Tôi quỳ dưới mặt đất, nhìn thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện, toàn bộ không có tri giác.
Tiếu Tiếu hình như đã biết cái gì, khócliên tục không ngừng, tôi ôm lấy nó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng củanó, nghĩ muốn nói với nó, đừng khóc, đừng đánh thức cha, chàng ấy ngủ đủ sẽ thức dậy…..
Nhưng mà tôi một chữ cũng không nói ra được, một giọt nước mắt cũng không chảy xuống.
Đã không còn, đã không còn.
Chàng thanh niên đỏ mặt tặng cho tôi mặtnạ con mèo nhỏ, người bao dung tôi, yêu quý tôi, sẽ cùng tôi tuân thủ cả đời là chàng, không còn nữa rồi .
Thường Dữ ở bên cạnh không ngừng gào thét kêu to, khóc mắng một tên người, Lâu Tập Nguyệt.
La Thanh báo với Thanh Viễn chưởng môn,Mạc Phi là vì cứu anh ta, bị Thiên |Nhất giáo hại chết. Anh ta giảithích với tôi, thề nhất định sẽ thay Mạc Phi báo thù. Tôi chỉ ngây ngônhìn anh ta, chẳng còn sức nói chuyện.
Toàn bộ nước mắt cùng bi thương, giốngnhư đã theo Mạc Phi ra đi, chỉ còn lại có một mình tôi là cái xác khônghồn ở trên đời này.
Lúc bọn họ ôm Mạc Phi vào quan tài, trước mắt tôi tối sầm ngất đi.
Trong giấc mộng thật dài, Mạc Phi cườicười đẩy cửa ra đi đến, nói với tôi: “Tiểu Tự, ta đã trở về”, sau đó hắn ôm lấy Tiếu Tiếu trêu chọc nó: “Tiếu Tiếu, cười với cha một cái “
Tôi ở trong khoảnh khắc này, hạnh phúc mà khóc rơi nước mắt
Sau khi mê man suốt một ngày một đêm, lúc tôi tỉnh lại, bọn người La Thanh đã bố trí linh đường xong xuôi. Tôithay đồ tang, vẻ mặt đờ đẫn quỳ gối giữ bên linh cữu, bên tai có ngườigọi tôi mấy lần, tôi mới chuyển mắt nhìn sang.
Tầm mắt lắc lư mãi một lúc lâu sau, mớithấy rõ ràng mặt người kia, tôi còn hiểu lễ nghĩa, ngẩng đầu giọng nóikhàn khàn: “Đa tạ Đổng Vương gia đến điếu niệm vong phu.”
Đổng Tử Hên thở dài, sắc mặt ngưng trọngnói: “Tô phu nhân, xin nén bi thương.” Nói xong bỗng nhiên, “Có chuyện,đáng lẽ bây giờ không nên nhắc, nhưng mà bổn vương sợ người nọ chống đỡkhông được bao lâu.” Đổng Tử Hiên nhìn tôi nói: “Tô phu nhân còn nhớ rõDiệp Linh người này chăng.” Tôi đáp: “Nhớ rõ.” Đổng Tử Hiên nói: “Bổnvương chịu sự nhờ vả của Lục gia bảo, ngày gần đây hiệp trợ bọn họ cứura Diệp cô nương. Chỉ tiếc nha. . . . . .ôi” Nhíu mi thở dài một tiếng,tiếp tục nói: “Diệp cô nương trước khi chết muốn gặp lại Tô phu nhân một lần, nói nàng có chuyện muốn nói, nàng muốn tự mình nói với phu nhân”
Tôi lắc đầu, “Không cần.” Tôi cùng Diệp Linh trong lúc đó không còn gì để nói.
“Tô phu nhân vẫn là đi gặp đi, bổn vươngđã đem người tới rồi.” Đổng Tử Hiên rất tùy ý nói: “Có lẽ chuyện này, có can hệ tới Tô thiếu hiệp thì sao?”
***
Tôi đẩy ra cánh cửa phòng đóng chặt,nghênh diện đánh tới là mùi hôi thối bốc lên cuồn cuộn khiến dạ dày khóchịu. Tôi kiềm chế cảm giác muốn buồn nôn, từng bước đi tới người nọđang nằm trên giường.
“Ngươi. . . . . . đến đây.”
Người nọ ở trên giường xoay mặt nhìn về phía tôi, tôi hoảng sợ dừng lại bước chân.
Đó còn là mặt người sao?
Vết sẹo giăng khắp nơi tựa như những con rết bò trên mặt nàng ta, ngũ quan bóp méo, chẳng còn thấy dáng vẻ ban đầu.
Người nọ nhếch miệng, dường như cười cười với tôi: “Dọa người không? Đều là Lâu Tập Nguyệt khiến người ta làm.Còn có hai chân của ta. . . . . .” Tôi nhìn hướng nàng chỉ nửa ngườitrống rỗng, che miệng lại mới không kinh sợ hét ra tiếng.
“Vì cái gì? Hắn. . . . . .”
“Hắn thù ta hại chết con của các ngươi,nhưng lại không thể giết ta, chỉ có thể tra tấn ta như vậy.” Diệp Linhho khan dữ dội, từ trong cổ họng ho ra máu lại mạnh mẽ nuốt xuống, thống khổ thở hào hển nói: “Dù sao chúng ta chính là chịu đựng. Ta chịu đựngnhìn hắn chết thế nào, hắn chịu đựng… . . . . .” Diệp Linh lời nói bỗngnhiên dừng, đầy hàm ý nhìn về phía tôi.
Cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, vẫn còn láng máng sót lại bóng dáng đôi mắt linh động khiến cho người ta kinh diễm
“Đường Tự, Lâu Tập Nguyệt hoàn toàn không trúng độc tình cổ.”
Trong đầu tôi nổ ầm một tiếng, một tiếng sấm rền nổ vang.
“Ngươi, ngươi lại gạt ta.” giọng nói run rẩy không ngờ.
“Ta không có lừa ngươi.” Diệp Linh nhìnvề phía trước, ánh mắt không biết xuyên thấu tôi nhìn thấy cái gì, chậmrãi nhu hòa xuống: “Ta đem độc tình cổ dùng trên người Triển Bằng. Đường Tự, ngươi có biết ta vì sao phải đào hôn không? Ta chịu không nổi Triển Bằng là bởi vì chịu cổ độc mới yêu thương ta. Khi hạ cổ ta nghĩ đến,chỉ cần có thể được có được yêu thương từ hắn, ta cái gì cũng không đểý. Nhưng sau đó, khi Triển Bằng thật sự ‘ yêu ’ ta, ta mới nhận ra, tađón nhận không được. Ta yêu Triển Bằng suốt mười năm. Vì hắn, ta làmphản đồ Da Ma tộc, làm hại cha buồn bực mà chết. Nhưng đến cuối cùng, ta lại ngay cả một tấm thật tình của hắn cũng không chiếm được. . . . . .”
Nước mắt ồ ồ trào ra từ hốc mắt của nàng, Diệp Linh dừng hồi lâu, cảm xúc hình như ổn định, nhìn về phía ta nóitiếp: “Ta lúc trước khi ta đem độc tình cổ trộm được dùng đến trên người Triển Bằng, vẫn là có chút nghĩ mà sợ. Sợ bị Lâu Tập Nguyệt phát giác,hắn không thể yêu thương ai, khi đó hắn tuyệt đối sẽ tra xuống biết tađộng tay động chân. Mãi đến khi, Lâu Tập Nguyệt đem ngươi đưa đến nơicủa ta, ta mới an tâm. Hắn Lâu Tập Nguyệt cũng sẽ luyến tiếc. Luyến tiếc nhìn ngươi đau, hắn đành phải mỗi ngày đợi ngươi đau ngất xỉu rồi, mớivào nhà xem ngươi. Thậm chí, ta nói giải Tam Sinh hoa muốn dùng máu từngực người yêu làm thuốc dẫn, hắn cũng tình nguyện để cho ta tới lấy.”
Tôi đột nhiên nhớ ra trong kí ức xa xămcó một cảnh: Lờ mờ trong rừng trúc, một đôi nam nữ ôm nhau cùng một chỗ, đàn ông quần áo cởi nữa, cô gái dán chặt vào vị trí nơi trái tim hắn ….
Tôi che miệng lại, không cho bản thân mình phát ra âm thanh gì.
“Ta vốn dĩ tính cả đời cũng không nói cho hắn biết chân tướng. Hắn nếu thực yêu ngươi như vậy, tất nhiên không ra tay giết ngươi được. Nếu hắn thực ra tay, độc tình cổ đối với hắn mànói cũng không cần giải. Nhưng hắn phạt roi làm nhục nhã Triển Bằng, tacó thể nào không trả thù? Ngày đó ta đi Thiên Nhất giáo tìm hắn, nói cho hắn, hắn không có trúng độc tình cổ. Ha ha a, ngươi không biết vẻ mặtLâu Tập Nguyệt khi đó, có bao nhiêu khiếp sợ, bối rối bao nhiêu. Sau đó, hắn liền lao ra, đi vỗ ngươi một chưởng.” Diệp Linh giọng nói có chúthòa hoãn “Nhưng mà cuối cùng, hắn vẫn là cứu ngươi.”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa. . . . . .” Tôi loạng choạng, xoay người muốn đi ra ngoài
“Đường Tự, ngươi không muốn biết, Lâu Tập Nguyệt vì sao thả ngươi đi sao?”
Bước chân của tôi bỗng dừng lại.
“Bởi vì hắn không có giết ngươi, tẩu hỏa nhập ma, sống không lâu. Hắn không thể không buông tay.”
Trái tim tôi bị bóp mạnh một chút.
“Hắn giữ ta ở lại, chính là vì ức chếThiên Nhất thần công phản phệ. Hắn lần đầu tiên phát bệnh, là lần ngươiđâm hắn bị thương mang đi Tô Mạc Phi, cho nên hắn không có cách nào khác ra tay ngăn ngươi lại. Rồi sau đó tình hình của hắn càng ngày càng trởnên không xong, chỉ có thể ỷ vào thuốc của ta mới dễ chịu mọi chút. Tính tình hắn càng ngày càng trở nên hỉ nộ vô thường, có khi chính bản thânhắn cũng không thể khống chế. Vốn dĩ cứ như vậy đi xuống, cũng có thểsống được ba đến năm năm. Nhưng ai ngờ, sau khi hắn đi ngăn cản ngươicùng Tô Mạc Phi thành thân về, đột nhiên muốn ta dùng các loại cổ độcgiúp hắn chống đỡ thân thể, Lâu Tập Nguyệt cũng là một kỳ tài, cho dùnhư vậy còn luyện thành Thiên Nhất thần công. Nhưng, thân thể cũng thành ‘dầu hết đèn tắt’ rồi”
Diệp Linh khóe miệng vểnh lên thành độcong, quỷ dị khiến cho người ta sởn cả gai ốc, “Ta tất nhiên không vui ý khi hắn cứ như vậy mà chết. Khi phản phệ loại này đau đớn bao nhiêu,giống như lột da rút gân, lăng trì ngàn đao. Triển Bằng chỉ bị một lần,hắn Lâu Tập Nguyệt chỉ cần còn sống, mỗi ngày đều phải chịu tội. Ta dùng hết thảy biện pháp giữ mệnh cho hắn, ước gì hắn sống trăm tuổi mới tốt. Còn có ngươi Đường Tự, hắn không muốn ngươi biết mấy thứ này đó, thàchết cũng không muốn sự thông cảm của ngươi, sợ ngươi khinh thường hắn.Ta lại càng muốn nói, càng muốn nói! Ta muốn cho hắn chết không nhắmmắt! Ha ha ha. . . . . .”
Tôi nghiêng ngả lảo đảo từ trong phòngchạy trốn ra ngoài, bên tai tràn đầy tiếng cười thê lương điên cuồngphía sau, còn có một câu hô hoán cuối cùng:
“Ngươi biết không, Đường Tự. Lâu TậpNguyệt mỗi lần đau đến độ chết không muốn sống, miệng một lần gọi đều là tên của ngươi . . . . . Khi đó ngươi lại ở đâu?”
. . . . . . Khi đó ngươi lại ở đâu?
Tôi ở ngoài cánh cửa bỗng nhiên vấp chân, ngã quỳ trên mặt đất, đầu gối đau đớn. Hoảng hốt có người lại đây đỡtôi, bị tôi đẩy ra. Tôi vịn vào khung cửa tự mình đứng lên, thất hồn lạc phách từng bước một đi đến trước linh cửu của Tô Mạc Phi quỳ gốixuống.
Cả người lạnh run.
Nước mắt chảy đầy mặt, tôi không lau, để mặc nó không ngừng rơi.
Tôi nên làm như thế nào? Nên hận Lâu Tập Nguyệt hại Mạc Phi không? Nên đi trả thù không? Nên trở về tìm không?
Mạc Phi, Mạc Phi, xin chàng nói cho thiếp biết…. . . .
Tựa hồ qua đã lâu đã lâu, người chung quanh đều cũng lui xuống. Đèn chong lay động, lại chiếu không hết bóng đêm đen.
Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng thét chói tai: “Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu không thấy nữa rồi!”
Tôi rồi đột nhiên ngẩng đầu, giãy dụađứng lên bắt lấy người nọ: “Ngươi nói cái gì?” Người nọ sắc mặt tái nhợt đáp lời tôi: “Nhị tẩu, đệ chỉ là đi ra ngoài trong chốc lát, trở lại sẽ không thấy Tiếu Tiếu nữa”
Thanh Viễn chưởng môn bước tới gần, “Đại khái bao lâu rồi?”
“Một nén nhang.”
“Được” Thanh Viễn chưởng môn ánh mắt đảoqua, đối với các đệ tử ở đây trầm giọng nói: “Cho dù Tử Thần phái khuynh tẫn, cũng phải mang con của Mạc Phi về”
***
Trải qua một phen tra xét cẩn thận TửThần phái, vẫn không có manh mối. Đổng Tử Hiên bỗng nhiên tới gặp ThanhViễn chưởng môn nói, thuộc hạ gã vào đêm hôm đó nhìn thấy dáng vẻ mấyngười khả nghi, hình như khi rời đi còn ôm theo đứa trẻ mới sinh
Thanh Viễn chưởng môn vội gọi cho ngườiđuổi theo, thế nhưng thật sự tìm hiểu đến một ít tin tức. Tôi nhất thờingồi không yên, xin cầu chưởng môn để cho tôi cũng đi. Trước khi rời đi, tôi ở linh đường Mạc Phi quỳ xuống, cầu cho chàng phù hộ Tiếu Tiếu bình an. Rồi sau đó, không do dự theo vài đệ tử Tử Thần phái xuống núi..
Đuổi theo một đoạn đường, tôi phát hiệnnhững người đó mang theo Tiếu Tiếu, đi thẳng về phía Minh Chủ Lâm, trong lòng khẩn trương lo lắng. Minh Chủ Lâm thế cục hiện giờ, dĩ nhiên hếtsức căng thẳng.
Thiên Nhất giáo mấy ngàn giáo chúng tụtập ở ngoài bìa rừng Minh Chủ, Thiết Trường Thủy ra lệnh, nếu có đồ đệTử Thần phái đến hổ trợ võ lâm tranh đấu đều đến hổ trợ, huống chi cáchdanh môn chính phái khác.
Trận này chính hai bên tà chính đại chiến, nổi lên suốt tám năm, ai đều muốn trận này đem đối phương tiêu diệt.
Tôi không biết những người đó mang TiếuTiếu đi Minh Chủ Lâm làm vì cái gì, nhưng là trong lòng tôi thực sự cómột dự cảm không tốt, càng đến gần Minh Chủ Lâm, cảm giác này càng mãnhliệt
Mà khi tôi chạy tới Minh Chủ Lâm, thấy ở đó phát sinh một màn, ngay cả tim tôi cũng ngừng đập.
Có một người, đem Tiếu Tiếu trong tã lót đưa cho Lâu Tập Nguyệt.
“Là Tiếu Tiếu!”
Thường Dữ bên cạnh kinh hô, rút kiếm muốn xông lên, bị đồng môn bên cạnh kéo lại trách mắng: “Thường Dữ! Ngươiđiên rồi sao?! Ngươi là đối thủ Thiên Nhất giáo?? Đi gặp Thiết minh chủtrước rồi nói sau.” Nói xong giữ chặt tôi cùng Thường Dữ, hướng về phíaThiết Trường Thủy chiếm cứ chạy tới.
Tôi quay đầu lại nhìn về phía Lâu TậpNguyệt, vùng sức giãy dụa tránh khỏi buộc của gã, bỏ mặc tiếng kinh hô ở sau người chạy về phía hắn..
Nếu Lâu Tập Nguyệt nghĩ đến Tiếu Tiếu là con của tôi cùng Mạc Phi, hắn sẽ như thế nào đối với nó??
Tôi không dám tưởng tượng, mảy may cũng không dám.
Tôi thi triển khai khinh công, bay vútđến bên người hắn, đang muốn mở miệng gọi hắn: “Lâu. . . . . .” Phía sau lưng bỗng nhiên tê rần. Thân mình đứng cứng, không bao giờ … nữa độngđược một chút.
“Tô phu nhân, chuyện gì mà phải gấp như vậy” Một tiếng nói hoa lệ thản nhiên vang lên sau người tôi
“Đổng Vương gia, ngươi làm cái gì vậy?” Tôi lạnh giọng hỏi, ánh mắt cứ nhìn thẳng vào Lâu Tập Nguyệt.
Đổng Tử Hiên cười khẽ hai tiếng, “Tô phu nhân, ta rất nhanh sẽ thả ngươi. Sau khi Lâu Tập Nguyệt giết chết đứa nhỏ kia.”
Lòng tôi co rút thành một cụm, tiếng nói run rẩy nói: “Vì sao? Ngươi cùng Tử Thần phái không. . . . . .”
“Tô phu nhân, ngươi còn nhớ rõ muội muộingốc của ta không?” Đổng Tử Hiên điểm trúng của á huyệt tôi, cắt nganglời tôi nói, “Từ nhỏ đến lớn, ta thương yêu nhất, chính là muội muộinày. Nàng vì một Lâu Tập Nguyệt, phản nhà trốn đi. Cuối cùng, Lâu TậpNguyệt thế nhưng giết nàng.”
Đổng Tử Hiên giọng nói rất bình tĩnh,nhưng đối với tôi có thể nghe thấy rõ trong đó có ý phẫn hận mãnh liệt.Gã ta dừng một chút, rồi nói tiếp: “Hôm nay, ta phải để ngươi tới nhìnxem, khi hắn tự tay giết chết cốt nhục của mình, sau nói rõ chân tướngvới hắn. Ngươi nói, hắn có điên hay không?”
Trước mắt tôi trời đất xoay chuyển, cơ hồ thấy không rõ Lâu Tập Nguyệt xa xa.
Lâu Tập Nguyệt từ khi tiếp nhận Tiếu Tiếu, liền cúi đầu yên lặng nhìn nó, thân hình cao lớn không nhúc nhích chút nào
Không được, không được thương tổn nó. Nó là cốt nhục tình thân của người đó..
Tôi gào thét ở trong lòng, đáng tiếc Lâu Tập Nguyệt nghe không thấy.
Đột nhiên, từ trong đám người kia có mấybóng áo màu xanh, nhanh như gió táp huy kiếm hướng về Lâu Tập Nguyệt.Thiên Nhất giáo mấy người lướt trên, cùng người tới triền đấu cùng mộtchỗ.
Lâu Tập Nguyệt thân cao lớn đứng sững,bình tĩnh nhìn thấy Thường Dữ cùng đám người liều mạng ẩu đả. Thường Dữquay đầu chạm vào ánh mắt mắt, ánh mắt đỏ rực hô to: “Ma đầu! Thả connhị sư huynh ra!”
Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Đem mạng Đường Tự cùng đứa nhỏnày cho ta, ta thề, vĩnh viễn không động người Tử Thần phái.”
“Phi!” Thường Dữ mắng: “Trừ phi đệ tử Tử Thần phái đều chết hết, bằng không ngươi đừng hòng thương tổn nhị tẩu cùng Tiếu Tiếu!”
Nước mắt từ hai má chảy dài xuống.
Lâu Tập Nguyệt không thèm nhắc lại,chuyển mắt cẩn thận nhìn Tiếu Tiếu trong khuỷa tay, bỗng nhiên, tôi ảogiác thấy hắn mỉm cười. Rồi sau đó, hắn gọi Triệu Đan đến thì thầm nóivài câu, Triệu Đan nghe xong quỳ gối cúi đầu, đứng dậy sau đó rời khỏi.
Lúc này, Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên nânglên mắt, giống như lòng có linh cơ, ánh mắt trong sáng lướt qua mọingười dừng ở trên người tôi.
Mắt tựa như sao dày đặc, nhu hòa tựa nước mùa xuân.
Rất nhiều qua lại, bỗng nhiên xẹt qua trong óc. Trong chớp mắt, cả trái tim tôi đều bị trói chặt.
Trơ mắt nhìn thấy hắn nâng lên tay, vung lên hạ xuống
“Giết.”
Một chữ này, ngày hôm nay vĩnh viễn ghi vào võ lâm sách sử.
Đó là một hồi giết chóc đẫm máu, tiếnhành một ngày một đêm, máu chảy thành sông, thi thể khắp nơi. Chính tàhai phái đều tổn thất thảm thiết, gặp nhau chém giết, cơ hồ là toàn quân bị diệt.
Cho dù ở hơn mười năm sau bàn luận lại, vẫn khiến cho cả võ lâm đều kinh hồn bạt vía.
Tôi nhìn Huyễn Tuyết kiếm lần lượt ăn nođủ máu tươi đối thủ, không lưu tình chút nào chém giết, sau đó máu phuntrào ở không trung.
Lâu Tập Nguyệt tay trái ôm Tiếu Tiếu, cứnhư vậy mặt không chút thay đổi mà giết chóc , giống như Tu La trong địa ngục lửa cháy, cắn nuốt tất cả sinh mệnh chung quanh.
Người Tử Thần phái thấy tôi, vội vàng lui về bảo vệ cho tôi. Tôi nhìn Lâu Tập Nguyệt như vậy, thế nhưng không bước chân ra được.
Đừng giết, đủ rồi, đừng giết nữa. . . . . .
Không biết là từ đâu tôi có khí sức, tôi nhảy người lên phi về phía hắn, hô lớn: “Lâu Tập Nguyệt!”
Lâu Tập Nguyệt xoay người nhìn về phía tôi, đôi mắt thốt nhiên sáng ngời.
Tôi bổ nhào vào trước mặt hắn, hỏi: “Ngươi hãy trả lời ta một câu, Tô Mạc Phi là ngươi làm hại phải không?”
Lâu Tập Nguyệt nhìn thấy tôi, không có trả lời, bỗng nhiên giơ tay, giơ Tiếu Tiếu trong tay lên cao.
“Không được –!”
Ý thức được ý đồ của hắn, tôi huy kiếmđâm muốn cản trở hắn lại, khoảng khắc khi lại gần hắn, cổ tay bỗng nhiên bị túm chặt, kéo về phía trước, chớp mắt tiếp theo—-
“Phập. . . . . .”
Lưỡi kiếm sắc bén đâm vào da thịt
Cả thế giới, trong phút chốc hoàn toàn yên lặng .
Trong tai không nghe thấy thanh âm gì nữa, không dám tin cúi đầu, ánh mắt lại bị một bàn tay che đậy.
“Đừng nhìn, Tiểu Tự. . . . . . Không nên nhìn.”
Lâu Tập Nguyệt kéo lấy bả vai tôi, đemtôi ôm vào trong lòng, cười nhẹ nói: “Nơi này vẫn rất đau, hiện tại ômTiểu Tự sẽ không đau” Theo nói chuyện, một ngụm máu nóng bỏng nôn ra từmiệng hắn
Cả người tôi cương cứng như đá.
Lâu Tập Nguyệt một tay ôm lấy Tiếu Tiếu,đem hai chúng ta đều ôm vào trong ngực, giọng điệu thật vui vẻ: “TiểuTự, đôi mắt con lớn lên giống nàng, miệng giống ta. . . . . .” Nói xong, thân thể mạnh lay động một chút, thoát lực đi xuống thật. Tôi cuốngquít ôm lấy hắn, không cho hắn ngã xuống đi. Trong cổ họng giống nhưnhét cái gì, một âm đều nói không được, chỉ biết là gắt gao ôm chặt hắn.
Hắn là Lâu Tập Nguyệt, là sư phụ của tôi, là người cường đại nhất trên đời này.
Hắn sẽ không ngã xuống, vĩnh viễn sẽ không đâu
Lâu Tập Nguyệt ôm chặt tôi thở gấp, mỗilần mở miệng, còn có càng nhiều máu tươi từ trong miệng hắn dũng mãnhtrào ra, ướt sũng quần áo tôi, thấm vào da thịt xương tủy tôi. Hắn lạithoáng như chưa hề phát giác thấp giọng nói chuyện: “Hôm nay một trậnchiến, trừ bỏ Tử Thần phái, toàn bộ chết vô số. Đủ để cho Tử Thần ở saunày hai mươi năm, độc bá võ lâm, không người nào dám can đảm đi chê khen thê nữ Tô đại hiệp”
“Sư, phụ. . . . . .”
“Tiểu Tự”, một bàn tay run rẩy xoa khuôn mặt tôi, “Từ nay về sau, ngươi là mẫu thân Tô Tiếu, cùng Lâu Tập Nguyệt ta chẳng còn quan hệ gì cả. . . . . Giết ta, vì võ lâm lập công lớn,sau khi Tử Thần phái biết chân tướng, cũng sẽ không có làm khó dễngươi.”
“Không, con không cần. . . . . .”
“Tiểu Tự, nghe lời.” Lâu Tập Nguyệt giọng nói càng ngày càng yếu. Thân thể hắn rất nặng, tôi ôm không được, lậptức cùng hắn cùng nhau gục ở trên mặt đất.
“Sư phụ, sư phụ. . . . . .” Tôi khóc hô,lấy tay đi lau máu tươi hắn nôn ra. Một người, làm sao có thể chảy nhiều máu tươi như vậy chứ?
Lâu Tập Nguyệt vẫn như trước, ôn nhu nhìn tôi “Tiểu Tự còn nghi ngờ, sư phụ không?”
Tôi liều mạng lắc đầu.
Lâu Tập Nguyệt cười, run rẩy vươn tay, va chạm vào trán tôi.
“Tiểu Tự ngốc… rất ngốc.”
Trước mắt, ánh sáng vỡ vụn.
Giống như lại thấy trong đám cháy cát vàng bay đầy trời, một người dắt tay của tôi, ôn nhu hỏi nói: “Ngươi tên gì?”
“Đường Tự.” Tôi chống lại đôi mắt sáng tựa như ngọc, “Ngươi. . . . . .”
“Ngươi nên gọi ta là cái gì?” Hắn cắt ngang lời tôi, đôi mắt cong lên, khóe mặt phượng cong cong hướng lên trên đẹp vô cùng
Tôi ngây ngô trả lời: “Lâu Tập Nguyệt. . . . . .”
Hắn bấm ngón tay búng một cái lên trán tôi, phụng phịu trách cứ nói: “Ngốc, ngay cả sư phụ cũng không biết gọi”
Sư phụ. . . . . .
“Tiểu Tự, ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con các ngươi một đời bình an..”
Ta dùng một tay đầy máu tươi, một thân giết chóc, bảo vệ hai mẹ con các ngươi một đời bình an