinh ngạc nói.
Tôi che miệng ha ha cười rộ lên:
“Nếu ngài muốn ta giúp bảo vệ bí mật quan trọng nhưvậy, thỉnh cho phép ta nuốt lời.”