Tất cả mọi thứ đều quá mức bất ngờ, tôihoàn toàn choáng váng. Nghe Lâu Tập Nguyệt nói như vậy, cũng chỉ là ngây ngốc mà cuộn tròn trong lòng ngực hắn, vẫn không nhúc nhích.
Sau đó, một ngón tay dài nâng cằm củatôi, cho dù tôi nhìn không thấy cũng cảm giác được Lâu Tập Nguyệt đangnhìn mặt tôi, tiếng nói hắn có phần dịu giọng “Tiểu Tự, không nghe thấylời sư phụ hỏi . . . . .” sau đó tắc nghẹn, giọng điệu trầm xuống hỏi:“Mắt ngươi làm sao vậy??”
Nước mắt nóng bỏng liền rơi xuống. Tôikhông hé răng chỉ khóc, tâm tình như rơi xuống vực thẳm sâu. Lâu TậpNguyệt tức khắc biết tôi bị mù, cũng không có võ công, đối với hắn mànói tôi chẳng khác nào phế vật. Hơn nữa, nếu hắn biết Tam Sinh hoa là do tôi làm mất, hắn có thể hay không. . . . . .cả người kìm không đặng run rẩy hoảng sợ.
Lâu Tập Nguyệt bất ngờ dừng ngựa lại, chỉ im lặng nhìn tôi hồi lâu, buông ngón tay nâng cằm tôi ra, nói: “Lâu Tập Nguyệt ta sao lại thu nhận đồ đệ như ngươi chứ, chỉ có ba tháng, thì đã biến mình thành dáng vẻ kém đức hạnh thế này.” Trong giọng nói hắn đènén tức giận tôi có thể nghe thấy rõ, co rúm bả vai lại không dám lêntiếng, sợ bản thân mình chọc cho hắn giận hơn nữa. Lâu Tập Nguyệt nóixong dừng một chút, cánh tay bỗng nhiên vòng qua eo tôi, kéo tôi vào sát ngực hắn, quất roi giục ngựa đi.
Trên đường gió thổi vù vù qua mặt tôi,thổi vào người tôi khiến hít thở khó khăn. Tôi bị Lâu Tập Nguyệt ôm, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể hắn, hơi thở hắn, trong đầu càng ngày càng hỗn độn không rõ, trong lòng vừa mừng vừa sợ tư vị lẫn lộn.
Gió to thổi vào mái tóc tôi khiến nó lộnxộn, có vài sợi tóc bướng bỉnh quất lên mặt tôi, ngứa rất là khó chịu,mà cánh tay tôi bị Lâu Tập Nguyệt siết chặt không dám rút ra. Cuối cùngtôi không thể nhịn được nữa , lặng lẽ đưa mặt mình vùi vào vạt áo LâuTập Nguyệt, nghiêng đầu dùng vải vuốt ve hai gò má.
Thân thể Lâu Tập Nguyệt hình như cứng một khắc, tiếp theo ngón tay ở sau gáy tôi gõ một cái, giọng điệu nóichuyện rất khó nghe: “Đừng tưởng rằng ngươi thế này, vi sư sẽ khôngtrách ngươi không rên một tiếng đã chạy mất.” thân mình tôi cứng đờ,cũng không dám … tự tiện động đậy nữa. Mãi đến khi tiếng gió bên taingừng, Lâu Tập Nguyệt ôm tôi đưa hai chân rơi xuống đất, tôi mới ho nhẹmột tiếng.
Sau khi xuống đất, Lâu Tập Nguyệt kéo tôi đi về phía trước, tôi nghe thấy tiếng Bạch Khiêm nói chuyện, nhưng bước chân Lâu Tập Nguyệt cũng không có dừng, lôi kéo tôi cất bước về phíatrước. Vốn dĩ tôi không đi nhanh được như hắn, hơn nữa mắt không nhìnthấy, chân đi càng quáng quàng hầu như không theo kịp hắn, bỗng nhiên,chân trái tôi giẫm lên một thềm đá, khi hoảng sợ ngã quỵ tôi kêu “A!”một tiếng sợ hãi, sau đó đón chào không phải mặt đất lạnh cứng, mà mộtcánh tay thon dài đầy lực.
“Ta còn tưởng rằng, ngươi ngay cả nóicũng sẽ không nói.” giọng nói Lâu Tập Nguyệt lạnh lạnh vang bên tai tôi. Tôi lại kìm không được lại khóc. Đối người vô dụng chỉ biết khóc, ngaycả bản thân tôi cũng cảm thấy đáng khinh bỉ, nhưng nước mắt cứ chảykhông cầm được. Tôi sợ bản thân một khi mở miệng, Lâu Tập Nguyệt dồn éptôi trả lời chuyện Tam Sinh hoa. Hắn đưa tôi đi là vì hái Tam Sinh hoacho cô gái kia, nhưng khi đó, là tôi đã nắm lại buông lỏng ra…. . . . . .
Lâu Tập Nguyệt sẽ hận tôi chăng?
Hắn sẽ trừng phạt tôi như thế nào?
Sẽ giết tôi hãy là khiến tôi đau đến chết?
Những ý niệm này như chất độc lan khắp đầu óc tôi, khiến cả trái tim tôi cũng co rút run rẩy.
Cuối cùng, Lâu Tập Nguyệt liền dắt tôivào một gian phòng, hắn dường như ngồi xuống, sau đó buông tay ra, đểcho mình tôi đứng bơ vơ trong bóng đêm.
Tôi hoảng sợ không hiểu.
Sau đó rất rất lâu, một chữ Lâu TậpNguyệt cũng không nói, ngay cả tiếng lật trang sách tôi cũng có thể nghe thấy láng thoáng. Tôi gần như rơi vào sự lạnh lùng này, tôi cắn môidưới, mồ hôi lạnh một giọt đọng trên trán tôi rơi xuống. Thực ra Lâu Tập Nguyệt không cần ép hỏi tôi cái gì, hắn chỉ cần không quan tâm tôi nhưthế này, tự bản thân tôi cũng sẽ như quân lính tự tan rã
Mồ hôi lạnh lướt qua cổ họng, tôi khóchịu nuốt xuống, vừa muốn mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấygiọng nói bình thản của Lâu Tập Nguyệt.
“Mắt của ngươi xảy ra chuyện gì ?”
Tôi lại nuốt xuống ngụm nước miếng, runrẩy mà trả lời: “Nhìn không thấy được nữa.” cuối cùng, nhỏ giọng hơn nữa nói thêm một câu, “Trúng độc.”
“Võ công đâu?”
Giọng nói Lâu Tập Nguyệt vẫn như trước như sóng lớn không đánh vào bờ, tôi sinh cảm giác rùng mình, rụt cổ lại nói: “Không còn.”
Trong phòng bỗng nhiên im ắng ngay cả không khí dường như cũng dừng lại
Mồ hôi chảy ra đầy tay tôi, chỉ cảm thấytim đập nhanh muốn nhảy ra khỏi ngực, toàn thân mền nhũn chỉ cần Lâu Tập Nguyệt còn truy hỏi thêm một câu nữa sẽ ngã quỳ xuống. Ngay vào lúcnày, bỗng nhiên cổ tay được một lực mạnh nắm lấy, một sức mạnh không thể nghi ngờ gì kéo tôi ngã về phía trước.
Ngón tay thon dài vuốt ve hai má tôi,giọng nói dịu dàng của Lâu Tập Nguyệt quanh quẩn bên tai tôi: “Thì ravẫn là con mèo nhỏ khóc nhè.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mắt tôi, động tácdịu dàng giống như chỉ cần mạnh tay chút tôi sẽ vỡ tan trong tay hắn,tiếp theo trán hắn chạm vào trán tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng:“Không có việc gì, sư phụ sẽ tìm người chữa khỏi cho Tiểu Tự.”
Giờ khắc này, nước mắt lại chảy xuống.Tôi vẫn tham lam cầu sự dịu dàng xa xỉ của Lâu Tập Nguyệt, nhưng giờphút này hắn dịu dàng với tôi như thế, tôi lại cảm thấy sợ — nếu Lâu Tập Nguyệt đã biết chân tướng rồi, hắn còn dành cho tôi những thứ này đó,có phải sẽ lấy lại tất cả?
Song ngày đó, về sau tôi cũng không nóithật với Lâu Tập Nguyệt, hắn cũng không ép hỏi tôi thêm câu nào. Tráilại gọi Bạch Khiêm bố trí cho tôi gian phòng bên cạnh. Tôi ngạc nhiênvui mừng không biết làm sao, khi ngồi ở trong phòng, đầu óc vẫn trốngrỗng
Khi đó trong lòng tôi nghĩ rằng, dù làchỉ có một ngày ở bên cạnh Lâu Tập Nguyệt, tôi cũng thoả mãn. Cảm giácnày, giống như hồi bé hay ăn vụng kẹo, bị mẹ phát hiện, còn lén trộm một viên cuối cùng coi như bảo bối nắm trong tay, rất lâu không nỡ buôngtay, mãi đến khi hoá thành đường ở trong tay tôi
Sau đó tôi dần dần hiểu ra, tình cảm tôiđối với Lâu Tập Nguyệt cũng như viên kẹo kia, bất kể tôi nắm nó chặt cỡnào, nó cũng không thuộc về tôi.
****
Ngày hôm sau, Lâu Tập Nguyệt dẫn theo tôi ra ngoài, hình như là muốn đi tìm người nào. Mắt tôi không nhìn thấynên rất khó khăn, suốt đường đi đều là hắn nắm tay tôi, có đôi khi dứtkhoát ôm tôi. Ngã vào khuỷa tay hắn, mỗi khi đó tôi đều mặt đỏ tai hồng, rồi lại nhịn không được mừng thầm trong lòng, trong ngực như có vật gìlấp đầy dần dần, mãi đến khi vào đêm tôi nằm trên giường một mình khiếncho hoảng sợ.
Ngày này, lại tới một nơi, Lâu Tập Nguyệt ôm tôi nhẹ nhàng nhảy xuống lưng ngựa, vào một biệt viện có vài ngườixa lạ gọi hắn thiếu gia, tôi không nắm rõ tình hình, chỉ có thể nhanhnắm vạt áo hắn một chút cũng không buông ra.
Lâu Tập Nguyệt hình như ôm tôi đi thẳngvào vườn hoa, tôi ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng trong khuôn viên rộnglớn. Sau đó hắn ngồi xuống, ôm tôi để ngồi trên đùi hắn. Tuy rằng vàingày đã trôi qua, nhưng hành động vô cùng thân thiết này cũng khiến haimá tôi nóng lên. Song tôi cũng biết, hắn chẳng có ý gì khác, là tôikhông nhìn thấy nên không thể nhã nhặn ăn được thứ gì, mà hắn cũng nhưđang đút cho con mèo nhỏ ăn mà thôi.
Sau khi lau tay sạch, Lâu Tập Nguyệt bảonhững người khác lui, dùng đầu ngón tay cầm lên một miếng bánh tô PhùDung đưa đến bên môi tôi: “Mở miệng, Tiểu Tự.” Tôi có thể nghe thấytiếng cười trong đó, ngoan ngoãn hé miệng, ngậm miếng bánh xốp mềm cắnmột miếng nhỏ. Nhai kỹ rồi nuốt, ngay lúc hắn để sát miếng bánh tô PhùDung vào, tôi thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng truyền tới, lập tức đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói với hắn: “Sư phụ, việc này con có thể tựmình ăn.”
Động tác Lâu Tập Nguyệt hình như dừng một chút, giây lát hắn dễ chịu cầm miếng bánh tô tôi đã cắn qua đặt vàotrong tay tôi, cười bảo ”Tốt”. Tôi thở phào một hơi vừa trút được mộtnữa, bỗng nhiên nghe hắn nói tiếp: “Hôm nay, đổi lại Tiểu Tự hiếu kínhsư phụ đi.”
Tôi hoàn toàn ngây ngốc.
Lâu Tập Nguyệt cười nói: “Loài chim baytrên trời cũng có tình phụng dưỡng cha mẹ, sư phụ cùng Tiểu Tự ở chungnăm năm, chẳng lẽ không có?” Tôi gật đầu như trống bỏi “Có, có.” nóixong, dùng tay không kia sờ soạng cạnh bàn, muốn bưng lên bánh gì đó‘hiếu kính’ hắn.
Song tay vừa vươn ra, đã bị nắm lấy. LâuTập Nguyệt cầm tay của tôi, tiếng nói mềm nhẹ như gió nhẹ ngày xuân“Tiểu Tự không nỡ bỏ miếng bánh trong tay kia à?” Tôi vừa nghe, vội vàng lắc đầu “Bỏ được, bỏ được.” Hoàn toàn không ý thức rằng bản thân mìnhnhư một con quay, bị hắn lôi kéo vòng quanh hắn. Vội vàng nâng miếngbánh tô Phù Dung đưa tới miệng hắn, nhìn không thấy tôi không biết nơinào chính xác.
Lúc này, Lâu Tập Nguyệt bỗng nhiên kéo bàn tay tôi, nhẹ nhàng đặt tới cánh môi mình “Ở chổ này.”
Tôi nhất thời giật mình một cái. Hắn nóichuyện, hơi nóng phả ra từ miệng, cánh hoa mỏng kia dán lên ngón taytôi. . . . . . hai má tôi càng nóng như phải bỏng, ngay lúc này lại cảmthấy mình như bị rút hết sức, đừng nói nâng tay, ngay cả miếng bánh tôPhù Dung cũng cầm không được.
Tôi yếu đuối dựa vào ngực hắn, trong lòng phát hiện có một cảm giác khác thường. Cảm giác không có sức tôi từngcó, đó là ở khách điếm, khi bị…. .
“Ha ha ha, tiểu mỹ nhân, chúng ta thật là có duyên nha.” Một giọng nói thô thiển như sấm rền nổ tung bên tai tôi, tôi ra sức muốn mở miệng nói với Lâu Tập Nguyệt, nhưng môi mấp máy, nói không ra được âm nào. Tên khốn nạn này, nhất định hạ mê hương rồi! Cònnương theo mùi hoa nồng nàn trong viện che giấu mê hương, cho nên LâuTập Nguyệt cũng chưa phát giác.
Cái tên hái hoa tặc gọi là Cửu Sắc đókhông hề kiêng kỵ bước về phía này, miệng oang oang: “Gia thực là tươngtư ngươi nha, vừa rồi trên đường thấy tiểu mỹ nhân, đó là… . . . . . .”Đến đó lời nói càn rỡ của gã bỗng dưng dừng lại.
Bỗng nhiên im lặng khiến cho tôi càng cảm thấy lo lắng, tôi dùng hết sức mình khởi động thân mình, lại bị Lâu Tập Nguyệt đặt ngay ngực hắn rốt cuộc không thể động đậy. Tiếp theo nghethấy người nọ phát ra âm tấm tắc kinh ngạc: “Nghĩ tới Cửu Sắc ta tunghoành ngang dọc hái hoa hơn mười năm, hôm nay mới chính thức hiểu biếtcái gì gọi là ‘tướng mạo tuyệt thế’. Tiểu mỹ nhân, diễm phúc của ngươigặp gia thật là hoàn hảo nha .”
Ẩn trong giọng điệu của gã có một hàmnghĩa xâu xa khiến toàn thân tôi cứng ngắc, trong lòng dâng lên cảm giác buồn nôn. Tôi nghe thấy gã cất bước tới gần, dùng hết sức mình liềumạng gào to: “Ngươi dám đụng sư phụ ta thử xem, ta sẽ giết ngươi!”
Lâu Tập Nguyệt ôm tôi hình như cứngngười. Mà bước chân người nọ chậm lại, sau cười dâm đãng đi tới: “Tiểumỹ nhân, ngươi tính tình thế này lần trước gia gặp đã thích ngay. Đừngnóng vội, chờ gia nghiệm xong, đàn ông cùng phụ nữ không giống, vòng eosư phụ ngươi không mềm, da không mịn, gia cũng không có hứng thú độnghắn.” Gã ta nói xong, thực sự vươn tay nắm lấy quần áo sau lưng tôi,muốn kéo tôi ra
Tôi làm sao có thể để cho gã đụng vào Lâu Tập Nguyệt? Tôi cắn răng ôm chặt Lâu Tập Nguyệt không buông tay. Trừphi gã ta chặt đứt tay của tôi, bằng không gã ta đừng hòng đụng Lâu TậpNguyệt một chút, đừng hòng!
Cửu Sắc kéo tôi không ra, liền nổi cáu, mắng chửi muốn đánh, bỗng nhiên kêu thảm ngã xuống đất.
Tôi còn chưa hiểu ra, Lâu Tập Nguyệt đãvỗ về lưng tôi, nói ra lời dễ nghe như giọng phật âm tiên: “Lần trước?Lần trước tay ngươi đã chạm qua nàng?” Người nọ không có trả lời, chỉlăn lộn gào hét dưới mặt đất, kêu rên ‘tê tâm liệt phế’. Lâu Tập Nguyệtthấy thế, giọng nói bình thản không hề mang theo sự tức giận, gọi :“Bạch Khiêm.” Tiếng gọi chưa tan, tiếng Bạch Khiêm trả lời vang cách đókhông xa. Tôi bấy giờ mới biết, thì ra Bạch Khiêm luôn ở gần đây, từ đầu đến cuối không cần một người vô dụng như tôi khẩn trương.
Tôi kinh hoàng, trái tim vừa nhẹ nhõm lại nghe thấy Lâu Tập Nguyệt thản nhiên bảo với Bạch Khiêm nói: “Chặt đứtmười đầu ngón tay của nó xuống.” tức khắc, người nọ thét một tiếng thêthảm thống khổ chói tai đâm vào lổ tai tôi, như tiếng kêu khóc đau nhứctận cùng của cái chết, sợ tới mức hai vai tôi run rẩy, tay chân lạnhlẽo.
Lại nghe Lâu Tập Nguyệt mở miệng nói: “Đầu lưỡi cũng cắt.”
Trong chớp mắt, tôi nắm lấy vạt áo, dường như không thể hô hấp bình thường được.
Trong khoảng mơ hồ, Lâu Tập Nguyệt hìnhnhư vỗ vỗ mặt của tôi, giống như chẳng có gì phát sinh, ôn hoà hỏi tôi:“Làm sao vậy, Tiểu Tự?” Sau đó, lại như nhớ tới cái gì, trấn an tôi:“Tiểu Tự đừng sợ, có sư phụ ở đây.”
Trong khoảng khắc hắn dịu dàng thế này,tôi khóc không thành tiếng. Không, tôi sợ, tôi sợ có một ngày người biết chân tướng, cũng sẽ đối đãi với tôi giống như người nọ
Một tiếng kêu thảm thiết còn quanh quẩnbên tai tôi, tôi khóc nắm lấy quần áo hắn, run rẩy nói: “Sư phụ, xinlỗi, xin lỗi, con làm mất Tam Sinh hoa. Con nên nắm lấy nó mới đúng, cho dù con ngã chết, con cũng nên nắm lấy nó! xin lỗi!” Lâu Tập Nguyệt chỉsờ sờ tóc tôi nói: “Được rồi, đừng khóc” Tôi ra sức lắc đầu, tôi biết,hắn nói càng trầm tĩnh càng chứng tỏ hắn càng giận. Tôi nghẹn giọng đứtquãng nói: “Sư phụ, còn làm người không có Tam Sinh hoa, người đánh conđi, phạt con đi, nếu Diệp cô nương còn không hết giận, người giết conđi. . . . . .” Lần này, giọng nói hắn không còn mang theo mềm mại như tơ nữa, trầm giọng cắt lời tôi: “Đừng nói nữa, Tiểu Tự.” Tôi vẫn như trước lắc đầu, nắm lấy vạt áo trước của hắn, dán mặt vào, khóc nức nở.
Tôi đối với hắn vô dụng, mắt mù, võ côngkhông có, hắn biết rõ sự thật sẽ không còn giữ tôi lại. Những ngày lolắng đề phòng bị hắn vứt bỏ, chi bằng….. . . . . Tôi khóc to, miệng càng không ngừng thì thào như điên rồi: “Sư phụ, người giết con đi, cầungười giết con đi . . .”
Trong giây lát, một bàn tay dùng sức kiềm chặt cằm tôi, thô bạo nâng nó lên
Tôi kinh ngạc nhảy dựng, quên khóc.Khoảng khắc tiếp theo, hai cánh gì đó mềm ấm ướt át không hề có dấu hiệu báo trước đè ép xuống, mang theo tức giận ngăn chận tất cả âm thanh
Trong đầu toàn bộ chỗ trống.
. . . . . . Đây là môi…………….Lâu Tập Nguyệt . . . . . .?