Lúc đầu, Phó Đào nghĩ hắn không thích cô ta, nên mới không nói chuyện kết hôn cho gia đình nghe. Sau đó, em trai Lâm Ích Minh của Lâm Hồng Phi lỡ miệng nói ra.
Ngày hôm đó, cô ta nghe được hai người cãi nhau trong phòng.
Lâm Ích Minh gào lên: "Đưa tiền đây, không đưa tiền tôi liền nói chuyện của anh cho mọi người biết hết."
Giọng nói của Lâm Hồng Phi có phần khó khăn: "Mày nói cái gì, tao không hiểu."
Lâm Ích Minh thấy hắn không chịu đưa tiền, hắn ta nổi giận đùng đùng, nói chuyện cũng không biết giữ mồm giữ miệng: "Đừng tưởng tôi không biết anh ở ngoài khoác lác mình là con trai quan lớn như thế nào, tôi đã ở với anh mười mấy năm chẳng lẽ không biết anh là loại người gì sao?"
"Nếu anh là con trai của quan lớn, sao anh không quay về tỉnh hả?"
Sau đó, Phó Đào không còn nghe rõ hai người kia đang nói gì nữa, cô ta chỉ biết bọn họ đã lao vào đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.
Phó Đào cực kì hoảng hốt, cô ta bị lừa rồi ư?
Đêm đến, Phó Đào và Lâm Hồng Phi ầm ï với nhau, lúc hai người tranh chấp thì Lâm Hồng Phi đẩy Phó Đào ra khỏi giường, ngã ngồi xuống đất, người không có chuyện gì lớn, đứa nhỏ cũng không sao.
Cả người Phó Đào đều là thù hận, đến cả việc chăm sóc bản thân để an thai cũng không làm, thân thể cũng vì thế mà không được dưỡng tốt, cả ngày chỉ lo cãi nhau inh ỏi với Lâm Hồng Phi.
Lâm Hồng Phi cũng thấy phiên, cha mẹ của nam chính bên kia không biết như thế nào rồi, hắn gọi điện thì không nhận, người được điều đến chiếu cố hắn không chịu gặp hắn, cũng không cho hắn tiên.
Chắc là chuyện giả mạo con trai nhận lại người nhà bị phát hiện rôi, Lâm Hồng Phi nghĩ thầm. Nhưng hắn không hốt hoảng, một người xuyên việt như hắn mà không tốt sống tốt ở thế giới này được sao?
Bây giờ ở thời đại này, rất nhanh sẽ đến lúc phía Nam phát triển, hắn định đi phía Nam trước một bước, nói không chừng hắn có thể gặp mấy ông lớn tương lai hiện giờ vẫn còn là nhân vật tay mơ nào đó, hắn sẽ thu bọn họ làm đệ tử, sau này hắn có thể nắm giữ cả thế giới này. Lâm Hồng Phi nghĩ thì dễ lắm, nhưng mà lúc hắn vừa mới lên tàu lửa, chưa gì hắn đã bị bắt rôi—lý do là phạm tội lừa gạt, hắn lừa gạt mấy ngàn đồng tiên của cha mẹ nam chính.
Với cái tội danh lừa gạt mấy ngàn đồng tiền, đủ để hắn ăn cơm tù thật lâu.
Lâm Hồng Phi ngồi tù, sau khi Phó Đào biết chuyện, cô ta lôi thân thể yếu ớt ôm hơn một trăm đồng tiền còn sót lại trong nhà, ngồi tàu lửa bỏ chạy.
Trong nhà chỉ còn mỗi tên vô công rồi nghề Lâm Ích Minh, bởi vì cùng đường bí lối, cuối cùng hắn chỉ có thể dựa vào việc nhóm lửa cho lò gạch để sống qua ngày....
Phó Lê không biết những chuyện này, cô vội vàng chuẩn bị chiến đấu với kỳ thi đại học.
Phó Lê có tiên, nên cô trang bị đường dây mạng cho điện thoại trong nhà, cô thường xuyên gọi điện thoại với Lăng Nghị.
Thời gian thi đại học của hai người giống nhau, chỉ khác mỗi địa điểm. Trước ngày thi bọn họ còn cổ vũ nhau trong điện thoại.
Hôm nay thi đại học, Phó Lê tự tin ngời ngời bước vào trường thi.
Trải qua hai đời, rốt cuộc cô cũng ngồi ở nơi này. Phó Lê cảm thán ngàn lần, sau khi suy nghĩ một lúc liền cầm bút bắt đầu giải đề. Thời gian gấp rút, không có thời giờ để cô ở đó suy nghĩ lung tung.
Rất nhanh, kỳ thi đại học đã trôi qua. Đối chiếu với thành tích, trong lòng Phó Lê có một con số, thành tích của cô mà vào đại học nông nghiệp cũng không thành vấn đề, thành tích của Lăng Nghị mà vào Học viện Quốc phòng kế bên đại học Công Nghệ cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà anh vẫn muốn huấn luyện ở bộ đội, nghe nói anh đã lấy được thiện cảm của cả gia đình, kể cả ông Tần cũng cảm thấy anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn, có thể làm một vị tướng quân tốt.