Thậm chí bà Trân còn uy h.i.ế.p Trần Viễn là nếu hắn ta cương quyết đuổi người thì bà ta sẽ thắt cổ, không thì sẽ nhảy sông tự vấn.
Suy cho cùng đây cũng là người mẹ duy nhất của hắn ta, Trần Viễn đành phải thỏa hiệp.
Từ sau đó sắc mặt hắn ta liền xám trắng, trên đôi mắt như đề phòng cướp mà nhìn chằm chằm Diêu Mộng...
Quả phụ này, trước đây hai năm lúc hắn ta còn khỏe mạnh không ít lần ngủ với cô ta, ở trên người cô ta tốn không ít tiền, cô ta dau môi một cái hắn ta liên biết cô ta suy nghĩ gì trong đầu.
Đơn giản chính là lấy thân phận vợ của người khác để làm giá với mấy lão già dê, đề cao giá trị con người thôi.
Trân Viễn hận đến nghiến răng, nhưng lại e ngại bà Trần nên không thể làm cái gì, đành phải như con rắn độc nhìn chằm chằm Diêu Mộng.
Diêu Mộng mặc quân áo mới, hắn ta sẽ lấy kéo cắt rách, không cho cô ta ra cửa.
Diêu Mộng chải đầu, hắn ta sẽ phá hư lược của cô ta, để đầu tóc cô ta rối tung.
Cả ngày lẫn đêm Trần Viễn đều không ngủ được, chỉ nhìn chằm chằm Diêu Mộng, phòng ngừa cô ta đội nón xanh chính mình, nhìn chằm chằm đến cuối cùng hai con mắt ố vàng, đáy mắt màu xanh, cả người như già đi mười tuổi.
Con người... luôn có lúc sức lực hao mòn đến không còn.
Có ngày giữa trưa Trần Viễn ăn cơm xong, hắn ta ngủ gật dựa lên trên bàn cơm mà ngủ, ngủ đến nỗi nước miếng chảy đầy mặt bàn.
Bà Trân đi đến bờ sông giặt quần áo, hai đứa nhỏ không có ai trông, chúng sợ cha mắng nên lúc ban ngày đều tìm người khác chơi.
Diêu Mộng đổi áo trong màu trắng, gội đầu thật sạch, bôi phấn thơm khắp người rồi dựa vào cửa nhà Trần Viễn, mở cửa đón khách....
Nói đến Phó Hồng, Lăng Nghị có chút ấn tượng đối với cô ta, cô ta có tuổi gần bằng với Phó Lê, bình thường cũng được yêu thương chiêu chuộng hơn so với Lê Tử, có rất nhiều lần anh nghe thấy giọng nói của cô ta cao cao tại thượng quở trách Lê Tử.
Có hôm nhà cô ta thế nhưng lại đưa bà mối đến hỏi anh có muốn cưới cô ta hay không, đừng nói anh chướng mắt, nhìn thái độ mà cô ta đối xử với Lê Tử, không tìm cô ta gây phiên phức là anh đã rộng lượng lắm rồi.
Lăng Nghị xùy một tiếng, muốn gả chồng, coi trọng anh... Vậy anh sẽ so tình huống của mình thay cô ta tìm đối tượng, dù sao lúc này trong nhà Phó Cường phỏng chừng cũng sốt ruột hốt hoảng muốn gả cô ta ra ngoài rồi.
Lăng Nghị chống cằm suy nghĩ, từ chỗ sâu trong trí nhớ bỗng nhớ đến một người... Hạ Lương thôn Mã Bạch, mấy năm trước lúc đầu cơ trục lợi có quen biết, người này đầu óc linh hoạt, chỉ tiếc hoàn cảnh khốn khó, trong nhà có một người mẹ bị bệnh liệt giường, còn có em trai em gái cũng bệnh ốm yếu.
Một người hầu hạ một nhà còn phải chăm sóc mấy mẫu đồng ruộng, ngày tháng phải nói là cực kỳ kham khổ, so với anh lớn hơn hai tuổi, trước nay đều không có bà mối nào đến cửa.
Người này thật ra không khác gì hoàn cảnh của anh cho lắm, để người này giới thiệu cho cha của Phó Hồng, anh tin rằng ông ta sẽ lập tức đồng ý gả con gái đến, hơn nữa Hạ Lương cũng nguyện ý muốn vợ giúp anh ta san sẻ công việc.
Vì thế không quá hai ngày sau, Hạ Lương thôn Mã Bạch đã cầu hôn nhà Phó Cường, Phó Cường gần như đồng ý hôn sự rất nhanh, chẳng sợ Phó Hồng khóc lóc gào thét c.h.ế.t sống không ga cũng không ảnh hưởng đến quyết định của ông ta....
Còn về phần Phó Đào, đầu sỏ gây tội phải đặc biệt để xử lý cuối cùng.
Ánh mắt Lăng Nghị dần trở nên nặng nề... hiện tại người cũng chạy mất rồi, vậy thì khó làm, chỉ có thể đợi cô ta trở lại mới xuống tay từ nhược điểm cô ta thôi.
Còn có một đám người đã hại Lê Tử, cho dù không thành công anh cũng sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên, những cái này đều là sau này.