Phó Lê giương mắt nhìn anh một chút.
Lăng Nghị bị ánh mắt liếc nhìn một cái của cô nhìn đến lửa nóng cháy trong lòng, tay chân đều nóng lên, anh thấp giọng nói: "Anh thật sự về nhé?”
Anh dường như sắp xoay người, bỗng có một bàn tay nhỏ mềm như bông vào lúc này nắm lấy vạt áo của anh.
Phó Lê nhỏ giọng nói: "Trời quang mây tạnh, tuyết cũng tan rồi, anh đồng ý với em sẽ cùng đi bán hạt dưa."
Lăng Nghị nhịn cười, mời Phó Lê: "Vậy đi đến nhà anh?"
Ánh mắt Phó Lê mơ hồ, trước sau không dám nhìn đến khuôn mặt tuấn tú của anh, dư quang khóe mắt lại có thể nhìn thấy nụ cười xán lạn trên mặt anh, cười đến mức lòng cô nhữn ra, tay chân hoảng loạn không biết nên để ở đâu.
Bỗng cảm thấy dường như anh đã nhìn thấu tâm tư cô có chút luyến tiếc khi anh cứ như vậy rời đi.
Ngày hôm qua còn nghĩ là gan đây không cần gặp anh, nhưng thật sự nhìn thấy người cô lại cảm thấy... giống như mãi mãi không nhìn đủ vậy.
Những lời ngày hôm qua Lăng Nghị nói, tiếng thở dốc thô nặng, động tác nhỏ ngửi loạn tóc của cô, lồng n.g.ự.c nóng bỏng, tiếng tim đập thình thịch... cùng lúc ở trong đầu cô nhảy nhót, khiến cô nhìn thấy anh ánh mắt như là say xe, mềm đến nỗi không biết nên làm thế nào mới phải.
Sau một lúc lâu, Phó Lê đỏ mặt gật đầu: "Cũng được."
*
Tối hôm qua làm loạn một hồi như vậy, Phó Quý tức mình, không có tâm tư gì để đi bán đậu hũ vì vậy ở nhà nghỉ ngơi, chỉ là không ngờ vài phút sau trong nhà lại lui tới mấy người kia.
Có hai đám người đến, còn nói cùng một chuyện: "Phó Quý à, có người nhìn thấy Lê Tử đi đến nhà Lăng Nghị, ông thật sự chuẩn bị tìm một đứa vô công rồi nghề vậy làm con rể à?"
Phó Quý ngậm đầu thuốc lá, không sao cả trả lời: "Vô công rồi nghề du côn cũng không sao, mấy người cũng biết tôi mà, có tiền là được."
"Cái tên Lăng Nghị cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga cũng không phải không được~ " Phó Quý vươn hai ngón tay: "Chính là số này thì ngày mai kết hôn đều được."
Người vừa đến thấy dáng vẻ của ông ta, hùng hùng hổ hổ nói: "Hai trăm đồng! Ông đúng là coi con gái mình như cây rụng tiền?"
Phó Quý trợn trắng mắn, cứng rắn đáp trả: "Đừng thấy nhà mình không có mà hâm mộ đố kị tôi."
Người tới cũng chỉ muốn nói xấu, không ngờ lại bị khinh bỉ lập tức muốn đi, lúc này trong viện lại có hai người bước vào.
Phó Quý đứng dậy, run run thổi ra khói, tức giận nói: "Hôm nay có ngọn gió lớn gì? Đều chạy đến bên nhà tôi, sao nào... thấy ngày hôm qua chưa đủ ồn ào sao, hôm nay còn đến coi?"
Hạ Lan cười một cái, sảng khoái nhanh nhẹn nói: "Anh nói cái gì thế không biết, tôi tìm anh đương nhiên là có chuyện lớn rồi."
Không đợi Phó Quý đặt câu hỏi, Hạ Lan đẩy người phụ nữ bên cạnh một phen: "Đây là chị dâu nhà mẹ đẻ của tôi, chị ấy đến nhà anh là muốn làm mai."
Vừa nghe những lời này Phó Quý có chút hứng thú: ˆ Làm mai, coi trọng con gái nào của nhà chúng tôi?"
Chị dâu Lưu khéo léo cười nói: "Tôi nghe Hạ Lan nói con gái lớn nhà anh ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, còn học mấy năm đèn sách, anh trai tôi có đứa con trai là thợ mộc, học qua hai năm cấp ba, cũng có chút hiểu biết chữ nghĩa, tính tình thành thật, làm việc rất có sức lực, gân đây các hương thân làng trên xóm dưới phần lớn đều dựa vào nó mà làm đồ trong nhà, tôi thấy hai đứa này cũng rất hợp nhau."
Phó Quý gật đầu, nghe như vậy cũng không tồi đâu: "Le hỏi nhiều hay ít?" Ông ta truy hỏi.
Ý cười khéo léo rên mặt chị dâu Lưu có chút không nhịn được, tuy nói chuyện kết hôn nhà trai đưa lễ hỏi đã là quy củ, nhưng chỉ mới gặp lần đầu tiên đã hỏi chuyện lễ hỏi này, còn không để bàn lại lui lui tới tới sau vài lần cũng quá không có lễ nghĩa.
Bà ta cố gắng tươi cười nói: "Dua theo giá thị trường cao nhất mà nói."