Lăng Tuệ không nhịn được mà nghĩ thầm: Vẫn là Lăng Trạch sướng mà, lúc cuối tuần còn có thể đến nhà thầy cô, chỉ có cô ấy đáng thương thôi, ngay cả một nơi để tị nạn cũng không có, nếu còn ngây ngốc ở đó nữa đại ma vương ghen tuông kia nhất định sẽ hung dữ với cô ấy.
Vẫn nên sớm đi đến trường học thôi, mạng nhỏ quan trọng hơn.
Lăng Nghị không để ý đến việc trong sân nhỏ thiếu một người, anh ngồi xổm bên cạnh Phó Lê nhổ lông gà.
Phó Lê ở bên bệ bếp nấu nước, thịt kho trong tiệm không đủ bán, vì vậy ở trong sân lại xây thêm một cái bệ bếp, lúc tối mới nấu thịt, ban ngày không có sử dụng thì bọn họ sẽ nấu cơm cho mình ăn.
Lăng Nghị nhổ lông cho gà xong thì nồi nước của Phó Lê cũng sôi, gà con đã được lược bỏ nội tạng cắt thành miếng, chần qua nước sôi. Sau đó dầu trong nồi nóng, xào gà đến khi đổi màu rồi bỏ hạt dẻ và gia vị vào cùng nấu.
Nấu xong thịt gà Phó Lê lại đi nhào bột lần nữa.
Lăng Nghị ở bên cạnh nhìn cô nấu cơm, ánh mắt một giây cũng không rời.
Chờ đến khi gà hầm hạt dẻ và mì sợi được nấu xong thì sắc mặt Phó Lê đã trở nên đỏ hồng, trán cũng dính mồ hôi, không biết là do xấu hổ hay là mệt.
Sau khi đưa một phần cơm cho hai người Lý Xuân Sơn và Chiêu Đệ ở phía trước xong hai người mới ngồi xuống ăn cơm. Hạt dẻ mềm mại, thịt gà tươi ngon, sợi mì trong nước lèo đậm đà hương vị.
Mỗi lần Lăng Nghị ăn cơm do Phó Lê nấu đều cảm thấy tay nghề của cô không ai có thể so sánh được, đồ ăn ngon nhất anh từng ăn chính là do cô làm. Anh ăn hai chén mì sợi, một bàn lớn gà rán hạt dẻ.
Lăng Nghị ăn ngon miệng, sắc mặt cực kỳ thỏa mãn chính là lời khen lớn nhất dành cho Phó Lê.
Cơm nước xong xuôi Lăng Nghị rửa chén, lúc này lại đổi thành Phó Lê ngồi bên cạnh nhìn anh.
Thỉnh thoảng Lăng Nghị sẽ ngước mắt nhìn cô: "Hai ngày trước anh vào trong huyện mua vài bộ quần áo cho em, chỉ mới ưng kiểu dáng nhưng tạm thời không có số đo của em, ngày mai Trương Du đến hẳn sẽ đem lại đây." Phó Lê đồng ý, cô đã quen việc Lăng Nghị thỉnh thoảng sẽ mua đồ cho mình rồi.
Quần áo, kem dưỡng da, bút máy, khoảng thời gian trước cô còn nhận được một cái radio dùng để nghe nhạc, theo giọng hát nữ từ radio phát ra cô cũng sẽ ngân nga mấy bài.
Nhưng cô vẫn dặn dò theo thói quen: "Trong xưởng cũng có nhiều chỗ cần dùng tiền, anh đừng tiêu bậy. Anh cũng mua cho mình mấy bộ quần áo đi, anh thường Xuyên ra ngoài mà.”
Lăng Nghị cười một tiếng, anh rất thích nghe Phó Lê dặn dò mình, bởi vì như vậy thân mật như là bọn họ đã cưới nhau thật lâu.
Phó Lê bị anh cười đến đỏ mặt, trừng hai mắt.
Lăng Nghị đặt chén lại chỗ cũ, lau vệt nước trên tay rồi nói: "Đừng lo lắng, thịt gà vừa rồi thế nào?"
Phó Lê cũng không biết anh hỏi cái này làm gì, suy nghĩ rồi nói: "Rất ngon, đầu gà mái nhìn không lớn nhưng mà thịt rất tươi ngon, rất chắc, hơn nữa cũng đủ thịt, không có khô quất giống như mấy loại gà nhỏ khác. Thịt sau khi nấu xong mùi vị cũng rất đỉnh.”
Mắt Lăng Nghị sáng rực lên, anh kéo tay Phó Lê đi về phía bàn đá ngồi.
Lúc này trong sân không có ai khác, Phó Lê cũng không giãy giụa, dính chặt dựa vào anh mà ngồi xuống.
Cô ngoan đến nỗi khiến người ta đau lòng, Lăng Nghị sờ tóc cô rồi nói: "Trước khi xây dựng nhà máy anh có tìm người nuôi hai mươi mấy con gà mái nhỏ, chính là dùng thức ăn chăn nuôi vạn năng đó. Bây giờ trôi qua một tháng rồi, cái đầu của gà mái nhỏ cũng lớn hơn một vòng, con này chính là con lớn nhất, nhưng lúc mới được nuôi nó chỉ lớn đến mức này..."
Lăng Nghị khoa tay múa chân miêu tả lớn nhỏ.
Mắt Phó Lê đầy vẻ khiếp sợ, con gà mái này... cũng quá lớn rồi đó?
Lăng Nghị nói: "Điều đó cũng chứng minh được sự hiệu quả của thức ăn chăn nuôi vạn năng.”