A Du bê tấm chăn mới quay lại, Triển Hoài Xuân bảo nàng giao chăn cho Tiêu Nhân ôm, kêu nàng trước tiên lau sạch giường từ trên xuống dưới một lần rồi mới trải giường chiếu. Đương nhiên, hắn chỉ động vài ngón tay, nói là Tiêu Nhân thay hắn nói. Hai người phối hợp nói xong, thấy A Du đứng ngơ ngác ở đằng kia, bộ mặt như không giải thích được lại tựa như mê man, Triển Hoài Xuân cười nhạt, giơ tay thò vào trong tay áo, muốn đưa cho nàng chút tiền sai vặt.
Kết quả tay còn chưa đụng tới tay áo thì đã để xuống, bởi vì hắn đã nhớ ra, hắn lần này không mang theo xu nào, ngoại trừ vài món trang sức trên đầu, có thể nói là nghèo rớt mồng tơi. Triển gia Nhị thiếu gia chưa từng nghèo nàn như vậy, ai bảo hắn đánh cuộc thua, mà Tiêu Nhân lại đúng là cái người có thể tùy tiện đưa ra những yêu cầu xấu xa làm chi? Đè xuống cơn cáu giận trong lòng, Triển Hoài Xuân nhìn Tiêu Nhân rồi chỉa chỉa A Du, xoay người đi tới trước cửa sổ.
Tiêu Nhân rất sung sướng lấy ra một thỏi bạc vụn, quơ quơ với A Du, rất là bất đắc dĩ nói: “Nương tử tôi thích sạch sẽ, tiểu sư phụ hãy rộng lòng hơn. Khối bạc này tôi cố ý đưa cho cô, coi như cám ơn cô thay tôi chiếu cố nương tử, cô hãy cất lấy, đừng nói với người ngoài.” Loại vật như bạc này, để ở đâu cũng là ngòi dẫn hại mạng, cho dù là một đám hòa thượng, ni cô tự xưng khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền. Tiểu ni cô nhìn rất đơn thuần, nếu không căn dặn hai câu, Tiêu Nhân sợ nàng sẽ chủ động giao bạc cho chủ trì.
A Du lớn chừng này nhưng chưa từng thấy qua bạc là vật gì, nhịn không được nhìn chằm chằm thỏi bạc trong tay Tiêu Nhân, sau đó vào lúc Tiêu Nhân đứng dậy thì lắc đầu liên tục, “Không cần không cần, phu nhân là khách, tôi chiếu cố cô ấy là phải.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt to ngập nước, thật không có nửa điểm tham lam.
Tiêu Nhân thật tâm muốn thưởng cho nàng, nhưng A Du cũng thật không muốn, nói xong xoay người đi ra ngoài, sau một lát ôm chậu gỗ đi đến, trước mặt hai người lau sạch giường chiếu, cái bàn … không còn một hạt bụi. Xong xuôi đâu đó, A Du dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, nói với Tiêu Nhân: “Hai vị thí chủ còn gì phân phó nữa không? Không có thì hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tìm sư tổ.”
Tiêu Nhân không biết Triển Hoài Xuân nghĩ như thế nào, thấy tiểu ni cô bận rộn tới lui thì hắn lại có chút thương tiếc. Lão cha nhà mình là tri huyện, quan không lớn, nhưng ở trong huyện thành coi như là trời, cho nên vô luận là những nha hoàn trong nhà, hay là người bên ngoài, đều nhún mình nịnh bợ hắn rất nhiều, loại việc thấp kém gì cũng đều làm, nhưng không có người nào, lúc làm những việc ấy thì thần sắc lại chuyên chú như tiểu ni cô đây, không chê phiền cũng không ngại khổ.
“Đi đi, đi đi, chỗ bọn tôi đã không còn chuyện gì nữa, cô không cần phải gấp gáp trở về đây.” Tiêu Nhân không tự chủ thả mềm thanh âm.
A Du thở một hơi dài nhẹ nhõm, ôm lấy chậu gỗ đã thay nhiều lần nước ra ngoài.
“Thế nào, đau lòng? Không nhìn ra cậu còn biết thương hương tiếc ngọc đấy.” Triển Hoài Xuân bước tới ngồi xuống bên kia bàn, cầm ấm trà nhẹ nhàng ngửi ngửi, ghét bỏ nhíu mày, nghĩ thầm nửa tháng này coi như chịu khó uống nước vậy.
Tiêu Nhân tâm tình có chút phức tạp, “Không phải, chỉ là tôi nghĩ không thông, tiểu cô nương xinh xắn như vậy, cha mẹ cô ấy sao lại nỡ đưa cô ấy đến am ni cô? Như Xán Xán, cha mẹ tôi hận không thể nâng niu nó lên tận trời, ngay cả đứa con trai như tôi cũng không bằng nó.”
“Ai biết cha mẹ bọn họ nghĩ như thế nào, hai ông bà già nhà tôi đã sớm vứt tôi và đại ca lên thuyền rời bến rồi, trước khi đi còn nói chưa chắc mình có trở về hay không, bảo chúng tôi tự cưới vợ, có cha mẹ như vậy, nào có biện pháp gì?” Nhắc tới cha mẹ thì Triển Hoài Xuân lại bực bội. Nếu như bọn họ ở nhà, hắn cũng sẽ không bị đại ca mắng từ năm mười hai tuổi cho đến hôm nay, trong sáu năm này Triển Hoài Xuân cũng không biết làm sao mà hắn lại chịu đựng nổi.
Hai kẻ đều là “cha không thương mẹ không đau”, nói đến chỗ này đều không khỏi trầm mặc trong chốc lát.
“Được rồi, cậu đi đi, nếu như đại ca tôi trở về sớm, cậu nhớ phải viết thư báo tôi đấy.” Nghĩ đến đủ loại trêu đều bạn tốt đã làm trước đó, Triển Hoài Xuân lười nói với hắn, bắt đầu đuổi người.
Tiêu Nhân nhòm hắn, sờ mũi một cái, có chút không yên lòng nói: “Tôi thấy am ni cô này có chút cổ quái, nếu không chúng ta đổi am khác?”
Triển Hoài Xuân hừ lạnh, “Đổi cái gì? Để cho cậu nói năng xằng bậy lần nữa à? Cứ nơi này, mau đi đi, nửa tháng sau mang y phục tới đón tôi.”
Hắn càng biểu hiện không thèm quan tâm, Tiêu Nhân lại càng không muốn đi, đầu nảy ra một chủ ý, cười hớ hớ nói: “Quên đi, thấy cậu đáng thương như vậy, không bằng chúng ta đổi lại yêu cầu, cậu gọi tôi một tiếng đại ca, hô xong chúng ta cùng nhau trở về.”
Bảo Triển Hoài Xuân ở am ni cô, lúc đầu chỉ muốn trêu đùa hắn, hiện tại Tiêu Nhân quả thật lo lắng, lo lắng cho an toàn của Triển Hoài Xuân. Đừng xem Triển Hoài Xuân da dẻ mịn màng có vẻ chắc thịt, từ năm bảy tuổi hắn gặp chuyện không may thiếu chút mất mạng, ông bà Triển đã dùng nhiều tiền mời đạo gia cao nhân về dạy hai đứa con trai luyện võ, nội ngoại kiêm tu. Triển Hoài Xuân đại khái cũng cực sợ, khó có được có một môn học còn chuyên chú hơn đại ca hắn, ba năm trước đây đạo sĩ đi, Triển Hoài Xuân cũng học thành tài, mười mấy người cùng tiến lên cũng đừng hòng làm hắn bị thương. Điều Tiêu Nhân không yên lòng là tật xấu được nuông chiều từ bé của tiểu tử này, trong am ni cô lại không thịt không rượu, khẳng định không thoải mái bằng ở nhà, Tiêu Nhân sợ Triển Hoài chịu không nổi.
Hai người tuổi tương đương nhau, nói xác thực thì Tiêu Nhân còn nhỏ hơn hắn hai tháng, bây giờ lại còn muốn làm đại ca hắn?
Triển Hoài Xuân không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nhấc Tiêu Nhân từ trên ghế lên, đẩy ra phía ngoài. Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, thua chính là thua, hơn nữa Tiêu Nhân nếu thật có hảo tâm như vậy, hắn hà tất gì lại làm cái bánh bao may vào xiêm y? Triển Hoài Xuân càng nghĩ càng giận, nếu không phải cố kỵ bị người nghe được, hắn thật muốn ném thẳng Tiêu Nhân ra ngoài.
Tiêu Nhân vịn lấy ván cửa không muốn đi, “Đừng động thủ đừng động thủ, nếu không đổi thành cái khác, không gọi đại ca, cậu tự mình giúp tôi giặt vớ ba ngày đi…” Lời còn chưa dứt cánh tay đã bị người dùng lực nhéo một cái, đau đến hắn cả người đổ mồ hôi, Tiêu Nhân tính tình cũng bùng lên, oán hận đẩy Triển Hoài Xuân, cắn răng nghiến lợi nói: “Có lòng tốt lại coi là lòng lang dạ thú, cậu đã thích ở am ni cô như thế, vậy cậu ở đây một tháng đi!”
“Được thôi, bất quá cậu phải tìm thêm một con kiến càng so với tôi, lại thua tôi sẽ ở một tháng.” Triển Hoài Xuân thản nhiên nói.
Tiêu Nhân sửng sốt, khó có thể tin lập lại: “Cậu, cậu muốn so với tôi lần nữa?”
Triển Hoài Xuân gật đầu, cười nhìn hắn: “Nếu như cậu không sợ chết, cứ việc mang con kiến càng đến đây.” Lần trước đồng ý so với hắn xem kiến của ai bò xa hơn, hắn thực sự là bị ma quỷ ám ảnh mới làm thế.
Tiêu Nhân cười khúc khích, lắc lư quạt nói: “Bại tướng dưới tay, tôi biết ngay cậu không có can đảm kia…” Bật lui ra phía sau, “Cậu muốn làm gì? Tôi, tôi cảnh cáo đấy, còn dám bất kính với tôi, cẩn thận tôi bỏ em đấy nhá!” Mắt thấy Triển Hoài Xuân lại muốn động thủ, Tiêu Nhân nhanh nhảu nhảy lùi ra sau, nhảy xong thấy Triển Hoài Xuân sững sờ ở đàng kia, Tiêu Nhân lại phi nhanh nhảy tới trước, bàn tay to thừa dịp bất ngờ sờ soạng ngay ngực Triển Hoài Xuân một cái, sờ xong cười lớn bỏ chạy, “Ha ha, nương tử hãy ở đây tĩnh dưỡng cho tốt, nửa tháng sau vi phu sẽ đến đón em về nhà!” Hắn đánh không lại Triển Hoài Xuân, chạy trốn cũng rất nhanh, nháy mắt đã không thấy bóng đâu.
Gân xanh trên trán Triển Hoài Xuân giật giật, cúi đầu nhìn hai gò đất trên ngực, xoay người vào nhà, đóng cửa, ở trong phòng đi qua đi lại rồi đá ngã một cái ghế, sau đó đi tới giường, trực tiếp nằm úp sấp lên tấm chăn đã sớm được hắn triệt để kiểm tra độ sạch sẽ. Nằm úp sấp trong chốc lát cảm giác tựa hồ có chút không đúng, Triển Hoài Xuân mãnh liệt xoay người, nhắm mắt lại, yên tĩnh hồi lâu mới giơ tay lên, bóp bóp cho hai cái bánh bao trở nên tròn vì bị dẹp do nằm sấp…
Vì sao lại để hắn quen biết cái tên Tiêu Nhân ra vẻ đạo mạo khốn nạn kia!
Triển Hoài Xuân thấp giọng mắng một câu, đá văng cặp giầy thêu, gác cặp chân dài lên trên giường, giật giật, tìm được tư thế thoải mái nhất, chuẩn bị nhắm mắt một lát, ai ngờ cánh tay hạ xuống phía dưới thì lại đụng tới một chỗ nhô ra. Hắn mở mắt, tay thò xuống dưới đệm giường, lấy đồ vật kia ra.
Là một cây chủy thủ.
Triển Hoài Xuân cười khẽ, rút chủy thủ ra quan sát. Lưỡi dao mỏng mà sắc bén, hàn quang lưu chuyển, tốt thì tốt, chỉ là tên Tiêu Nhân kia cũng quá là cẩn thận, một am ni cô nho nhỏ, cho dù có cổ quái, cũng đâu có đáng giá để hắn dùng tới chủy thủ?
Nhét cây chủy thủ xuống gối, Triển Hoài Xuân ngửa mặt nằm, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bên kia A Du đang đứng ở trong phòng nghe Tĩnh Từ răn dạy.
“Minh Tâm, nếu Phương phu nhân nhìn trúng con, con hãy an tâm hầu hạ cô ấy đi, ngoại trừ buổi tối quay về phòng mình ngủ, mỗi ngày làm xong việc đều phải trực tiếp đến chỗ cô ấy, cô ấy bảo con làm gì thì con làm nấy. Nhưng có một điều con phải nhớ kỹ, nghìn vạn lần không được để cho cô ấy cởi quần con, cũng không được nghe lời cô ấy tự mình cởi, hiểu không?” Tĩnh Từ nhẹ giọng dặn dò. Mặc kệ đối phương có cái gì cổ quái, bỏ bạc cũng là vì tìm nữ nhân, năm mươi lượng cơ mà, chỉ cần đối phương không làm đến một bước cuối cùng, những thứ khác bà ta sẽ đáp ứng. Về phần quần, Tĩnh Từ đối với nam nhân rất hiểu rõ, nhất định không thể để cho bọn họ cởi, cởi rồi sẽ không quản được.
A Du ngoan ngoãn gật đầu, suy nghĩ một chút lại không hiểu hỏi: “Sư tổ, vì sao cô ấy phải cởi quần con?”
Cái con ngốc này…
Tĩnh Từ gọi người đi đến phiá trước, từ ái vỗ vỗ tay A Du nói: “Điều này à, sư tổ thấy Phương phu nhân có chút khác hẳn với thường nhân, phỏng đoán lung tung. Nếu cô ấy bình thường thì tốt nhất, vạn nhất cô ấy đối với con làm ra sự việc kỳ quái gì, Minh Tâm đừng sợ, đợi cô ấy làm xong con trực tiếp tới tìm sư tổ, sư tổ sẽ giải thích cho con, nhưng quần thì nghìn vạn lần không thể cởi, nhớ lấy.” Bà ta biết cách Thanh Thơ dạy dỗ tiểu đệ tử, khó có được gặp phải loại đồ chơi trời sinh thế này, Tĩnh Từ cũng nguyện ý phối hợp Thanh Thơ. Hơn nữa chính là bởi vì A Du khờ, lần đãi khách này trái lại sẽ bớt việc, không cần phí quá nhiều tâm tư đi giải thích hoặc uy hiếp.
A Du không hiểu rõ lắm, nhưng nếu sư tổ đã nói vậy, nàng làm theo là được.
Tĩnh Từ lại dặn dò hai câu, rồi cho nàng đi ra. Hai người kia quần áo khí độ phi phàm, chắc là xuất thân hiển quý, người như vậy, nếu muốn mua đêm đầu sẽ không keo kiệt chút bạc, nếu không mua, hơn phân nửa sẽ không cưỡng bức. Huống hồ nếu bọn họ có thể tìm tới nơi này, khẳng định biết quan hệ giữa bà ta và Cao Xương, cũng biết kết quả của việc ăn quỵt là gì.
Tĩnh Từ rất yên tâm, sờ sờ năm mươi lượng bạc trắng, giấu vào trong ngăn kéo nhỏ của mình.
Bên ngoài A Du đi còn cách khách phòng mấy bước, liền quẹo vào gian phòng của mình, lấy vớ đã khâu được một nửa và giỏ châm tuyến mang theo, lúc này mới đến khách phòng tìm nữ thí chủ.
Nàng nhẹ nhàng gõ cửa một cái, “Phu… Thí chủ, tôi tới hầu hạ cô.” Gọi phu nhân có điểm lạ, nàng vẫn nên gọi theo thói quen là thí chủ đi.
Triển Hoài Xuân còn chưa ngủ, nghe được động tĩnh, nhíu nhíu mày, không ngồi dậy.
Bên trong chậm chạp không có tiếng trả lời, A Du đợi một chút, đi vòng đến trước cửa sổ, phát hiện trước giường đặt một đôi giày thêu, phía trên là thân ảnh màu đỏ đang nằm. Cho rằng đối phương ngủ say, A Du xoay người ngồi xuống bậc thang cạnh bồn hoa, lấy kéo ra cắt móng tay.
Bên ngoài không có tiếng bước chân rời đi, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, Triển Hoài Xuân sinh lòng hiếu kỳ, lặng lẽ đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa sổ.
Cách chính ngọ còn chút thời gian, ánh nắng ngày xuân ôn hòa, tiểu ni cô im lặng ngồi trên bậc thang trước cửa, nghiêm túc cắt móng tay. Một đôi tay nhỏ bé đắm chìm trong ánh nắng, tinh tế khéo léo như cọng hành.
Triển Hoài Xuân nhìn xem có chút xuất thần, ánh mắt chậm rãi chuyển qua mặt tiểu ni cô.
Trên đầu nàng mang mũ ni cô, phía dưới không có tóc che lấp, ngược lại làm ánh lên chiếc cổ thon dài, vành tai trắng noãn khả ái. Triển Hoài Xuân nhìn chằm chằm đôi mắt thỉnh thoảng chớp động của nàng một chút, chậm rãi thu hồi đường nhìn, nhưng trong lòng lại đồng ý lời Tiêu Nhân nói. Không có tóc còn có thể khiến hắn cảm thấy xinh đẹp, tiểu ni cô quả thực tuyệt sắc.
Hắn đi ra cửa, mở cửa cho nàng.
Móng tay hắn cũng hơi dài, xem nàng cắt nghiêm túc như vậy, cũng bảo nàng giúp hắn cắt đi. Ở nhà, hắn không có thói quen có nha hoàn hầu hạ, càng không thể nào bảo gã sai vặt giúp hắn làm loại chuyện này, khi còn bé là đại ca giúp hắn, hiện tại đại ca mặc kệ, mà hắn cũng không muốn để đại ca quản, nhưng tự mình cắt móng tay bên phải thì lại có chút không thuận tay, vậy chi bằng thừa dịp thân phận hiện tại, mà bảo tiểu ni cô giúp hắn giải quyết bớt một việc.