Lý Xuân Sơn vò đầu: "Vậy chúng ta làm sao giờ? Nếu không bây giờ chúng ta quay về tìm Lăng Nghị để nghĩ cách đi?"
"Hơn nửa đêm rồi, chờ hai người một đi một về thì trời cũng sáng. Anh để tôi suy nghĩ đi...
Phó Lê nghĩ, vừa lúc nhìn thấy nhân sâm mà buổi sáng Lăng Nghị đưa đến đang đặt trên ấm sành, rễ nhân sâm thật dài xấp xỉ như cái đuôi chuột, nếu nấu rồi sẽ không dễ phân biệt nữa.
Mắt cô sáng ngời: "Tôi cảm thấy nếu có người vứt đuôi chuột vào trong nồi, chắc chắn không phải vì muốn làm hư nồi nước này, nói không chừng là muốn dùng cách khác để chơi xấu. Vậy thì... chúng ta tương kế tựu kế đi."
Cô và Lý Xuân Sơn thức cả một đêm nấu lại một nồi nước dùng khác, đặc biệt cắt thêm rễ nhân sâm cho giống với chiều dài đuôi của con chuột, sau đó bỏ vào trong nồi để nấu.
Lúc sáng sớm vớt thịt cũng vô ý múc rễ sâm ra, không ngờ thật sự có người mắc mưu.
Lý Xuân Sơn và Chiêu Đệ khen cô thông minh không ngớt, khen đến nụ cười của Phó Lê càng thêm xán lạn.
Lúc trở về trời đã đổ tuyết nhỏ. Lý Xuân Sơn và Chiêu Đệ đi ở phía trước, Phó Lê và Lăng Nghị đi ở phía sau.
Ban đêm tuyết lại rơi, trên đường không có ai khác, Lăng Nghị nắm tay Phó Lê đi cùng cô nói chút chuyện phiếm.
Phó Lê nói: "Tuyết rơi rồi, buổi tối anh và anh Xuân Sơn đừng trở về. Phòng khác còn trống, chắp vá cũng có thể ở cả đêm. Không thì tuyết rơi đường núi không dễ chạy xe.
Lăng Nghị nhàn nhạt ừ một tiếng.
Đến khi đi đến cửa hàng, Lý Xuân Sơn kéo ván cửa, Phó Lê vượt qua ngạch cửa đi đến giúp hắn, chợt nhớ—
Cô vỗ đầu, giống như nhớ đến cái gì đó thâm nói một tiếng: "Tiêu rồi!"
Cô nhìn về phía mắt cá chân của mình, lại liếc mắt nhìn Lăng Nghi.
Lăng Nghị đứng cách đó không xa, dù bận vẫn ung dung nhìn cô, ánh mắt ngậm cười.
Phó Lê xấu hổ cười một cái, một tay che đùi lại, chân giống như bị thương bước vào sân, vội vội vàng vàng nâng chân đi về phía phòng mình.
Lăng Nghị đi theo cô, bồi thêm một câu: "Sai rồi, chân bị thương là chân trái cơ."
Giọng nói rơi xuống, người phía trước giống như dẫm phải đuôi mèo, không quan tâm kêu rên một tiếng liền nhào vào trong phòng, sau đó khóa cửa phòng.
Lăng Nghi: ”...”
Cách mười phút, Lăng Nghị bưng bồn nước ấm đi gõ cửa: "Mở cửa, rửa chân."
Nói xong, anh kiên nhẫn chờ.
Không chờ được bao lâu thì cửa mở, Phó Lê đỏ mặt tránh ở sau cửa.
Lăng Nghị cố ý xu mặt: "Ngồi xuống, đưa chân ra."
Phó Lê liếc nhìn sắc mặt của anh, ngồi bên ven giường đưa chân ra, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, không phải em cố ý gạt anh..."
Lăng Nghị không nín cười được, khóe môi nhếch lên: "Anh đã sớm biết."
"A." Môi Phó Lê khẽ nhếch, sớm biết còn làm theo cái ước định mỗi ngày rửa chân cho cô, cho dù mê mẩn chân của cô cũng không cần phải như vậy chứ.
Lăng Nghị dùng nước ấm xối lên mu bàn chân cô: "Hôm trước anh đến đây đúng lúc em rửa mặt ở trong sân, lúc múc nước đổ nước đều không có gì khác thường thì biết chân em đã tốt rồi."
Lỗ tai Phó Lê ửng đỏ, hóa ra cô đã bị anh phát hiện ra manh mối sớm như vậy rồi.
Cô nhỏ giọng giải thích: "Chân đau làm gì cũng khó khăn, em bỗng nhớ ra hộp thuốc dán kia, vốn dĩ cho rằng chỉ có tác dụng với vết thương ngoài, không ngờ chân đau cũng có thể dùng, rửa chân một chút thì tốt rồi."
Lăng Nghị cười một cái: "Chân tốt rồi còn gạt anh, kẻ lừa đảo này."
Phó Lê nhấp môi, trốn ánh mắt anh, không phải là sợ nói cho anh rồi... thì nhiệm vụ rửa chân sẽ không hoàn thành đó sao, bỏ dở nửa chừng rất không tốt.
Lăng Nghị không biết chuyện nhiệm vụ, chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Muốn mỗi ngày anh đều rửa chân cho em thì em chỉ cần nói một câu anh sẽ đồng ý, không cần phải gạt anh."
Anh ước gì bây giờ cô gả đến, mỗi ngày đều có thể rửa cho cô, rửa ở đâu cũng được.