Mới đầu, Lâm Hồng Phi cũng không định giúp đỡ, sau khi nghe hắn nói Lăng Nghị có ý muốn quấy rối vợ hắn, Lâm Hồng Phi mới gật đầu, dường như hắn ta muốn xem trò hay.
Lâm Hồng Phi bày mưu tính kế, hắn làm cho Lăng Nghị vào cục cảnh sát.
Nhưng chỉ mới một ngày, tên lưu manh kia đã được thả ra! Nhìn bộ dạng như là đã vào cục cảnh sát nhiều lần, chắc là có người quen nhờ vào quan hệ xin thả ra.
Kế đầu tiên không thành, Trần Viễn nghĩ ra một kế khác. Hắn đánh không lại Lăng Nghị, cũng không tìm được người đánh nhau giúp hắn, cục cảnh sát cũng không giam được tên kia, vậy hắn đành phải để cho Lăng Nghị rời đi, cách ả đàn bà đê tiện Phó Lê càng xa càng tốt.
Vì vậy, Trần Viễn hù dọa Lăng Trạch.
Tâm hồn yếu ớt của đứa nhỏ không chịu được hù dọa, cậu nhóc còn có bệnh, ngày hôm đó liên phát bệnh. Lăng Nghị mới trở ra từ cục cảnh sát không bao lâu, nửa đêm Lăng Trạch phát bệnh, suốt đêm đó Lăng Nghị dẫn hai đứa em rời đi.
Nếu không phải Trần Viễn vẫn luôn chú ý tới Lăng Nghị, hắn còn không biết tên đó sẽ rời đi nhanh như vậy.
Sau khi Lăng Nghị đi, trong thôn còn đồn đại nhau rằng Lăng Nghị bị giam trong cục cảnh sát nên không ra được.
Trấn Viễn quan sát vẻ mặt của Phó Lê, hắn thấy cô không có phản ứng đặc biệt gì. Trân Viễn chắc chắn cô đang giả vờ, bây giờ Lăng Nghị đi rồi, không còn ai ở trong tối giống như hổ rình mồi đối với hắn nữa, dũng khí của hắn đã quay về.
Đúng lúc này, Phó Lê không biết cố gắng mà ngã bệnh.
Bị bệnh thì tốt, hắn đỡ phải trừng trị cô cho dơ hết cả tay, bệnh c.h.ế.t thì trong nhà đỡ phải tốn đồ ăn.
Phó Lê bệnh đến nỗi tiều tụy, chưa được mấy ngày đã thấy không xong, Trần Viễn và bà Trần nâng cô tới phòng chứa củi, chờ cô tắt thở.
Hai ngày sau, Phó Lê c.h.ế.t thật.
Trân Viễn cuộn người trong một tấm chiếu, quăng tới nghĩa địa, sẵn tiện báo với người nhà Phó Lê. Ở Lý Gia Ao, sau khi những người phụ nữ không có con chết, đều bị đối xử như vậy, cuốn vào một tấm chiếu rồi tùy tiện đào cái hố để chôn, không được vào phần mộ tổ tiên trong nhà.
Một ả đàn bà đê tiện như vậy, Trần Viễn chẳng muốn đào mồ cho cô. Thật ra Phó Dụ đã đồng ý đến đây đào mồ, nhưng mà chờ hắn hết bận rộn công việc, nghĩa địa đã không còn t.h.i t.h.ể của Phó Lê nữa.
Phó Dụ sợ đến nỗi té lộn nhào về nhà, Trần Viễn cũng giật mình không nhẹ, sau đó hai người đều quy rằng chó hoang đã kéo Phó Lê đi, về sau bọn họ cũng không để chuyện này ở trong lòng nữa.
Lăng Nghị ôm chặt t.h.i t.h.ể của Phó Lê, những quân nhân thấy bộ dạng của vị thiếu gia vừa được thủ trưởng nhận về như vậy, bọn họ có hơi khiếp sợ.
Họ do dự nửa ngày mới đến khuyên nhủ: "Người c.h.ế.t không thể sống lại, cậu... Nén bi thương.”
Đôi mắt Lăng Nghị không hề d.a.o động, anh vẫn luôn nhìn người trong ngực.
Anh chỉ tới trễ một ngày, chỉ một ngày... Hai người đã âm dương cách biệt. Cô còn chưa biết người mang đồ ăn tới cho cô chính là anh, đã nhiều lần anh thấy cô muốn quay đầu lại nhìn... Không biết cũng tốt, đỡ làm cho cô sợ hãi, cô vẫn luôn sợ anh, sợ đến nỗi dù cho thỉnh thoảng gặp nhau trên đường, bắp chân cô cũng sẽ run rẩy.
Vì vậy, lúc cô gả cho người khác, dù anh biết rõ đối phương không phải người tốt đẹp gì, anh vẫn không dám đi nói cho Phó Lê biết tâm tư của mình, không dám bày tỏ ý nghĩ của mình dù chỉ một chút.
Anh nghĩ rằng trong mắt cô, dù cho Trần Viễn có kém cỏi đi chăng nữa... Cũng tốt hơn anh nhiều.
Ngay từ đầu, anh đã nghĩ, một cô nhóc như vậy, eo còn không đủ một bàn tay anh nắm, anh nhất định có thể bảo vệ cô cả đời.
Nhưng anh không nghĩ rằng... Anh chưa từng bảo vệ được cô dù chỉ một ngày.