- ----------
15.
Mạnh Ngọc rời đi sáu tháng, Anh Như vội vàng qua cửa, nhập chủ Đông cung.
Lập Thái tử phi vốn cũng không nên vội vàng như thế. Nhưng tuổi của ta đã lớn, ta cần mau chóng cưới vợ sinh con, chỉ có thành gia lập thất mới có thể tiếp tục hoài bão của mình.
Năm thứ hai Mạnh Ngọc rời đi, thứ muội Mạnh Linh của ta xuất giá.
Thanh danh nữ nhi Mạnh gia từ lâu đã bị Mạnh Ngọc hủy hoại hầu như không còn. Trưởng tỷ ra vào quân doanh, không tam tòng tứ đức không lễ nghi, không biết quản hậu viện lại bị người ta từ hôn, vậy thì các muội muội của nàng có thể có người tốt nào dám cưới? Tới cửa cầu hôn đều là tiểu môn tiểu hộ, chỉ biết mưu cầu tiền đồ cẩm tú để trèo lên Hầu phủ.
Chỉ là a phụ ánh mắt rất cao, không muốn để muội muội ta uốn gối trước các nhà có gia thế không ra gì, thành ra trì hoãn.
Hôm nay các biểu muội đã trở thành công chúa, thế gian vô số nam nhân chờ các nàng chọn lựa, mặc dù trưởng tỷ chưa gả nhưng ai cũng không dám chỉ trích cái gì.
Ta tự mình định cho Mạnh Linh Tân Thám Hoa Lang cùng năm. Bộ dáng hắn rất tốt, có tài hoa, nhân khẩu đơn giản, gia phong thanh chính, nội tình mặc dù đơn bạc một chút nhưng đối với công chúa mà nói đây thật sự không thể xem như khuyết điểm. Đối với cả hai bên đều là một kết quả tốt.
Ta nhìn hỉ nương trang điểm cho biểu muội, đưa biểu muội gả đi. Thiếu nữ trong gương đồng mi mục như họa, sắc như xuân đào, lúc trước nếu Hướng Tam Lang không từ hôn nháo lớn như thế, người phải gả thay chính là nàng, nữ nhi tốt như vậy gả đến Hướng gia làm sao có thể sống sót?
Mẫu thân của nàng Tống thị nhướng mày vui mừng, hôm nay là ngày đại hôn của nữ nhi nàng, vốn muốn rơi hai giọt nước mắt nhưng lại sợ ảnh hưởng đến không khí vui mừng hiện tại, đành phải đỏ vành mắt tạ ơn bệ hạ lại tạ ơn Đông cung.
Ngày đó, phụ thân nhìn Linh nhi xuất giá, người hỏi ta: "Con đem đồ cưới để dành cho A Ngọc đưa cho Linh nhi?"
Ta nói: "A Ngọc không muốn xuất giá, đã như vậy, trước tiên cứ chuẩn bị cho Linh nhi, sau lại chuẩn bị lại cho muội ấy.”
A phụ lại hỏi: "Trẫm gần đây nghe nói lúc trước A Ngọc muốn thành Đan Hà làm đất phong, trước đó vài ngày trẫm đã phong thành Đan Hà cho Linh nhi, sao con không nói một tiếng?"
Ta nói: "A Ngọc không thèm để ý một mảnh đất phong, chờ muội ấy trở về lại cho muội ấy chọn đất phong.”
Bệ hạ cười nhạt, không nói gì.
Trở lại Đông cung, ta thấy tỳ nữ vui mừng không giống bình thường liền cảm thấy kỳ quái, đợi đến khi đi vào trong điện mới nhìn thấy Anh Như trang phục chỉnh tề, ân cần dâng trà cho ta.
Thật ngạc nhiên!
Thái tử phi Thẩm Anh Như của ta là một nữ tử rất tốt, nàng sinh ra rất xinh đẹp, cũng có chút kiêu căng của thế gia quý nữ, nhưng người cũng không xấu. Nàng biết cưỡi ngựa, làm thơ điền từ cũng rất giỏi, mặc dù đối với ta vẫn luôn lãnh đạm, nhưng khi cùng tỳ nữ Đông cung chơi ném bình lại rất hoạt bát, xinh đẹp và đáng yêu.
Đối mặt với ta ban đầu nàng ngược lại có chút quy củ, chỉ là sau này thấy ta sủng ái nàng, nàng liền như một con mèo nhỏ lộ ra nanh vuốt sắc bén, hơi có chút được sủng mà kiêu. Nhưng nàng sinh ra đáng yêu, ta nguyện sủng ái nàng, liền cũng không phải chuyện gì xấu.
Chỉ là hôm nay, nàng vì sao lại dịu dàng ân cần hầu hạ ta như thế?
Thấy ta bất vi sở động, thê tử của ta cũng không như bình thường làm nũng với ta, ngược lại đóng cửa phòng ngăn cản nô bộc bên ngoài, sau đó quỳ gối trước mặt ta khóc như lê hoa đái vũ.
Vì chuyện dẹp loạn bên ngoài.
Tiền triều các gia tộc gia thế lớn, lúc hoàng quyền cực thịnh cũng phải nể mặt ba phần.
Nhưng dĩ nhiên đây không phải là tiền triều.
Phụ thân cũng không phải Mạt Đế yếu đuối vô năng.
Thành Vĩnh An mười ngày bạo loạn, con trai, cháu trai của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít bị tổn hại trong tay Mạnh Ngọc, tất nhiên là hận nàng.
Thế gia trải qua chiến loạn, thực lực hao tổn rất lớn, nhưng rốt cuộc có nội tình trăm năm không thể khinh thường.
Khi bọn họ xoắn thành một sợi dây thừng, hạ quyết tâm hợp lại muốn trả thù thì cái gì mà không làm được?
Yên Sơn Quan là một nơi tốt, cho nên, chết ở đó đi!
Cát vàng cuồn cuộn, đó là nơi chôn xương mà bọn họ đã chọn cho Mạnh Ngọc.
Đại Lương mới lập, quốc triều rung chuyển.
Lương thảo vốn nên đưa đến biên quan mất tích, hành quân đã chậm lại còn gian nan hơn, thẳng đến khi người bên cạnh được Mạnh Ngọc phái tới truyền tin hai lần đều bị chế trụ ở ngoài thành cách năm mươi dặm, mất tích dưới chân thiên tử.
Bệ hạ hùng tài đại lược cỡ nào, bọn họ sao có thể giấu diếm lâu như vậy?
Cho nên, Anh Như liều lĩnh quỳ xuống cầu xin ta, muốn ta đi bảo vệ cái đám người làm hại muội muội ta.
Ta nhìn thê tử của ta, nói với nàng: "Đó là muội muội của ta.”
Thẩm Anh Như khóc đến tuyệt vọng: "Nhưng đệ đệ của ta, đệ đệ tốt của ta lại bị muội muội tốt của chàng giết chết.”
Nàng ta khóc lóc và nói: "Đệ đệ ta rất thông minh, ba tuổi đã thuộc rất nhiều thi từ, phu tử giảng bài hắn nghe qua một lần liền nhớ, hắn tuổi nhỏ như vậy, mỗi lần ra ngoài đều nhớ mang chút quà nhỏ cho ta cùng a mẫu, hắn chết oan như vậy, điện hạ, nếu như là ngài, ngài có thể nuốt xuống nỗi oán hận kia sao? Cầu xin ngài, cứu bọn họ đi!”
Ta lạnh lùng nói: "Mười ngày đó, phàm là người bị bắt đi, trên tay đều dính mạng người.”
Thẩm Anh Như cầm lấy tay áo ta chậm rãi buông ra, qua hồi lâu nàng mới nghẹn ngào nói: "Đệ đệ ta ngoan như vậy, hắn làm sao có thể làm ra chuyện ác đây? Điện hạ một mực thiên vị muội muội của mình, nhưng mạng người trong tay nàng cũng là nhi tử của người khác, huynh đệ của người khác, vị hôn phu của người khác.”
"Huống hồ", nàng ngẩng đầu, trên mặt nước mắt như mưa nhưng trong mắt minh quang lóe ra: "Điện hạ ngài đối tốt với nàng như vậy, hận không thể đem hết tâm hết phổi ra yêu thương nàng, chẳng lẽ công chúa sẽ cảm kích? Nàng đã là một nữ tướng quân, bệ hạ sủng ái nàng nhất, huynh đệ tỷ muội của nàng ai so bì được?”
Nàng nói: "Điện hạ, nếu là công chúa chịu suy nghĩ cho ngài, thì đã không hành sự hung hăng ngang ngược như thế, nàng đem đến cho ngài cùng bệ hạ bao nhiêu phiền toái rồi?”
Ta nhìn thê tử của ta, sau lưng nàng là Thẩm gia, huynh trưởng của nàng hiện đang ở Binh bộ, tỷ phu của nàng là Đặng gia, tẩu tẩu của nàng alf Vương gia.
Nàng rõ ràng đang châm ngòi quan hệ giữa ta và Mạnh Ngọc.
Đơn giản nhưng âm hiểm, ngu xuẩn nhưng cũng rất buồn cười.
Ta tự tay đỡ nàng dậy, nói với nàng: "Việc này tuyệt không có lần thứ hai.”
Đêm đó, ta triệu tập mưu sĩ ở Đông cung, để bọn họ xem hết các văn thư, tỉ mỉ xem xét từng chỗ thiếu sót.
Mưu sĩ nhẫn nhịn nói với ta: "Công chúa là công chúa, cũng chỉ có thể là công chúa. Tần quốc công chúa chưởng quản binh quyền vẫn tốt hơn Xương Hoa quận vương chưởng quản binh quyền, điện hạ, ngài tại sao phải làm như vậy?"
Công chúa nước Tần, là phong hào của muội muội ta Mạnh Ngọc. Xương Hoa quận vương, là phong hào của đệ đệ ta A Phan.
Hắn thường nghĩ ta điên rồi.
Đúng vậy, ta thật sự điên rồi.
Mạnh Ngọc là nữ tử lại không có khả năng kế vị, còn ta chính là nhất mạch của Đông cung. Ta là trưởng tử đời này, chiếm hết ưu thế về lễ pháp. Hôm nay vừa lập quốc, mặc dù ta không có nhiều quân công như Mạnh Ngọc, nhưng ta cũng lập được công lao. Cục diện tốt như thế ta cần gì phải tự hủy đi Trường Thành?
Ta nói: "Ngươi không hiểu!”
Hắn không hiểu.
Đó là muội ta, trên đời này không có ai yêu thương muội ấy hơn ta, đương nhiên cũng không có ai hiểu rõ muội ấy hơn ta.
Nàng trời sinh tính tình phản nghịch, ham thích quyền thế và danh lợi. Nàng ích kỷ kiêu ngạo, phàm là nàng muốn nhất định phải có được, phàm là nàng yêu người nhất định phải yêu nàng, không chấp nhận được nửa điểm sai lệch. Nhưng nàng cũng kỳ tài ngút trời, không cho nàng nàng stự lấy, không yêu nàng nàng sẽ trả thù. Nàng muốn quyền lực muốn phú quý, muốn vạn người thần phục, muốn chấp chưởng núi sông.
Bởi vì nàng ở đây, vị trí thái tử của ta sẽ không vững chắc.
Anh Như châm ngòi nông cạn ngu xuẩn nhưng cũng rất hữu hiệu, ít nhất nàng có một điểm nói đúng, thứ Mạnh Ngọc muốn càng lúc càng nhiều.
Ta là thân ca ca của nàng, Phan Nhi cũng là thân đệ đệ của nàng. Ta và Phan nhi, ai kế vị đều giống nhau.
Cho nên nàng vì cái gì đi ủng hộ đệ đệ bình thường nhu nhược lên làm Thái tử, mà không phải là một ca ca chí tiến thủ cao cùng mưu lược?
Nếu ta kế vị, nàng chỉ có thể làm thần tử.
Nhưng Phan Nhi kế vị, nàng liền có thể thay mặt thiên tử ra lệnh chư hầu.
Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã và nữ tướng quân hữu danh vô thực, nghĩ cũng biết nàng nên chọn như thế nào.
Ta thà rằng đem nàng bóp ch ế t ở biên quan cũng không muốn nàng giúp ta leo lên ngôi vị thái tử sau đó lại tự tay kéo ta xuống.
Ta là trưởng tử, nàng thì tính là cái gì?
Vị trí thái tử này ta sẽ không buông ra!
16.
Mạnh Ngọc vận khí không tệ.
Mai Chấp Phong trốn đi nhiều năm bán hết gia tài cứu nàng trong biển lửa.
Ai có thể nghĩ đến nhi tử độc nhất bị coi là bại hoại của Mai gia lại trở thành một thương nhân phú khả địch quốc một phương.
Hắn hành thương hướng tây bắc, thấy quân đội hộ tống xe chở lương thảo, trời lại muốn mưa nhưng lương thảo không hề được che chắn, tốc độ hành quân cũng chậm chạp liền biết trong đó có quỷ. Mặc dù hắn không ở trong triều nhưng lại có một phụ thân lừng danh khắp thiên hạ, sai người đến kinh thành hỏi thăm tin tức biết được người Mạnh Ngọc phái tới thúc giục hỏi lương thảo toàn bộ bị chế trụ, tấu chương lưu lại không phát đi được. Mai Công đã dâng sớ chất vấn, hắn thì bán hết gia tài mua lương thảo, cứu Mạnh Ngọc trong nước sôi lửa bỏng.
Ai có thể nghĩ đến, Mạnh Ngọc bị tính kế còn có thể dựa vào một người có giao tình ngắn ngủi mà xoay chuyển Càn Khôn.
Ngày tin chiến thắng của Mạnh Ngọc truyền đến, ta đang ở trong phòng sao chép kinh thư, lúc ấy, ta dừng bút tinh tế xem lại kinh văn cầu phúc kia.
Muốn làm môn hạ của Mai Công, tiết học đầu tiên chính là tập chữ.
Chữ như người, chữ chính, tâm chính.
Ta đã sao chép hàng chục văn tự, viết ra từng chữ một.
Thật đáng tiếc, ta nghĩ!
A Ngọc, ngươi lúc nào cũng may mắn như vậy!
Kinh văn này là chép cho nàng.
Mạnh Ngọc nên nằm trong quan tài trở lại kinh thành, ta sẽ từ chối hết thảy lễ pháp quy củ, tự mình nâng quan tài nàng, vì nàng sao chép kinh thư cầu phúc, gạt bỏ ý kiến của mọi người đem nàng chôn vào hoàng lăng.
Ta sẽ đem hài tử ta thương yêu nhất làm con thừa tự cho nàng, đem bài vị của nàng mời vào thái miếu cung phụng, trăm năm sau nàng vẫn sẽ có hậu nhân tế tự.
Ta sẽ diệt trừ thế gia hại nàng, để cho bọn họ xuống dưới lòng đất hướng nàng bồi tội.
Ta sẽ tích góp tài lực, thay nàng làm việc thiện, huấn luyện binh mã, trong vòng mười năm, nhất định sẽ huyết tẩy Nhu Nhiên báo thù cho nàng.
Ta đốt hết kinh văn trong tay, trang giấy trong chậu than điểm ra ánh lửa dịu dàng, màu đỏ rực phút chốc hóa thành tro tàn tái nhợt.
Ta nhìn về phía Yên Sơn Quan, đáy lòng không khỏi thở dài.
A Ngọc, ta yêu thương muội lâu như vậy, muội tha thứ cho huynh lần này.
Muội ấy trở lại với nụ cười tự tin và chiến công rực rỡ.
Nàng không biết ai hại nàng, vẫn ngây thơ và ngu xuẩn muốn phụ thân đi chủ trì công đạo cho nàng.
A phụ muốn nàng vào Kiến Chương cung ở, nàng cao hứng phấn khởi tuân lệnh.
Nàng có phủ đệ hoa mỹ như vậy, nhưng nàng vẫn không chút cố kỵ mà ở chỗ ở của thiên tử.
Phùng Thanh là một thanh đao trong tay bệ hạ. Hắn là Đại Lý tự khanh của tiền triều, là một cỗ thanh lưu trong danh lợi dơ bẩn.
Hắn từng vì dân mà bắt tham quan ô lại. Hắn từng hiến gia tài dưỡng dục cô nhi. Hắn từng đoạn thân tuyệt nghĩa với tộc nhân bởi vì bọn họ đưa vàng bạc tới thỉnh hắn xử án, đó chính là hối lộ.
Người này cương trực công chính, sau khi bị bắt hắn càng giận dữ mắng mỏ loạn thần tặc tử Mạnh gia, bị ném vào trong ngục nhưng không nhục chí, thề tận trung và trả thù cho tiền triều.
Phùng Thanh trong dân chúng có danh vọng cực cao, vốn muốn tuẫn quốc tận trung, lại chẳng biết vì sao sau khi Mạnh Ngọc đi bái phỏng lại thay đổi chủ ý, liều mạng cả đời thanh danh cam nguyện làm thần tử của Đại Lương.
Quan thần tiền triều gặp hắn thì chửi bới, dân chúng thấy hắn lại khen ngợi.
Hắn có thể sống sót trong quan trường mục nát của triều đại trước, có thể thấy được lòng da thâm sâu khó dò. Sau khi Mạnh Ngọc bái phỏng, hắn có thể buông thanh danh ngạo cốt nhập sĩ tân triều, có thể thấy được sự tôn kính của hắn đối với Mạnh Ngọc. Hắn có thể ở trong dân chúng có uy vọng như thế, mặc dù thay đổi triều đại cũng không thấy bị chỉ trích, đủ thấy dân tâm đối với hắn một lòng.
Người như vậy đến tra vụ án lương thảo tất sẽ nắm rõ mười mươi.
Đoạn thời gian đó vô cùng u ám, quan triều đều cảm thấy bất an, sợ lúc nào đó sẽ liên lụy đến bản thân.
Mạnh Ngọc am hiểu nhất là thu mua lòng dân, dọc trên đường về kinh liền đem chuyện lương thảo lan truyền khắp nơi, đem thế gia trở tay không kịp.
Dám động tay động chân trong lương thảo của tướng sĩ biên quan, một khi Yên Sơn quan bị công phá, người Nhu Nhiên xuôi nam, địa phận Trung Nguyên sẽ gặp cướp bóc.
Đây là thông đồng với địch phản quốc!
Chuyện lương thảo không biết từ lúc nào truyền đi ồn ào huyên náo, thương nhân to nhỏ thảo luận khắp phố phường, thuyết thư tiên sinh kể đi kể lại tại các quán rượu trà quán, dòng người đông đúc nhộn nhịp trên phố xá, bọn họ đều đang nói, lương thảo của tướng sĩ biên quan bị ngăn chặn.
Khi không có lương thảo thì làm sao bây giờ? Mạnh Ngọc tướng quân thật sự liều chết thủ thành.
Làm sao đánh thắng trận này? Một lang quân họ Mai bán hết gia tài mua lương thảo chống đỡ.
Sao triều đình không cấp lương thảo? Triều đình bị phong tỏa tin tức, không nhận được cấp báo.
Mạnh Ngọc tướng quân là thân nữ nhi của Hoàng đế, ai dám khấu trừ lương thảo của nàng chứ? Còn có thể là ai, chính là mấy cái thế gia kia đi! Mạnh Ngọc tướng quân giết nhi tử làm xằng làm bậy của bọn họ, bọn họ không thể không trả thù!
Dân chúng tuy dân trí thấp, nhưng thường thường có thể nhận rõ chân tướng nhất!
Thế gia hành sự bó tay bó chân, lại có Phùng Thanh nhìn chằm chằm, có người lên sớ từ quan, có người như ngồi trên đống lửa, nơm nớp lo sợ bị đồ đao chém xuống. Ta không biết bọn họ có hối hận hay không, nhưng lại biết tư vị trong đó quả thực không dễ chịu.
Cuộc đại thanh trừng kéo dài đến tận nửa năm, không biết có bao nhiêu người đánh cược, lại không biết có bao nhiêu người thỏa hiệp, cũng không biết bọn họ đạt thành trao đổi lợi ích như thế nào, không biết có bao nhiêu người dưới tình huống vô tri vô giác trở thành vật hy sinh.
Không ai quan tâm.
Vụ án này có hơn ngàn người liên quan, hai nhà Vương, Đặng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Hai thế gia này cũng là hai người đứng đầu Thế Gia của tiền triều, đã từng là nhất đẳng tôn quý, lúc cực thịnh cho dù là hoàng thất cũng phải nhún nhường ba phần. Nếu cứng đối cứng cũng không làm gì được bọn họ, chỉ là nửa năm nay, bệ hạ dùng dao cùn cắt thịt, dẫn tới thế gia sợ hãi và làm cho bọn họ sinh ra tuyệt vọng.
Phùng Thanh lại không có cách nào đem bọn họ lập tức đòi đi thẩm vấn, có thể thấy được bệ hạ cũng không dám trực tiếp đem bọn họ tru diệt.
Họ sẽ luôn có cơ hội.
Cho nên có người được đề bạt, có người bị giáng chức, có người bị giết, có người từ chức.
Biến động trong triều vô thanh vô tức kéo thế gia vào vũng bùn, bọn họ trơ mắt nhìn mình đi vào con đường cùng, rồi lại không thoát được.
Ngày Vương Đặng đền tội, ta mất đi đứa con đầu lòng.
Thái tử phi nghe tin dữ, tâm trạng phập phồng liền động thai khí, hài nhi chưa thành hình liền sinh non.
Cách một cánh cửa, bên trong là thái tử phi vừa mới mất đi con của ta.
Nhưng ta lại cảm thấy nàng xa lạ.
Ta không để ý nhũ mẫu khuyên nhủ mà đi vào trong phòng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch nằm ở trên giường liền không khỏi mềm lòng, lấy khăn ra dùng nước nóng thấm ướt lau mồ hôi cho nàng, nàng giãy dụa lui về phía sau nhưng bị ta đè lại.
Từng chậu từng chậu má u được bưng ra, Anh Như cười tuyệt vọng: "Tại sao? Điện hạ chẳng phải đã đáp ứng ta!"
Ta thản nhiên nói: "Có thể bảo vệ nhà mẹ đẻ của ngươi là bệ hạ đã vô cùng khai ân. Anh Như, nơi này là Đông cung, không phải Kiến Chương cung.”
Nàng hỏi: "Chẳng lẽ chỉ có mạng của công chúa nước Tần là mạng, mạng của người khác đều là cỏ rác sao?"
Ta nói: "Ý chỉ của bệ hạ, không thể làm trái.”
Thẩm Anh Như đột nhiên nắm lấy tay ta, dùng rất nhiều khí lực. Nàng vừa mới sinh non, vốn là thời điểm suy yếu, ta cũng không nghĩ nàng có thể phát ra khí lực lớn như vậy. Nàng cầu xin ta: "Tỷ tỷ của thiếp vừa mới gả vào Đặng gia, nàng cái gì cũng không biết lại đang mang thai, làm ơn cứu nàng, cầu xin ngài.”
Ta im lặng.
Thần sắc Anh Như từ hy vọng chuyển thành tuyệt vọng, tê liệt ngã xuống giường, giống như đã bi thương tới cực điểm, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Qua hồi lâu, ta nói: "Được!”
Khi ta hao hết tâm tư dàn xếp đem mẫu tử Thẩm gia kia mang ra biệt viện, chính là hội đi săn mùa thu sắp tới.
Mạnh Ngọc từ nhỏ không thích trò chơi của nữ hài, hết lần này tới lần khác cần cù học bắn cung cưỡi ngựa, cũng thường xuyên theo ta săn thú, mỗi lần chiến tích đều tương đối phong phú.
Sau khi án lương thảo kết thúc nàng bệnh nặng một hồi, sau khi khỏi bệnh chính là hội săn bắn, nàng đương nhiên muốn tới tham gia.
Ta nhìn trên sân rất nhiều thiếu nữ, lại không biết từ lúc nào họ đều học theo Mạnh Ngọc, cưỡi ngựa giương cung, tư thế oai hùng hiên ngang, tiếng cười nói như chuông hấp dẫn rất nhiều người, nam tử trẻ tuổi xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn rồi lại nhìn, những lão thần tử ngoan cố cũng oán hận mắng hai tiếng "Thế phong nhật hạ", sau cũng không dám nhiều lời.
***Thế phong nhật hạ (phong tục lề thói): xã hội ngày càng bại hoại, ngày một xấu đi.
Mạnh Ngọc lưng đeo cung tiễn, mỉm cười đứng ở phía xa.
Đêm đó, nàng uống rất nhiều rượu trong yến tiệc, cũng mang theo bầu rượu đến gần ta rồi đặt một xấp bánh sơn tra lên bàn.
Mạnh Ngọc đỏ mặt, ánh mắt cũng đỏ nhưng lại thanh minh. Ta nghi ngờ nàng biết cái gì, nhưng nàng cái gì cũng không nói, ăn xong điểm tâm liền đi.
Ngày hôm sau, ta đuổi theo một con hồ ly chạy vào rừng rậm, nhìn thấy Mạnh Ngọc ở phía trước.
Cơ hồ là theo bản năng, ta giương cung dựng tên, một mũi tên đóng ở bên chân nàng.
Ta không có khả năng làm nàng bị thương, nàng ngẩng đầu, không nói gì chỉ im lặng uống nước, sau đó tháo cung xuống bắn liên tục ba mũi tên, ta chỉ cảm thấy kình phong đảo qua, hai má hơi đau rát, chờ ta phục hồi tinh thần lại mới phát giác một mũi tên sát thân thể bay ngang qua, thân tên đóng vào thân cây bên cạnh để lại lông đuôi ở bên ngoài rung động.
Ta tức giận cưỡng từ đoạt lý hỏi nàng: "Hành động này của muội chính là muốn giết huynh sao?”
Mạnh Ngọc cười lạnh: "Không thể so với Thái tử mặt người dạ thú, giết hại cả thân muội.”
Ta liền biết nàng đã sớm biết hết.
Ai nói với nàng?
Ta nghe Mạnh Ngọc chất vấn, trong lòng dâng lên sợ hãi khó hiểu, rồi lại có chút kiên định bí ẩn nhen nhóm. Thì ra nàng lúc trước lo lắng đề phòng đâu chỉ có thế gia tiền triều.
Huống hồ ta tuy không phải người tốt, nhưng luôn luôn có một chút lương tâm, đêm khuya trằn trọc khó ngủ, cũng sẽ đau lòng.
Nàng hỏi: "Ta ch ế t rồi, Yên Sơn quan tường thành mở rộng, ngươi có thể tìm ai tới thay ta?"
Ta nói: "Trong quân tự có tinh binh lương tướng. Hứa Tín Chi sẽ kéo dài trận địa, Mã Hưng và Hoàng Trường Bình cũng rất có bản lĩnh, mặc dù không bằng ngươi, nhưng cũng có thể dùng.”
Mạnh Ngọc là tướng tinh, nhưng Đại Lương không phải chỉ có một mình nàng là tướng quân.
Mạnh Ngọc giận không kiềm được, nhấc quyền liền đánh. Ta không giỏi võ bằng nàng liền nhận trúng một quyền, đang muốn phản kích lại nghe nàng thanh âm thê lương, từng chữ đẫm máu: "Mã Hưng ở Lãng Châu, Hoàng Trường Bình ở trong kinh, bọn họ hành binh đánh trận không bằng ta, tướng sĩ dưới trướng so ra kém đội quân hắc giáp do ta ta một tay thao luyện, đi Yến Sơn quan lại phải mất một tháng, chiến trường thời cơ thay đổi trong nháy mắt, Đại Lương mới lập quốc, ngươi thân là thái tử liền muốn mai táng ngàn vạn người đem Đại Lương kéo vào vũng bùn sao?"
Ta ngây ngẩn cả người, sau đó đẩy nàng ra, chỉnh đốn lại y phục, thong dong nói: "Hai người này tất nhiên không bằng ngươi, nhưng cũng có thể đem Nhu Nhiên chắn ở bên ngoài Hoàng Hà. Ta cùng phụ thân đồng lòng, nhiều nhất mười năm liền có thể chỉnh đốn binh mã, đại phá Nhu Nhiên.”
Nàng hỏi: "Phía bắc Hoàng Hà thì sao?
Ta không biết phải nói gì cho đúng.
Nói như thế nào đây? Nói ta thân là thái tử lòng lang dạ sói, không đủ nhân đức lại mưu hại tướng sĩ biên quan, để Man Di thuận tiện vào Trung Nguyên cướp bóc?
Hay là nói ta thân là huynh trưởng nhưng mê muội nhi nữ tình trường, dung túng gia tộc thê tử không biết tốt xấu hại muội muội ruột thịt của ta?
Ta vô năng, vô sỉ, vô tình, vô đức, nhưng ta cũng biết xấu hổ.
Mạnh Ngọc tức đến nôn ra máu, rút đoản đao vung lên chém một phát. Ta e ngại nàng thật sự muốn giết ta nên cuống quít tránh né, chỉ là đoản đao kia chính là thần khí lợi hại, vạn phần sắc bén, ta mắt thấy không thể trốn thoát liền nhắm mắt lại, lại cảm thấy trên đầu có tiếng kim ngọc vỡ vụn, tóc ta dài tán loạn xỏa tung trông vô cùng chật vật.
Mạnh Ngọc cắt áo bào đoạn nghĩa, chỉ lên trời thề: "Hôm nay duyên phận giữa Mạnh Ngọc và huynh trưởng đã hết, chỉ là ta không muốn mang ác danh, liền như huynh trưởng nói, từ nay về sau thế như nước với lửa, huynh muội xa lạ, mong quân tự trọng.”
Trong lòng ta đau đớn.
Cuối cùng cũng đi tới một bước này.
Chỉ là thấy cơn giận còn lại của nàng chưa nguôi, ta lại không muốn nàng sống tốt, cố gắng chống đỡ nụ cười nói: "A Ngọc, ngươi lại đây, ta nói cho ngươi biết một bí mật.