Phó Lê còn nhớ lúc ấy anh mặc quần áo rách nát, dáng người nhỏ gầy, cả ngày cứ xị mặt ra, không chơi cùng với những đứa bé cùng tuổi.
Anh không chỉ biết võ, còn biết tập mấy bài quyền trong sách, khẩu âm lúc nói chuyện không giống với bọn họ, những đứa bé lớn hơn anh nhìn anh không vừa mắt, nên đã hợp lại bắt nạt anh, nhưng sau đó đều bị anh đánh ngã. Lăng Nghị đánh nhau chưa từng có chuyện thua.
Lăng Nghị không biết Phó Lê còn nhớ rõ anh lúc còn nhỏ, nên chỉ nói những chuyện sau khi Tân Cùng Hoa và Tịch Y rời di一
"Sau khi cha mẹ rời đi, dì Nam dẫn anh đến ở trong thôn kia chưa được nửa năm, cha của Lăng Tuệ và Lăng Trạch xảy ra sự cố nên đã chết, một người phụ nữ như bà phải dẫn theo hai đứa nhỏ, lúc ấy trong bụng còn mang thai Lăng Tuệ, bà tái giá, tái giá với chú út Lăng Tuệ, đó là chú Lăng em trai ruột của cha nhóc. Chú Lăng là một người câm, dì Nam và chú tôn trọng nhau như khách, đều là do lời đồn đãi vớ vẩn trong thôn quá nhiều."
"Đúng lúc đó cậu Nam Thừa Chí truyền đến tin chú ấy chuyển nghề ở huyện Quảng, dì Nam nhờ ông vận dụng quan hệ giúp bọn anh sắp xếp một cái thôn để ở."
"Bọn anh liền tới Lý Gia Ao, một lần ở chính là mười năm”"
"Sau khi anh mười sáu tuổi, vốn dĩ anh muốn lên tỉnh tìm cha mẹ, chỉ là dì Nam và chú Lăng lại xảy ra chuyện, anh không yên tâm Lăng Tuệ và Lăng Trạch, nên cũng bỏ luôn cái ý nghĩ này."
Cung may, cha mẹ không quên anh...
Phó Lê nghe xong, cô không khỏi đau lòng Lăng Nghị. Nếu chú và dì không tìm tới đây, không biết đến khi nào anh mới có thể tìm lại được người thân của anh.
Phó Lê kéo tay Lăng Nghị nói: "Không sao cả, mọi chuyện đều đã qua rồi."
Lăng Nghị gật đầu, anh nhẹ nhàng cười, có ba mẹ, có Phó Lê, anh thấy hiện tại là quá đủ rồi.
*
Phó Lê: "Nói xong những chuyện đó rồi, bây giờ anh nói em nghe có phải anh đã đồng ý với chú và dì chuyện gì không."
Nụ cười của Lăng Nghị cứng đơ, ánh mắt anh trở nên vô cùng cẩn thận: "Em..." Phó Lê hiểu rõ mà cười cười: "Nếu anh không gạt em chuyện gì, anh sẽ không nói sang chuyện khác theo em."
Lăng Nghi: "..."
Anh thấp giọng nói: "Cha muốn anh đi bộ đội để huấn luyện một khoảng thời gian, cha biết những đồ vật ông để lại trước kia đều không bị anh lãng phí, cha nghe anh nói muốn thi đại học, nên muốn anh thi vào học viện Quốc phòng. Cha nói là có lợi cho anh.”
Phó Lê gật đầu, nói: "Chú vì tốt cho anh thôi."
Lăng Nghị nói xong, anh thấy cô không khóc cũng không ầm ï, trái lại vẻ mặt cô bình tĩnh mà nói đây là một ý kiến hay, anh lập tức luống cuống: "Lê Tử, em đừng giận, anh không đi... Anh ở đây với em."
Phó Lê nắm lấy tay anh, cô suy nghĩ miên man là vì sợ anh thay lòng đổi dạ, bây giờ thấy anh vẫn tốt như vậy, vẫn để ý cô giống như trước kia, nên tất nhiên Phó Lê sẽ không suy nghĩ miên man nữa.
Phó Lê nói: "Em không có giận, em cảm thấy ý này của chú rất tốt. Lúc em để cho anh ôn tập, anh một bộ không hứng thú với cái gì cả, duy nhất đối với đánh võ, mỗi ngày anh đều kiên trì, cũng thường xuyên lấy s.ú.n.g săn ra đùa nghịch. Anh thích cái này, vậy anh học cái này đi, không có gì không tốt cả."
Lăng Nghị thấy cô không thèm để ý chuyện anh rời đi, trong lòng chua xót, nhưng anh không thể không thừa nhận, Phó Lê nói đúng.
Hơn nữa, điều thúc đẩy anh đồng ý đề nghị này của Tần Cùng Hoa, còn có một lí do nữa.
Tần Cùng Hoa nói: "Cha đã điều tra chuyện buôn bán của con và Phó Lê, trước hết thì thấy không tệ, con cố gắng hơn nữa là có thể làm nó phát triển lớn hơn. Nhưng sau khi phát triển lớn thì sao, con lấy cái gì bảo vệ chuyện buôn bán lớn như vậy... Bây giờ có cha và mẹ, chờ thân phận con được đưa ra ngoài sáng, thì không ai dám động tới con.