1
Kiếp trước, em gái thi đại học không tốt, đau lòng ra ngoài giải sầu.
Hơn một tháng sau, tôi thu dọn hành lý, chuẩn bị đi đến ngôi trường đại học lí tưởng.
Cô ta lại quỳ trước mặt tôi khóc lóc. “Chị ơi, chị cứu em với.”
Lúc đó cô ta là em gái thân thiết với tôi nhất, là người mà tôi vô cùng yêu quý, mỗi khi nhìn thấy cô ta khóc tôi liền mềm lòng, hễ mềm lòng liền sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của cô ta.
Bao gồm việc đồng ý để cô ta sinh đứa trẻ trong bụng ra, để cô ta thay thế vị trí của tôi vào đại học.
Tôi cả đời không kết hôn, ra sức kiếm tiền, nuôi cô ta đi học, nuôi con riêng của cô ta như con trai ruột của mình đến năm nó 18 tuổi.
Nhưng con trai cô ta thi đại học xong, việc đầu tiên nó làm lại là đâm chết tôi.
Em gái và gian phu của cô ta thì thừa cơ cướp hết tài sản của tôi.
Sau khi sống lại, nhìn thấy em gái quỳ trước mặt tôi khóc đến chết đi sống lại, tôi dịu dàng đỡ cô ta đứng dậy: “Em nói rất đúng, đứa trẻ là vô tội, nó không có cha, không thể lại không có mẹ, em nhất định phải nuôi nó khôn lớn.”
Nước mắt em gái vẫn còn đọng trên mặt, mắt thì lại trừng rất to.
Hệt như kiếp trước khi tôi bị bọn họ giết.
“Chị ơi, em vẫn chưa kết hôn, em vẫn phải học đại học.”
Tôi nghiêm túc nhìn cô ta: “Em đã thi đỗ chưa?”
Cả năm cấp ba, cô ta việc gì cũng đã làm, chỉ mỗi học là không.
Tôi dỗ dành hay tức giận đều không có tác dụng.
Bây giờ tôi không dỗ cũng không giận, chỉ để cô ta trả giá cho hành động của bản thân.
“Em à, em chỉ làm bừa được hơn một trăm điểm, trường kém nhất cũng không nhận đâu.”
Cô ta ôm chặt lấy chân tôi khóc to: “Chị à, em không phải là không muốn học, chỉ là đầu óc em không tốt, chị quên lời bố mẹ rồi sao, chúng ta là chị em sinh đôi, lúc còn ở trong bụng chị đã lấy hết đi tất cả dinh dưỡng đấy.”
Hah, kiếp trước cô ta cũng dùng cái này để PUA cuộc đời tôi.
Từ nhỏ cơ thể cô ta đã yếu, học không giỏi, quan hệ bừa bãi ngoài xã hội, tất cả là do khi còn ở trong bụng mẹ tôi đã hút hết chất dinh dưỡng của cô ta.
Tôi lúc nào cũng cảm thấy áy náy với cô ta, đặc biệt là sau khi bố mẹ chết, tôi gánh trách nhiệm của người chị như người mẹ, cực kì thương yêu cô ta.
Nhưng cô ta lại đi đến đâu cũng tính toán với tôi...
“Chị ơi, cho em đi học đi mà.” Em gái lay lay cánh tay tôi.
“Được thôi.”
Mắt cô ta lập tức phát ra ánh sáng: “Chị, chị đồng ý cho em giấy báo nhập học sao?”
“Làm sao có thể?” Tôi bình tĩnh nhìn cô ta, “Em đang mang thai, đi đến trường sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ.”
Không đợi cô ta cãi lại, tôi đã quyết định xong: “Nghe lời chị, trước tiên cứ an tâm ở nhà nghỉ ngơi, sinh con xong rồi năm sau chúng ta học lại, cố gắng thi vào một trường tốt.”
Tối đó, em gái trốn tôi ra ngoài.
Tôi lặng lẽ đi theo cô ta, rất nhanh liền nhìn thấy gã đàn ông cùng cô ta giết tôi kiếp trước.
“Chị gái em không chịu đưa cho em giấy báo nhập học, làm sao đây? Đứa trẻ này còn cần nữa không?”
Hắn đáp: “Đương nhiên là cần rồi, đây là hậu duệ nhà họ Kiều, cũng là kết tinh tình yêu của hai ta, sao mà có thể không cần chứ.”
“Nhưng mà chị em không chịu giúp.”
Mặt hắn ta trầm xuống: “Anh có cách này.”
Tôi nhận ra tình hình không ổn, lập tức quay trở lại nhà.
Giấy báo nhập học và hành lý của tôi vừa chuyển ra, em gái đã vào đến cửa nhà.
Cô ta cuống cuồng bới tung bên trong, tìm được giấy báo tôi đã làm giả.
Gã đàn ông lập tức châm lửa đốt túi đựng, vứt vào nhà của chúng tôi.
Lửa to kinh động toàn bộ người trong làng chạy đến.
Sau khi dập lửa, bên trong thứ gì cũng không còn nữa.
Em gái khóc đến ngất xỉu trước đám đông.
Sau đó vui mừng phấn khởi cầm giấy báo giả đi đến trường đại học.
Cô ta đương nhiên là bị chặn ở ngoài cổng.
Tôi không gặp cô ta, liền để cô ta coi như tôi đã chết.
Tránh xa những kẻ rác rưởi, chăm chỉ học tập mới là thứ mà bây giờ tôi muốn.
Nhưng tôi vẫn là đánh giá quá thấp độ vô liêm sỉ của em gái.
Một năm sau, cô ta bế đứa bé chặn tôi ở cổng trường: “Chị à, chị không thể cứ bắt em nuôi con chị thế được, chị đã cướp đi cơ hội học đại học của em, không thể ngay cả con trai ruột của mình cũng không cần.”
2
Cô ta xõa tóc, ở trước cổng trường đại học vừa khóc vừa nháo, đặt đứa bé mấy tháng tuổi ở bên chân, bò trên mặt đất.
Thầy cô và sinh viên ra ra vào vào, làm cổng trường chật ních.
Gã đàn ông kia cũng đứng trong đám đông, nhìn tôi với ý đồ xấu xa.
Bọn họ chờ tôi sợ hãi, đợi tôi đau lòng em gái, nhân nhượng để tránh phiền phức, nhanh chóng ôm hết tất cả những việc này vào người.
Nhưng tôi không.
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn cô ta: "鱼,我所欲也, 熊掌, 亦我所欲也, 二者不可兼得,舍鱼而取熊掌也。Em gái, em nói là chị cướp mất cơ hội học đại học của em, thế tức là em học rất giỏi, nào, đọc hết bài《鱼所我欲也》,việc em nói chị sẽ nhận hết.
* Bài này là thơ cổ học sinh Trung Quốc phải học năm cấp 2, nội dung đại khái là “Cá, là thứ ta muốn; Chân gấu, cũng là thứ ta muốn. Nếu cả hai thứ ta đều muốn, hai thứ đều không thể cùng đạt được, vậy ta chỉ đành từ bỏ cá mà chọn chân gấu.”
Tôi nhìn thấy mặt cô ta biến sắc, cứng đờ tại chỗ.
Cô ta từ nhỏ đã ghét thơ cổ và văn cổ, đừng nói thơ cấp ba không học thuộc, đến cả cấp hai và tiểu học cũng không biết được mấy bài.
Cô ta chống đỡ chưa đến 5 phút, liền ôm đứa trẻ hoảng loạn bỏ chạy.
Ánh mắt gã đàn ông đứng xem giống như một con dao mới rèn, tàn nhẫn khoét trên người tôi.
Kiếp trước tôi với gã này giao thiệp rất ít, chỉ khi hắn ta giúp con trai gã giết tôi, vơ vét tài sản của tôi, tôi mới gặp hắn một lần, đó cũng là lần gặp cuối.
Lần này có “diễm phúc” nhìn thấy mấy lần.
Làm tôi dễ dàng nhận ra, việc hắn hoan hảo với em gái tôi, xúi giục ả sinh con, cướp giấy báo nhập học của tôi, đều không phải là tức thời xúc động nổi ý xấu.
Mà là đã được ủ mưu từ sớm.
Hắn ta dường như rất hận tôi, dùng hết tất cả biện pháp hòng đẩy tôi vào chỗ chết.
Tôi cũng đã nhờ người điều tra qua bối cảnh của hắn, ngoài việc biết tên hắn là Kiều Lôi thì không tìm được những cái khác.
Trên đường về kí túc xá, tôi bị cô hướng dẫn gọi đến phòng làm việc.
Cô ấy không trách mắng tôi, chỉ hỏi han tình hình cụ thể, có cần cô giúp gì không.
Dù sao kẻ vu cáo tôi lại có khuôn mặt giống hệt tôi, mà tôi lại là học sinh mà cô hài lòng nhất.
“La Tiểu Hoan, em coi cô là người hướng dẫn, mà cô thì coi em là con dâu, gặp chuyện khó khăn đừng gồng mình chống đỡ, nhất định phải kể cho cô.”
Tôi dở khóc dở cười: “Giáo sư Tô, cô có con trai thật sao?”
“Đương nhiên rồi, thằng nhóc thối đó...”
“Xoạttt”
Cửa phòng làm việc của cô bị đẩy ra, một anh đẹp trai tỏa nắng chói sáng bước vào.
Tôi cho rằng đó là con trai cô ấy, kinh ngạc đến mức suýt cắn vào lưỡi, kết quả anh đẹp trai chỉ vứt hai quyển sách lên bàn cô ấy: “Giáo sư, em xem xong rồi.”
Quay đầu liền hóng hớt chuyện của tôi: “Biểu hiện ở cổng trường rất dũng cảm đấy, là phong thái mà nữ sinh Kinh đại chúng ta nên có.
“Ò, cảm ơn...”
“Nhưng em cũng phải cẩn thận đấy, người đó có đồng bọn, nhất định vẫn sẽ lại tìm em.”
Anh ấy nói xong, lấy ra từ bàn giáo sư Tô hai quyển sách khác, quay người ra khỏi cửa.
Giáo sư Tô oán trách sau lưng anh ấy: “Nhìn sinh viên bây giờ...chẳng có mấy đứa ngoan như em đâu La Tiểu Hoan.”
Lại lo lắng cho tôi, “Lời em ấy nói em phải nhớ kỹ, dạo này đừng ra khỏi trường nhiều.”
Nhưng tôi không thể cả đời không ra ngoài.
Dù có thể cả đời không ra ngoài, phiền phức vẫn tự tìm đến cửa.
Tôi càng muốn sớm giải quyết sớm việc này, chứ không phải để bọn chúng núp trong bóng tối, bất cứ lúc nào cũng rình rập tôi.