Lúc tôi xông vào Thái thú phủ, Tôn Quyền đang nhàn nhãnhìn hai vòng trang sức trong tay.
Tôi thở hổn hển đến trước mặt hắn. Hắn nhìn cũng chưanhìn tôi đã nói, “Nàng tới thật đúng lúc, ta đang phiền não nên cho nàng mangvòng mã não đẹp hay trân châu đẹp hơn đây.”
Hắn kéo tôi qua, cầm hai vòng kia ướm thử trên đầutôi, cuối cùng hắn cười nói : “Vẫn là trân châu đẹp hơn, hợp với nàng lắm.”
“Tướng quân, xin ngài đừng đùa nữa!” Tôi nghe thấytrong thanh âm mình tràn đầy sự mỏi mệt.
Hắn vô cùng nghi hoặc nhìn tôi, nói : “Nàng cảm thấychuyện này có thể tuỳ tiện đùa giỡn sao ?”
“Ngài không phải là giúp ta từ chối lời cầu hôn của LãMông sao? Sao có thể biến thành như thế này?” Tôi gần như sắp khóc mà nói.
“Đúng vậy, ” hắn vui vẻ cười, “Ta đến nói cho y biết,thực xin lỗi, kỳ thực ta đã sớm có lòng muốn lấy Vân Ảnh, mẫu thân ta cũng rấtvui. Ta biết cậu rất thích nàng, nhưng cậu tới chậm rồi. Ta từ chối y như vậyđấy.”
Tôi sững sờ.
“Đừng quá lo lắng, ít nhất y sẽ không oán trách nàng.”Hắn thoải mái nói cho tôi biết.
Tôi rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, cảm giác hoangđường từng chút một xâm chiếm lấy tôi. Sao có thể biến thành như thế này chứ?,tôi nói với chính mình.
Rồi tôi lại nghe thấy bản thân mình thật kiên định mànói : “Tướng quân, ngài nghĩ nhầm rồi, ta cũng không muốn gả cho ngài.”
Lần này là đến phiên hắn ngẩn người, hắn buông châuhoa đang cầm trong tay, nhìn tôi thật lâu, có chút không thể tin được, hỏi:“Nàng nói thật sao ? Nhưng ngày đó khi nàng muốn ta từ chối Lã Mông, ta đã nghĩnàng đang ám chỉ muốn gả cho ta chứ ?”
Tôi nói: “Thực xin lỗi, người ta muốn lấy không phảilà ngài. Chàng là—”
“Hắn là ai ta không cần biết !” Hắn đột nhiên cắtngang lời tôi nói, sau đó đứng lên, nôn nóng ở trong phòng đi tới đi lui, “Hiệntại toàn Giang Đông đều biết ta muốn cưới nàng, chuyện này đã được quyết địnhrồi.”
Tôi gần như cầu xin nói: “Tướng quân, ta biết việc làmngài khó xử, nhưng xin hãy nghĩ đến cảm nhận của ta ——”
“—— nhưng còn cảm nhận của ta thì ai bận tâm đây?” Hắnđột nhiên dừng lại, nắm lấy tôi, gần như hung ác mà hét lên, “Ta vốn còn cólòng muốn lấy nàng, nhưng nếu nàng nói muốn gả cho Lã Mông, cũng không sao, tathành toàn cho các người. Nhưng nàng lại làm cho ta nghĩ người nàng muốn lấy làta, ta mới có thể làm như thế !”
Tôi nói : “Tướng quân, là ta sai lầm rồi, cầu ngài thathứ cho ta…”
“Không phải chuyện tha thứ hay không tha thứ, ta chỉnói là muốn hay không muốn. Nếu ta đã hạ quyết tâm muốn, thì nhất định phải nằmtrong tay ta !”
Tôi có chút kinh ngạc nhìn hắn, khuôn mặt hắn hoàntoàn vặn vẹo, sâu trong ánh mắt có chút quang mang rung động. Dường như tôichưa hề biết gì về hắn.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta sẽ không lấy ngài.”
Hắn đột nhiên nắm áo tôi, kéo tôi vào trong phòngtrong. Chân tôi dù đụng vào bàn ghế chảy máu, hắn cũng không dừng lại. Hắn thôlỗ kéo tôi vào, đem tôi ném xuống đất, rồi rút bội kiếm bên hông ném bên cạnhtôi.
“Thứ ta muốn, trừ phi là đã chết ta mới có thể buôngtha.” Hắn lạnh lùng nói với tôi.
“Nàng có thể từ từ suy nghĩ, hoặc là nàng chết ở đây,hoặc còn sống đi ra làm phu nhân ta.”
Rồi hắn xoay người rời đi. Tôi nghe thấy tiếng cửanặng nề đóng lại, sau đó là tiếng khoá cửa.
Tôi nghĩ tôi và Tôn Quyền kiếp trước nhất định là oangia, thậm chí có thể là kiếp trước tôi thiếu hắn, kiếp này đến trả nợ hắn.
Ba tháng trước, tôi bị hắn nhốt trong địa lao, mỗingày nhìn cửa sổ mà mắng hắn, tên hồ ly, thằng nhóc mắt xanh, tên giặc chếttiệt…
Ba tháng sau, tôi lại bị hắn nhốt trong phòng, nhưnglúc này ngày cả sức trách móc đều không có, trong lòng chỉ vô cùng mệt mỏi.
Tôi nghĩ rất nhiều. Lúc đầu tôi nghĩ cách trốn đi,hoặc khả năng làm cho hắn thay đổi chủ ý, nhưng hai khả năng đều là tuyệt vọng.Tôi không tự chủ được nghĩ đến bộ dáng lúc tôi mới đến thế giới này.
Hưng phấn, bần cùng, mê mang, ——nhưng tự do.
Tôi nghĩ đến ngày nào đó khi đứng trước Thái thú phủLư Giang, khoảnh khắc gần như kéo dài vô hạn đó, chàng quay đầu, mấy sợi tóctrên trán chàng lay động như thế nào tôi đều nhớ rõ ràng, mà ánh mắt chàng lướtqua tôi giống như cơn gió nhẹ thổi qua nhánh cây, tà áo chàng tung bay uốnlượn, giống như sóng biển đánh vào tảng đá…
Sau đó chàng nắm lấy tay tôi, nhiệt độ từ cơ thể chàngtruyền đến trái tim tôi, chàng nâng tôi dậy, chàng…chàng muốn dẫn tôi đi đâu ?
Hãy dẫn tôi đi đi, vô luận là bất cứ nơi đâu___
Sau đó tôi tỉnh lại, trong màn đêm thê lạnh, xungquanh tôi là một mảnh tối tăm, chỉ có thanh kiếm cẩn đá quý bên người phát raánh sáng lạnh lẽo.
Tôi đột nhiên phát hiện tôi đang khóc.
Đúng vậy, tôi cũng rất thích khóc. Nhưng sau khi đếnthế giới này, tôi nhắc bản thân, vô luận như thế nào đều không được khóc, tôicũng vẫn chưa khóc qua, nhưng vì sao bây giờ, khi quỳ trên sàn đá cẩm thạchlạnh như băng, nước mắt từ lâu đã không rơi kia nay lại lăn dài ?
Nghĩ đến hiện tại, tôi không có khả năng chống cự. Tôiđột nhiên nghĩ đến, còn không bằng gả cho Lã Mông mà quên đi; thậm chí, cònkhông bằng lúc trước gả cho con trai chủ thuyền kia mà quên đi, mỗi ngày đánhcá, phơi nắng, rồi dần dần già đi. Già đi về sau, có lẽ mỗi lần thấy một quanquân anh tuấn mặc bạch y, sẽ về nhà ôm phu quân mình, mơ một giấc mơ thương cảmnhưng xinh đẹp.
Nghĩ như vậy, nước mắt ở trên mặt ướt rồi lại khô.
Không thể như vậy, tôi nói với mình, phải tìm cái chếtđể quên đi___
Nhưng nếu đã chết, sẽ không thể gặp, không thể thấy đượcchàng. Cho dù không uống canh Mạnh Bà, thì một cái quay đầu trong trí nhớ kia,sau khi rời địa phủ cũng sẽ không còn lại được bao nhiêu.
Tôi không cam lòng, tôi chết không nhắm mắt.
Tôi do dự giơ lên kiếm, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếutừ thanh kiếm làm mắt tôi đau đớn. Tôi nghĩ đến một chuyện tôi từng nghe, ngườithắt cổ có thể thấy kiếp trước của mình ở trên dây thòng lọng, người chết đuốicó thể thấy kiếp trước của mình trên mặt nước. Nhưng khi tôi giơ kiếm lên, trênthân kiếm cái gì cũng không có, chỉ là một mảnh sáng trắng lạnh lùng.
Tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng khóc.
Tôi ngẩng đầu, thấy Tôn Thượng Hương đứng trước mặttôi, mà Tôn Như ở trong lòng nàng, khóc đến rối tinh rối mù.
Tim tôi mềm đi, tôi vươn hai tay về phía nó. Nó khóc,nghiêng ngã nhào vào lòng tôi.
Lúc tôi bước ra gian ngoài, phát hiện Tôn Quyền đangngồi bên cạnh bàn, đôi mắt đầy tơ máu đỏ. Tôi đột nhiên nhớ, lúc tôi bị hắn kéovào phòng trong, hắn cũng đang mặc một thân quần áo này, tôi không biết mình đãở trong phòng bao nhiêu lâu, nhưng từ đó đến giờ hắn vẫn ngồi ở đây.
Tôi đem bội kiếm trả lại cho hắn, hắn nhẹ nhàng kéotôi ngồi xuống bên cạnh.
Hắn lại nhẹ nhàng đội cho tôi vòng châu hoa màu trắngkia.
Hôn lễ cử hành vào mùa xuân. Trên đầu tôi đội châu hoakết từ Đông hải trân châu, trên người mặc cẩm bào do sư phụ mời từ Lạc Dươngkhẩn trương ngày đêm hoàn thành. Tôi ở trong muôn ngàn câu chúc tụng như thuỷtriều kia, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.
Ngày đó, trừ Lã Mông, quân nhân quan viên có chút địavị tại Ngô Quận cùng thân hào nông thôn địa phương đều đến chúc mừng. Tôn Quyềncòn dành hẳn một gian phòng để đặt rượu.
Tôi cũng không kiềm chế bản thân mình, qua vài chénrượu liền trở nên nửa say nửa tỉnh. Tôi cùng mỗi một người tiến đến kính rượunói cười, mở to miệng mà nuốt vào thứ chất lỏng màu đỏ nhạt kia.
Nhưng khi Lục Nghị đến kính rượu, tôi lại trở nên vôcùng yên tĩnh.
Tôi biết, chàng sẽ đến.
Người mà giờ đây tôi không muốn gặp nhất là chàng,nhưng chàng vẫn đến. Vì vậy khi chàng mặc cẩm bào trắng bưng chén rượu, lấy bộdáng giống như trong hàng ngàn giấc mơ kia xuất hiện trước mắt tôi, tôi chỉ làbình tĩnh, mỉm cười với chàng một cách bình thường nhất.
Tôi cũng đã ngàn vạn suy nghĩ, nếu có một ngày tôi cóthể cùng chàng nói chuyện, thanh âm sẽ vân đạm phong thanh* như thế nào ; nếutôi hát cho chàng nghe, tiếng ca đó có thể sông cạn đá mòn hay không. Mà khimọi chuyện đã xảy ra, câu đầu tiên tôi nói với chàng chính là : “Cám ơn.”
—— cám ơn chàng đã tới tham gia hôn lễ của tôi cùngngười khác.
*theomình hiểu là nhẹ nhàng như mây bay gió thoảng
Chúng tôi hàn huyên theo một phương thức thích hợp.Thời gian lại bị kéo dài như vô hạn. Tân khách đi qua bên người chúng tôi,tiếng ca như từ nơi xa xôi truyền đến. Thanh âm tôi tinh tế, xinh đẹp tinh xảonhư đồ bằng lưu ly, nhưng cũng không nói lên được gì.
Sau đó chàng hỏi: “Còn chưa biết Ảnh phu nhân nguyênquán ở đâu?”
Tôi có chút mờ mịt nhìn chàng lại nhìn trời, sau tôinói: “Lư Giang.”
Chàng nở nụ cười ôn hòa, nói: “Nghị cũng từng ở LưGiang vài năm. Nơi đó trời đặc biệt xanh, bóng mây đặc biệt rõ ràng, lúc gióthổi qua, hàng liễu buông xuống phất phơ lay động mặt nước, rất đẹp.”
Tôi yên tĩnh nhìn chàng, trước mắt xuất hiện một hìnhảnh trong bóng tịch dương, thiếu niên quay đầu trong gió, một chớp mắt nọ,nhanh như sao băng vụt qua.
Chàng đột nhiên có chút thất thần nhìn tôi, chàng nói:“Ta cuối cùng cảm thấy, hình như đã từng ở nơi nào gặp qua phu nhân...”
Tôi lắc đầu, nói: “Không, chúng ta chưa bao giờ gặpnhau. Nếu đại nhân cảm thấy gặp qua rồi, vậy nhất định là nhận sai người…”
Hôn lễ qua đi mộtthời gian, có một ngày A Bích đột nhiên nói với tôi: “Phu nhân, em cảm thấyngười hẳn là nên đi thăm Lã Mông tướng quân.”
Lúc này tôi mới đột nhiên nghĩ đến, đã lâu không cótin tức về hắn.
Tôi liền đi tìm hắn, trước khi đi tôi hỏi A Bích cómuốn cùng đi không.
Nàng do dự gật đầu lại lắc đầu, cuối cùng thở dài nói:“Không, vẫn là phu nhân đi thì tốt hơn.”
Tôi nghiêm cẩn nhìn gương mặt mâu thuẫn của nàng, độtnhiên hiểu ra một chuyện mà trước đây tôi chưa bao giờ phát hiện ra.
Tôi đột nhiên hỏi: “Em không phải là đau lòng vì hắnđấy chứ ?”
Nàng giật mình ngẩng đầu, có chút bất an nhìn tôi,nói: “Đúng vậy, phu nhân, em rất đau lòng.”
Tôi vừa mới tiến vào doanh trại Lã Mông, liền nghe mùirượu nồng nặc xộc vào mũi.
Tôi thấy Lã Mông nghiêng ngả nằm trên bàn, mà trên bànmột mảnh bừa bãi.
Tôi đi lên lay tỉnh hắn, mắt hắn nhập nhèm, ngẩng đầulên, thấy tôi, ánh mắt liền đột nhiên sáng lên.
Hắn tràn ngập phấn khởi đứng dậy, lay bả vai tôi, nói:“Vân Ảnh, nàng vẫn đến gặp ta đúng không, ta biết nàng sẽ không mặc kệ ta mà.”
Đột nhiên hắn lại nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt ảm đạmđi, hắn buông tay ra, cúi đầu, nhẹ nhàng mà nói: “Ta thiếu chút nữa đã quên,hiện tại nàng là Ảnh phu nhân.”
Tôi nói: “Ngươi vẫn là gọi ta tỷ tỷ đi, như vậy tanghe quen hơn.”
Hắn lại ngẩng đầu lên, nhìn tôi thật lâu, sau độtnhiên lại nắm lấy tôi nói:
“Tỷ tỷ, ta biết tỷ không muốn gả cho kẻ đó đúng không,ta biết tỷ là bị hắn ta ép buộc mà.”
Tôi nói: “Ta nếu đã gả cho hắn, sẽ không muốn nghethấy những lời này.”
“Ta không thể không nói tới!” Hắn giống như điên rồihét lên, “Vốn là chúng ta nên cùng một chỗ, nhưng là hắn ép buộc, đem nàng từtay ta đoạt đi!”
“Không, đây là bản thân ta tình nguyện, ” tôi nghethấy thanh âm bình tĩnh của mình, “Ta vẫn coi ngươi như đệ đệ.”
Hắn yên tĩnh, kinh ngạc nhìn tôi, hắn nói: “Nàng muốnnói, nàng tự nguyện gả cho hắn sao?”
Tôi thật nghiêm túc nói: “Đúng vậy.”
Hắn sửng sốt thật lâu, rồi cười rộ lên. “Tốt thôi,được rồi,” hắn cười nói, “Nếu tỷ tỷ đã muốn như vậy, ta sẽ tôn trọng lựa chọncủa tỷ tỷ. Ta vẫn là đệ đệ của tỷ, về sau cũng sẽ đối đãi tỷ giống như đối đãitỷ tỷ ruột vậy.”
Tôi nói: “Ngươi cũng đừng quá khổ sở.”
Hắn nói: “Cũng không quá khó qua.”
“Không khó qua là tốt rồi, ngươi tuổi cũng không nhỏ,tỷ tỷ sẽ giới thiệu cho ngươi một mối hôn nhân.” Tôi thân thiết đối hắn nói.
Hắn ngẩng đầu, thất thần nhìn tôi, cũng không nói gì.
Tôi nói: “A Bích là cô gái tốt. Nàng thích ngươi nhiềunăm như vậy, cũng không dễ dàng. Nàng nhất định sẽ đối với ngươi rất tốt…”
Hắn như trước không nói lời nào.
Tôi còn nói: “Tuy rằng nàng từng ở Thúy Vi lâu, nhưngchưa bao giờ tiếp khách, thân thể của nàng là sạch sẽ, so với ta tốt hơn ——”
“Tỷ tỷ đừng nói như vậy!” Hắn đột nhiên rống lên,“Nàng ta thế nào ta cũng không quan tâm, chỉ cần tỷ nói muốn ta cưới nàng, tacưới nàng là được!”
Hắn đánh một quyền vào trên bàn, mặt bàn gỗ bị đánhmạnh, mảnh gỗ vỡ đâm vào tay chảy đầy máu.
Hôn lễ của họ cử hành vào mùa thu, cũng không longtrọng quá, nhưng cũng không keo kiệt. Nghe nói hắn và tôi là tỷ đệ nên mọingười đều đến chúc mừng, tặng không ít lễ vật.
Ngày đó, mẫu thân hắn đến, ngồi ở cao đường, vẻ mặtvui mừng nhìn con trai cùng con dâu bà.
Tôi cũng trịnh trọng lạy mẫu thân hắn, từ đây về sau,tôi chính thức thành tỷ tỷ hắn.
Sau đó, khi chỉ có hai người chúng tôi đứng ở bên cửasổ, hắn đột nhiên nhẹ giọng nói:
“Nếu một năm kia ở Từ Châu, lần đầu tiên ta gọi tỷkhông xưng hô tỷ tỷ, mọi việc có thể khác hay không ?”
Tôi nhàn nhạt nhìn hắn, trong lòng nhẹ nhàng thở dài,bâng quơ nhẹ nhàng nói: “Có lẽ.”
Sau đó tôi nhịn không được sờ mặt hắn, giống một tỷ tỷchân chính, ôn hòa nói với hắn:
“Không nên suy nghĩ bậy bạ, phải đối xử tốt với thê tửngươi.”
Hắn cúi đầu, thực gian nan, rốt cuộc thốt ra một câu.
Hắn nói: “Được, tỷ tỷ.”
Tôi không nhắc lại, đi đến bên cửa sổ, lẳng lặng nhìnmây bay trên trời. Ngày hôm nay là ngày gió. Gió thổi mây nhẹ nhàng bay, biếnảo thành muôn hình vạn trạng. Nhìn mây bay, tôi giật mình nhớ lại thật lâutrước kia, có một người từng nói với tôi:
Vận mệnh là không thể thay đổi______