Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, kiếp nầy còncó thể bước vào nơi băng tuyết này lần nữa, tôi nhìn ngoài cửa sổ băngtuyết trắng trắng ngần vô biên vô hạn, dãy núi nhấp nhô, một màu trắngthuần khiết không chút nhiễm bẩn.
Đột nhiên, Tô Mạc Phi dừng xe ngựa lại,xoay người nói với tôi: “Đường cô nương, đoạn đường núi phía trước xengựa không đi được, cô nương bây giờ có thể cưỡi ngựa được không?” Tôibị gió núi thổi trúng ngực rất khó chịu, theo bản năng túm lấy vạt áogật gật đầu. Tô Mạc Phi theo sau cởi cương ngựa xe ngựa, nắm ngựa đưatới trước mặt tôi.
Tôi đang muốn xuống xe, chân còn chưachạm đất, Tô Mạc Phi đã nâng cánh tay tôi ôm lên trên lưng ngựa. Trongtai nghe thấy anh ta thỏ thẻ: “Đường cô nương thân thể suy yếu, đừng dẫm tuyết trên đất khiến giầy bị ướt.” Tôi rất cảm kích nhìn anh một cáitrả lời “Đa tạ Tô công tử.” Tô Mạc Phi cụp mắt chỉ lo buộc cương ngựa,đầu cũng không nâng lên, trả lời: “Đường cô nương không cần khách khí.Xưa nay mặc dù là người không quen biết, tại hạ cũng sẽ làm như vậy”
Xưa nay cho dù là người không quen biết, tại hạ cũng sẽ làm như vậy….
Đây là dọc cả đường đi, một câu nói tôinghe thấy anh ta nói nhiều nhất. Mỗi lần tôi nói cám ơn, anh ta đều trảlời như vậy. Tôi cũng hiểu ra, ngày ấy ở Tử Thần phái cái nhìn của anhta vì sao không giống trước kia — khi đó anh ta tận lực xa cách tôi,không nhiều ít cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái, đã đưa tôi về hàngngũ ‘người xa lạ’
Bỗng nhiên nghĩ đến khi đó anh ta nói với tôi câu nói kia, ‘ luyện võ là vì bảo hộ quan tâm tới người khác,chưởng môn sư phụ cùng các sư huynh đệ ’ tôi cúi đầu thở dài.— Đường Tự, Tô Mạc Phi là người có tâm hồn đại nghĩa, sẽ không giống như ngươi quấn quýt mấy thứ kia. Ngươi cố tình nói ra mấy thứ này cũng chỉ để chongười khác khó xử, thực sự là không ra gì?
Tôi cười cười tự giễu chính mình, tận sâu trong đáy lòng có một chổ không biết vì sao thấy chua xót.
Tô Mạc Phi dùng áo choàng thật dày baolấy tôi, ngồi ở phía sau tôi giục ngựa đi về trước. Đường núi dốc ngược, hơn nữa tuyết đọng hằng năm, cho dù thế anh ta vẫn thật cẩn thận. Vóngựa nhẹ nhàng giẫm xuống, trên mặt tuyết mịn bị giẫm lên nhìn rõ bốndấu ấn nhỏ. Đợi đến khi gian phòng ốc của Hồng Diệp xuất hiện trong tầmnhìn của chúng tôi. Tô Mạc Phi mới giục ngựa đi tốc độ nhanh hơn.
Ghìm cương ngựa đứng ở trước cửa phòng,Tô Mạc Phi xoay người xuống, đi đến trước cửa nhẹ gõ mấy tiềng. Có người lên tiếng trả lời, sau đó cửa phòng mở ra, Hồng Diệp nhìn lên gặp làanh ta, mặt lộ vẻ kinh ngạc nói: “Sao vậy, Tiểu Mạc? Ngươi bị sao?” TôMạc Phi quay lại ôm tôi xuống ngựa, dẫn tôi đến trước người Hồng Diệp:“Đường cô nương bị trọng thương, làm phiền Hồng Diệp tiền bối tươngtrợ.”
Hồng Diệp rất bình tĩnh xem xét tôi, mộtbàn tay trắng nõn đặt lên mạch trên cổ tay. Ngón tay lạnh như băng vuốtve làn da tôi, kích thích khiến tôi đánh cái rùng mình, sau tôi cũngkhông dám động đậy gì nữa.
Khoảng một lát trôi qua, Hồng Diệp conglên khóe môi, cười nói với tôi: “Không nghĩ tới, dĩ nhiên là Thiên Nhấtthần công? Ai đả thương ngươi?” Vẻ mặt cứng đờ, trái tim như bị bóp đaumột chút, đau đến độ trước mặt xoay chòng chành. Tô Mạc Phi cuống quítmở miệng nói: “Tiền bối, ai đả thương không trọng yếu, quan trọng là …chữa khỏi cho Đường. . . . . .” Hồng Diệp vứt cho anh ta một cái liếcmắt sắc, cười còn có thâm ý khác: “Tiểu Mạc, ta đang hỏi nàng, ngươi vội cái gì?” Vẻ mặt Tô Mạc Phi so với tôi còn cứng ngắc hơn thế.
Hồng Diệp chuyển mắt lại nhìn về phíatôi, mở miệng nói: “Người nọ chính là họ Lâu?” Tôi kinh ngạc mở to haimắt nhìn. Hồng Diệp, thấy thế gật đầu, “Quả nhiên không ngoài dự đoán,Lâu Triệt chết rồi, vậy chắc là Tập Nguyệt phải không. Ta đã gặp.” HồngDiệp nói xong, nghiêng người tránh ra khỏi cửa, lạnh nhạt nói: “Vào đi.Tâm mạch ngươi bị hao tổn, nếu để phong hàn nhập vào, cho dù chín vịthần tiên đắc đạo đều cứu không được ngươi.” Tôi vội nói tạ ơn, tay chân đã có chút rét run bước về phía trong phòng.
Nhưng vào lúc này, nghe thấy Tô Mạc Phi ở phía sau hỏi Hồng Diệp nói: “Tiền bối, có thể cho vãn bối ở tại phòngnhỏ ở hậu viện?” Hồng Diệp nói: “Có thể. Song phòng nhỏ đã không dọn dẹp từ lâu, nếu gió tuyết tới, có thể bị sụp.” Tô Mạc Phi nhẹ nhàng thở ra, trả lời: “Đa tạ tiền bối.” Cuối cùng, càng nhẹ giọng bỏ thêm một câu:“Trong đêm, Đường cô nương phiền tiền bối chiếu cố.”
Hốc mắt tôi bỗng nhiên dâng lên một cỗnóng ấm, ra sức chớp mắt nhưng cũng cảm thấy toàn thân đau khó chịu. Chờ Tô Mạc Phi cùng Hồng Diệp nói xong, hai người cùng nhau vào trongphòng, tôi giả vờ cởi bỏ dây áo choàng, cúi đầu xuống.
Tô Mạc Phi bước lên trước nói với tôi: “Đường cô nương, cô nghỉ ngơi trước, buổi chiều chúng ta đi thiên tuyền (suối trời tự nhiên)” Hồng Diệp đem ánh mắt từ trên người tôi dời về phía Tô Mạc Phi: “TiểuMạc đi tới phòng bếp phía sau lấy chút bánh tới đây, ta phải cẩn thậnbắt mạch cho nàng”. Tô Mạc Phi vâng dạ, xoay người đi ra ngoài.
Tôi vén ống tay áo, chủ động đưa tay, đưa cổ tay cho Hồng Diệp. Nhưng Hồng Diệp lại không có nâng tay, chỉ vôcùng thâm ý nhìn tôi dò xét: “Thiên Nhất thần công của Lâu Tập Nguyệthẳn đã luyện tới tầng thứ bảy, cho nên mới có thể thu – phóng tự nhiênnhư vậy. Bằng không một chưởng kia hắn đánh xuống, ngươi đã sớm chếtchắc rồi.” Nói tới lời này, bà ấy đột nhiên thở dài, đầu đầy tóc bạctrắng hướng gần tới tôi, nhẹ nhàng dao động, bà nói: “Đáng tiếc nha, cha hắn Lâu Triệt cuối cùng cũng không luyện thành. Người phụ nữ yêu gả cho người khác, ông ta còn luyến tiếc không giết, tẩu hỏa nhập ma mà chết.Không biết Lâu Tập Nguyệt có thể hay không giẫm lên vết xe đổ.”
Trái tim tôi khẽ chảy ra một cảm giác lạnh, ngón tay nắm chặt đến độ ngón tay trắng bệch.
Sẽ không đâu. Sư phụ sẽ không như vậy. Bởi vì tôi sẽ không trốn, sẽ không đi.
******
Tô Mạc Phi chu đáo nấu nước trà nóng mang tới cho tôi, tôi uống mấy ngụm nước, ăn qua loa, chẳng có hợp khẩu vịlắm. Hồng Diệp đứng lên nói: “Đi thôi, bệnh của ngươi trị càng sớm càngtốt, nắm chắc phần khỏi hẳn lớn hơn chút.” Đợi đến khi sắp rời khỏi cửa, bà ta đột nhiên dừng bước chân, giật mình nhớ lại nói: “Đúng rồi, tachờ cây Tuyết Liên kia cả năm cũng sắp nở rộ rồi, ta đưa ngươi đi thiêntuyền sau ta sẽ rời đi mấy ngày, tự ngươi ngâm trong suối. Còn có ngươi, Tiểu Mạc” liếc mắt nhìn về Tô Mạc Phi, “Mỗi ngày nửa canh giờ, dùng nội công Tử Thần phái giúp nàng điều hoà máu huyết hai giờ, còn chuyệnkhác, chờ ta quay về hãy nói sau.”
Tôi cùng Tô Mạc Phi đều vội vàng gật đầu bằng lòng.
Nhưng mà, song hồi lâu, tôi liền bắt đầu hối hận vì sao không hỏi rõ ràng một chút.
Hồng Diệp dẫn tôi cùng Tô Mạc Phi đi vàomột sơn động, đi vào trong chốc lát hơi nước ấm áp liền đập vào mặt.Phía trước có ánh nắng chiếu xuống, là do trên đỉnh bị vỡ ra, ánh mắttrời theo khe nứt vào chiếu vào mặt nước nóng hôi hổi, quả thực như gọilà thiên tuyền.
Hồng Diệp chỉ vào phía trước nói: “Ngươiđi xuống đi. Ta đi đây.” Nói xong liền xoay người, dứt khoát đi rangoài. Tô Mạc Phi nhìn nhìn tôi, ôn hòa địa nói: “Tại hạ ở ngoài cửađộng chờ.”
Chân anh ta vừa mới bước đi, không baolâu, tôi cũng theo sau lưng liền đi ra ngoài. Tô Mạc Phi quay lại nhìnthấy tôi thong dong vẫn chưa cởi quần áo xuống suối, hơi hơi kinh ngạchỏi han: “Làm sao vậy, Đường cô nương?” trên mặt đỏ bừng, tôi có chútkhó khăn nói: “Cái ấy, nước suối quá sâu, muội, muội sợ. . . . . .” Từlần đó suýt chút nữa bị chìm trong suối nước, tôi mỗi khi bước vào nướctheo bản năng đều sợ hãi.
Tô Mạc Phi mím môi, thoáng suy tư, mắtnhìn dây mây thật dài cửa động, mắt loé sáng. Anh ta dùng tay giật mộtsợi, một đầu quấn trên cổ tay tôi, một đầu khác siết chặt trong lòng bàn tay anh, nâng mắt cười cười trấn an tôi nói: “Đường cô nương chỉ cầndùng sức kéo dây mây một chút, tại hạ lập tức đi qua.”
Tôi cởi quần áo trên người ra, thật cẩnthận vịn vào vách trơn nhẵn đi xuống, khi nước suối tới ngực, trong lòng cơ hồ hét ra tiếng. Cái cảm giác nơi vào trong nước suối khó hít thở,khiến tôi vội vàng muốn đi lên, lại khi đảo mắt qua sợi dây mây trên cổtay, tất cả động tác đều dừng lại.
Một đầu dây mây khác, là Tô Mạc Phi. Người này, khiến cho tâm tình tôi như có kỳ tích dần dần bình tình lại.
Ở trong nước ngâm khoảng nửa canh giờ,dựa theo lời nói của Hồng Diệp, ngực cảm thấy nóng bỏng khó chịu là khiđó tôi có thể ngừng lại. Tôi trước cởi bỏ sợi dây trên cổ tay để ở mặtđất, sau đó đi ra nước suối xa hơn, xoa xoa nước lên thân mình, sau đemquần áo trên bờ mặc vào.
Chờ tôi làm xong tất cả này đó ra cửađộng, Tô Mạc Phi bỗng nhiên quay đầu lại nhìn tới tôi, trong mắt hiệnlên thần sắc an tâm, anh khẽ buông lỏng đầu sợi dây anh ta nắm chặttrong tay, đi đến trước người tôi nói: “Đường cô nương cảm thấy như thếnào?” Tôi trả lời anh ta: “Rất nóng, máu trong cơ thể đều nóng lên” TôMạc Phi gật đầu, “Cái này đúng rồi.”
Tôi quấn áo choàng thật kỹ, theo anh ta bước ra ngoài cửa động, cả người giật mình một cái.
Trong động ấm áp như xuân, ngoài động băng tuyết tràn ngập.
Nóng lạnh bỗng nhiên tấn công hai mặt,tôi nhịn không được cúi đầu đánh cái hắt xì, tiếp theo một kiện áochoàng mang theo nhiệt độ cơ thể người khoác lên vai tôi. Tôi kinh ngạcnhìn Tô Mạc Phi. Anh chuyển tầm mắt nói: “Đường cô nương cẩn thận đừngbị phong hàn.” Nói xong tự ý bước về phía phòng nhỏ
Khi đi sắp đến trước cửa phòng, Tô MạcPhi ngẩng đầu nhìn không trung, lẩm bẩm nói: “Có thể có cơn gió tuyếtto.” Tôi cũng ngẩng đầu ngước mắt nhìn, chỉ thấy mây đen xám xịt chồngchất ở chân trời, càng tích càng dày, thật là xu thế có gió tuyết.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, hỏi Tô Mạc Phinói: “Hồng Diệp tiền bối bà ấy một mình ở bên ngoài không có việc gìchứ??” Tô Mạc Phi thoáng suy tư, “Tại hạ đi tìm. Đường cô nương vàophòng trước đi”
Tô Mạc Phi rời khỏi không bao lâu, tuyếtđã bắt đầu bay đầy trời. Sau đó tuyết càng ngày ngày càng rơi xuống càng nhiều, cuồng phong tựa như dã thú nổi giận, gào thét , mãnh liệt vachạm ở trên vách tường, cả phòng ở đều như có chút không chịu nổi gánhnặng rung động.
Tôi ở trong phòng chờ Tô Mạc Phi, nhưng rất lâu không thấy bóng dáng của ai.
Mở ra cửa số, gió tuyết đã che phủ hết cả đường đi, trời đất chỉ còn trắng xoá một mảnh. Cố sức đóng tất cả cửasổ, trong giây lát tôi có một ảo giác, Tô Mạc Phi như vậy sẽ không quayvề. Ý nghĩ này ở trong đầu khiến cho lòng tôi kinh sợ, còn có chút hoảng hốt.
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
Tôi giật cả mình, cuống quít đi lên mởcửa ra, khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đứng bên ngoài, kích động nóivới anh ta: “Tô Mạc Phi, huynh cuối cùng đã trở lại.” Tô Mạc Phi nghevậy hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó trả lời: “Uhm, đáng tiếc không tìm được tiền bối. Tiền bối có lẽ tìm nơi nào đó tránh gió tuyết rồi”
Anh ta nói cái gì tôi cũng nghe khônglọt, tôi chỉ biết bản thân mình sẽ không còn ở một mình nơi này, tựa như lúc trước được mẹ giấu trong khạp nước kia. Tôi thấy trên người anh tađọng không ít tuyết, bảo anh cởi áo choàng vẩy sạch tuyết, nghiêng người tránh đường vào nói “Vào đi.”
Tô Mạc Phi đứng không nhúc nhích, môi bịđông lạnh đến độ có chút trắng bệch, giọng nói vẫn ôn nhuận như trước:“Đường cô nương vào đi thôi, tại hạ quay về phòng ở phía sau” Tôi bỗngnhiên nhớ lại lời nói Hồng Diệp ngày ấy, thốt ra: “Tiền bối không phảinói phòng ở đó ngăn không được gió tuyết sao?” Tô Mạc Phi chỉ ôn hòacười cười: “Không có việc gì, cô nương vào nhà đi, đừng để nhiễm lạnh.”Nói xong khi rời khỏi, còn không quên giúp tôi đóng lại cửa.
Tôi không có cách, đi trở về bên giườngngồi xuống, nghe tiếng gió to quát vù vù ở bên ngoài, đáy lòng vô cũngphiền muộn nói không ra lời. Tưởng tượng đến Tô Mạc Phi cố ý ở tại phòng chung quanh gió lùa hỏng hóc, thế nhưng tôi còn có chút tức giận nữa..
Tôi biết, tôi cần quyết tâm thờ ơ lãnhđạm với Tô Mạc Phi, khiến cho anh ở tại gió tuyết lạnh này mà chết tâmđi, diệt luôn ý niệm, triệt để hoàn thành ý coi tôi ‘là người xa lạ’.Nhưng tôi làm không được.
Anh ấy không phải người khác nha, anh ấylà đã cứu tôi nhiều lần như vậy, vẫn rất tốt với tôi. Tô Mạc Phi chưabao giờ thương tổn quá tôi. Tôi không làm kẻ có ý chí sắt đá được.
Đầu óc nóng lên, tôi đứng lên lấy áo choàng mặc vào, nắm chặt vạt áo mở ra cửa, đi đến phòng nhỏ trong gió tuyết.
Khi đẩy ra hai cánh cửa lung lay sắp đổ, tôi đứng ngây dại ở cửa.
Trong phòng nhỏ hẹp, đừng nói là giường,ngay cả một cái gì giống ghế cũng không có. Tô Mạc Phi cứ như vậy ngồitrên chiếu. Sau khi nghe thấy động tĩnh, anh giương mắt hướng nhìn tôi,trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Đường cô nương, cô. . . . . .”Tôi chẳng thèm lên tiếng đi qua, bọc áo choàng ngồi xổm trước mặt anh.
Tô Mạc Phi nhất thời không biết thế nào,“Đường cô nương, trên mặt đất rất lạnh, cô không thể ngồi.” Tôi nhìn anh nói: “Huynh có thể muội có thể.” Tô Mạc Phi bỗng nhiên ngước nhìn,trong ánh mắt loé lên ánh lấp lánh, qua lâu mới nói: “Đường cô nương nếu là vì cảm kích tại hạ, thật sự cũng chẳng là gì. Xưa nay người khôngquen biết cũng. . . . . .”
“Xưa nay dù là người không quen biết,huynh cũng sẽ làm như vậy, muội đã biết” Tôi cắt ngang lời anh ta nói.Ánh mắt Tô Mạc Phi rất trong trẻo, giống như sắc trời trong tuyết, tôinhìn đến độ thất thần, sau đó nói với anh ta: “Tô công tử, phòng nàygiống như giấy, chỉ sợ không bị thổi bay, cũng sẽ bị tuyết đè… .”
“Cẩn thận!”
Tôi nói còn chưa nói xong, ánh sáng trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại, trong lỗ tai nghe thấy rầm rầm ầm. Chờ tôiphục hồi tinh thần lại, Tô Mạc Phi đã bảo vệ tôi chặt chẽ trong vòngtay.
Chờ sau khi bụi rơi hết xuống, tôi nhìnánh mắt tựa như sao của anh gần trong gang tấc, khẽ nói nhỏ: “. . . . . . Thực sụp?” Tô Mạc Phi buồn cười, liền nở nụ cười, bả vai hơi hơi rungđộng, cười trả lời: “Đường cô nương, hình như rất ứng nghiệm với lời cônói, chúng ta cùng một chổ liền có chuyện ngoài ý muốn.” Tôi bị chínhcái ‘miệng quạ đen’ mình chọc cười, mới vừa gợi lên khóe miệng muốncười, cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Trong mùi tuyết tươi mát, pha một chút mùi máu tươi của người.
Tôi lúc này mới phát hiện một cây xàngang sụp xuống đặt trên lưng Tô Mạc Phi, trên ai áo anh ta vết máu sũng nước, đỏ tươi chói mắt.
“Tô Mạc Phi, huynh, huynh bị thương.” khi tôi nói chuyện, tiếng nói đã phát run, tay chân luống cuống đẩy đầu gỗnhưng lại không ra. Tô Mạc Phi xoay cánh tay lại một chưởng đẩy ra,không để ý lắm khuyên tôi: “Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ” Tôi vừa nghe thấy anh ta có giọng điệu không bận tâm, chẳng hiểu vì sao lại giận, giãy dụa đứng lên, lôi kéo anh đi.
Tô Mạc Phi dưới chân giống như sinh rễbất động, nói với tôi: “Đường cô nương, Hồng Diệp tiền bối không ở đây,cô cùng tôi ở chung trong một phòng không tiện” Tôi quay đầu lại trừngmắt nhìn anh ta, “Tô Mạc Phi, giống như huynh nói đó, xưa nay cho dùngười không quen biết muội cũng giúp người ta đắp thuốc, không có ý gì.Đắp thuốc xong huynh đi đâu không cần phải nói mát, muội không ngăncản.” sắc mặt Tô Mạc Phi có chút trắng bệch, bước chân bị tôi kéo đi vềphía trước.
Vào trong phòng, tôi khêu ngọn nến lớnlên, mang tới nước trong sau nói với anh ta: “Cởi đi.” Tô Mạc Phi sửngsốt, gương mặt trắng nõn hiện lên chút đỏ ửng, cả người có chúng chầnchờ, sau cởi từng món quần áo dính máu ra.
Tôi sau khi nói ra câu đó cũng có ý thứccó chút không ổn, trên mặt cũng bất giác hơi nóng lên. Tôi ho nhẹ haitiếng, dáng vẻ làm bộ như trấn tĩnh đem ngọn nến tới gần chút, tận lựckhông nhìn thấy tấm lưng trần của anh, ánh mắt thoáng nhìn lên vếtthương, trong phút chốc đáy lòng có bao nhiêu ngượng ngùng đều chạy nhưbay — một mảnh gỗ gẫy găm vào trong da thịt anh, miệng vết thương nhìnthấy không dài cũng không sâu, máu tươi không ngừng ứa chảy ra ngoài.
Tôi ổn định tâm trạng, dùng vải bông xấpnước sau đó lau, mở miệng vết thương phát hiện bên trong còn gim mấymảnh gỗ vụn, cúi người nói với anh ta: “Huynh kiên nhẫn một chút.” Sauđó cúi đầu để sát vào, cẩn thận giúp hắn lấy ra từng cây một. Mới vừađụng, thân thể Tô Mạc Phi mạnh run lên, tôi bật người khẩn trương hỏi:“Sao rồi, rất đau?” Tô Mạc Phi đưa lưng về phía tôi, lắc lắc đầu. Tôihít sâu một hơi, cúi đầu tiếp tục rửa sạch vết thương.
Ngọn nến ánh sáng quá mờ, tôi chỉ có thểđem mặt tiến gần sát, bỗng nhiên Tô Mạc Phi lại giật mình, tay tôi runlên, mảnh dầm gỗ đâm thẳng vào đầu ngón tay tôi.
“A!”
“Đường cô nương!” Tô Mạc Phi vừa nghegiọng la của tôi, kinh hoảng xoay người lại, giữ chặt tay tôi vội lalên: “Rất xin lỗi, tại hạ không phải cố ý. . . . . .”
“Khụ khụ.”
Hai tiếng ho khan giống như sấm rền nổ tung đất bằng phẳng, chấn động đến tôi và anh đều cứng người lại rồi
Sau một lúc lâu, tôi cứng ngắc quay cổlại. Hồng Diệp tựa vào cạnh cửa cười như không cười nhìn thấy đôi tôi,hỏi: “Ta không nên quay về, về không đúng lúc thì phải?”.