"Nhịn một chút, sẽ hơi nóng đấy." Lăng Nghị nói.
Ngón tay của anh mang theo ngọn lửa màu xanh lam bôi lên trên mắt cá chân của cô, Phó Lê bị nóng đến nhỏ giọng hút khí.
Thấy cô đau, trong lòng Lăng Nghị cũng không chịu nổi, nhanh chóng bôi vài lần, sau đó dập tắt ngọn lửa trong mâm rồi ngừng tay.
Chân đã rửa sạch, rượu cũng đã xoa, Lăng Nghị vẫn không nỡ buông chân Phó Lê ra, bàn tay thưởng thức ngón chân của cô, vừa dạy dỗ Phó Lê: "Lần sau đừng vì chút việc nhỏ này mà làm mình bị thương, không thì em sẽ không muốn biết kết cục khi chọc giận anh là cái gì đâu."
Phó Lê lập tức nhớ đến cái "mông nở hoa" mà Lăng Tuệ nói, sợ đến rụt rụt chân của mình.
Nhưng cô không rụt được— Lăng Nghị nắm rất là chặt.
Phó Lê sửng sốt, trước đây cô làm sao có thể rút ra mà đá Lăng Nghị được vậy?
Lăng Nghị rũ mắt nhìn chân nhỏ trong tay, mu bàn chân trắng nõn, ngón chân thon dài, móng chân được sạch sẽ, phiếm một màu hồng nhạt lóe sáng.
Lăng Nghị nhịn dục vọng của mình lại mà tiếc nuối nghĩ, không ngờ móng tay của cô cũng được cắt sạch sẽ, làm anh muốn cắt móng tay cho cô cũng không thể tìm thấy lý do mở miệng.
Phó Lê còn đang nghĩ chuyện trước đó, dùng sức lớn kéo chân của mình lại.
Vẫn không kéo ra được, còn bị Lăng Nghị cảm nhận được động tác của cô.
Anh nói: "Anh rất muốn khen thưởng, vậy nên sẽ thưởng anh cho em一"
"Lúc nãy anh gạt em!" Phó Lê cắt ngang lời của anh, môi dầu thật cao.
Lăng Nghị ngẩng ra, nhìn chân trắng n6n trong tay, lập tức hiểu rõ cô đang nói cái gì.
"Sao có thể là lừa, không phải chọc em rất vui vẻ à?" Anh vô lại nói. Chút sức lực đó của cô thật ra so với người khác thì cũng được, nhưng chỉ cần anh dùng chút kỹ xảo là có thể khiến cô không thể sử dụng lực nữa, muốn một chân đá anh té chổng vó cũng phải được anh cho phép mới được.
Phó Lê tức giận khi phát hiện ra Lăng Nghị lừa mình, nhưng lại nghĩ rằng anh cố tình chọc cô cười, vì vậy liền mềm lòng: "Vậy cũng được. Em không cần khen thưởng, em muốn trừng phạt anh..."
"Trừng phạt cái gì?" Lăng Nghị truy hỏi, cô nhóc này sẽ không cấm không cho anh chạm vào chân cô đấy chứ?
Tròng mắt Phó Lê chuyển động: "Trừng phạt anh mỗi ngày đều phải rửa chân cho em, cho đến khi chân em tốt lên."
Thương gân động cốt cũng phải một trăm ngày, mắt cá chân sưng lớn như vậy, rửa chân mười lần hẳn cũng đủ rồi nhỉ.
Lăng Nghi: ”....”
Hạnh phúc đến quá nhanh!
*
Lăng Nghị khinh thường phải giải thích chuyện thân thể của Phó Lê, nhưng chuyện Thúy Bình đến cửa bị từ chối vẫn bị người ta biết.
Không nhìn ra, Phó Lê đã vậy Lăng Nghị cũng không chê."
"Đó là do bà không biết, cửa hàng thịt là tay nghề của Phó Lê, không có nó thì tiền đâu ra. Đàn ông mà, vì tiền thì chuyện gì cũng có thể nhịn được."
"Nói cũng đúng, trong nhà còn có hai đứa nhóc, một đứa què chân một đứa có bệnh, đều chẳng khác gì con chồng."
"Haiz, mệnh của Lê Tử cũng thật khổ, trước sau gì hai người đó cũng chẳng ra gì...
Hạ Lan nghe được lời này, nhớ đến cháu trai nhà mẹ đẻ bây giờ còn đang nhớ thương Phó Lê, thẩm nghĩ: Cũng không phải là mệnh khổ, nó buông tha ngày lành, một hai phải khiến mình trở nên như vậy tính ra cũng đáng lắm.
Bà ta cười nhạo một tiếng, cũng may là cháu trai mình không cưới nó... Bằng không không phải là kết thù với nhà mẹ đẻ à? Một con gà mái không biết đẻ trứng, có gì mà kiêu ngạo.
Phó Đào cũng nghe chuyện của Thúy Bình, nhưng tạm thời cô ta không rảnh chê cười Thúy Bình— hai ngày này, bên cạnh Lâm Hồng Phi xuất hiện một cô gái xa lạ, nghe nói là bạn cấp ba của hắn ta, lớn lên không xinh như Phó Lê... nhưng trùng hợp là cao gây, khuôn mặt loáng bóng, môi dày căng mọng, vẻ mặt phong tình.
Dường như Lâm Hồng Phi và cô gái này có quá khứ không muốn cho người ta biết, cho nên dạo gần đây hắn vẫn thường ở cùng với cô ta.