"Phiên chú nói với bên kia một tiếng giúp cháu. Ngày cử hành hôn lễ còn chưa có định, định rôi sẽ mời mọi người đến uống rượu mừng."
"Được, trong lòng thằng nhóc cháu hiểu rõ thì tốt, đến lúc đó thiếu cái gì nói với chú, có thể giúp đỡ chú nhất định sẽ giúp." Trương Du nói đứng dậy đi vào một căn nhà, lấy ra một chồng tiên đưa cho Lăng Nghị: "Đầu ở đây."
Lăng Nghị nhận tiền cất vào trong túi, đứng lên: "Được, cháu đi đây."
Ra tiệm thịt heo, Lăng Nghị đến bệnh viện huyện, sau khi tìm được bác sĩ quen thuộc kê đơn thuốc tháng này cho Lăng Trạch.
Bác sĩ vừa kê đơn thuốc cho anh vừa nói: "Bệnh tim bẩm sinh trong huyện thật sự không chữa được, cậu đi đến tỉnh thành mới có cơ hội tìm được cách trị, mỗi tháng mấy trăm đồng tiền thuốc uống này chỉ có thể chữa ngọn không thể trị tận gốc được, nếu cậu muốn chữa bệnh cho nhóc ấy phải đi đến tỉnh thành."
Lăng Nghị không nói gì, anh cũng biết tỉnh thành chữa khỏi, anh cũng nhờ người đi hỏi qua, chưa nói trái tim tương thích khó tìm, mà phí giải phẫu phải nói là giá trên trời, trước mắt anh còn chưa tích cóp đủ nhiều tiên như vậy.
Bác sĩ thấy Lăng Nghị tram mặc, thở dài: "Lần trước tôi kiểm tra cho nhóc ấy thấy trạng thái vẫn ổn, nếu không có chuyện bất ngờ xảy ra cậu dưỡng từ từ như vậy cũng có thể sống đến 30 tuổi không thành vấn đề."
Lăng Nghị nhận đơn thuốc trong tay bác sĩ rồi nói cảm ơn, sau đó anh xoay người đi đến cửa sổ lấy thuốc.
Lăng Nghị không muốn Lăng Trạch chỉ sống đến 30 tuổi, anh muốn nhìn cậu kết hôn sinh con, có thể chạy có thể nhảy, sống cuộc sống của người bình thường, anh đã đồng ý với cha mẹ sẽ chăm sóc tốt em trai em gái thì nhất định sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.
Có lẽ do giá thuốc đã tăng lên, lúc Lăng Nghị lấy thuốc xong thanh toán 420 đồng tiền, so với tháng trước nhiều hơn 30 đồng tiền.
Tiên có thể dùng trong tay chỉ còn có 180 đồng tiền, anh dự định để lại một trăm đồng lễ hỏi, tiền dư lại đều dùng để mua đồ cho Phó Lê, nhưng mà bây giờ... không đủ tiên.
Lăng Nghị đứng trước cửa bệnh viện, cau mày suy nghĩ một lúc lâu, sau khi có chủ ý mới xoay người đi về phía bến xe, tính tìm một cái ghế dựa ngôi tạm đến ba giờ sáng, sau đó ngồi tuyến xe thứ nhất trở về trấn Thanh Bình.
*
Buổi tối, cả nhà họ Phó đang ở nhà bếp ăn cơm tối, bánh khoai lang đỏ và dưa chua, nếu không phải mỗi ngày đều ăn mấy thứ này thì nó ăn vào cũng rất ngon, vừa ngọt vừa thơm.
Phó Lê ăn bánh khoai lang đỏ trong chén, nhớ đến thịt mà cô đặt trong nhà của Lăng Nghị, còn có giò heo sáng sớm cô không mang về mà có chút đau lòng.
Bao giờ cô mới được ăn thịt đây!
Dù sao mấy ngày nay cô sẽ không đến nhà của Lăng Nghị, đỡ phải thấy anh mặt đỏ tim đập.
Phó Lê đặt chén trong tay xuống chuẩn bị về phòng ngủ, đột nhiên nghe được tiếng ôn ào bên ngoài cửa. Cô xoay người nhìn ra ngoài cửa, trông thấy cửa gỗ cài chắc cửa bị người ta bạo lực phá ra, bà Trân ném cọc gỗ tông cửa trong tay xuống, kêu trời khóc đất chạy vào kêu rên: "Phó Quý ông táng tận lương tâm mài Dám đem cái giày rách ga đến nhà họ Trần chúng tôi, còn nhận một trăm đồng tiền lễ hỏi!"
"Con gái đã là giày rách còn dám gả cô ta ra ngoài làm tai họa cho nhà người khác, Phó Quý ông phải bị c.h.é.m ngàn nhát mà! Ông không sợ làm nhà họ Trần chúng tôi thất vọng sao?"
Bà Trần ngồi giữa sân hùng hùng hổ hổ, người trong thôn tới xem náo nhiệt đi theo sau bà ta ghé vào cùng nhau nói mát: "Nè, nghe nói chưa, Phó Lê và tên Lăng Nghị kia...
"Còn có thể chưa nghe à? Buổi sáng Phó Hồng tận mắt nhìn thấy Phó Lê khóc lóc từ nhà tên sát tinh kia chạy ra, thím Vương cũng nói ở trấn trên thấy hai người bọn họ đi rất gần nhau..."