Phó Lê cầm lấy sách bài tập của Lăng Tuệ, cô lật xem vài trang, rồi dò hỏi: "Em không hiểu chỗ nào? Hay là để chị giải thích giúp em?"
Lúc này Lăng Tuệ mới nhớ tới chị dâu nhóc đã học tới cao trung, chắc chắn hiểu biết nhiều hơn mình, cô nhóc liền khiêm tốn cam sách bài tập xin chỉ dạy.
Dù đã lâu không tiếp xúc với sách giáo khoa, Phó Lê cũng không cảm thấy lạ lẫm, thậm chí cô không biết có phải do tâm lý tác động hay không, mà trong mắt cô những bài tập trong sách rất đơn giản, trong đầu cô không cần suy nghĩ, thì đã có thể lập tức nói được đáp án của bài đó.
Chính xác đến nỗi làm cho Lăng Tuệ phải sửng sốt.
"Chị dâu thật lợi hại, không cần dùng bút tính cũng có thể nói ra được đáp án!"
Phó Lê khẽ cười, chẳng lẽ là hiệu quả của đan dược mà hệ thống cho cô?
Lăng Nghị vào nhà lấy t.h.u.ố.c lá ra, anh dựa vào cây táo hút thuốc, ánh mắt dừng trên người Phó Lê... Lúc cô giảng bài, gương mặt sẽ mang theo ý cười, cô sẽ không có không kiên nhẫn giống như anh, làm cho Lăng Tuệ ngu ngốc kia học không được mà phải giảng đến lần thứ hai.
Chỉ là giọng cô thật sự quá mềm mại, nếu mà cô dùng loại giọng nói này dạy anh học, nói không chừng anh còn có thể làm ra chuyện xấu gì đó.
Lăng Nghị ý vị không rõ mà bật cười, anh hất cằm với Phó Lê: "Sao vậy? Em vẫn còn cảm thấy hứng thú với học tập?"
Lăng Nghị thấy cô không hiểu, anh nói thẳng: "Em có còn muốn đọc sách không? Nếu còn thì qua năm có muốn tiếp tục thi đại học không?"
Phó Lê ngây ngốc, một lúc sau cô nói: "... Có thể sao?”
Lăng Nghị đi qua, anh ngồi xổm trước mặt cô: "Có cái gì mà không thể chứ, muốn làm gì thì liên làm cái đó. Dù sao trong quán đã có người giúp đỡ, em cũng không có chuyện gì làm, vậy thì đi xem sách ôn tập di còn việc tìm tài liệu học anh sẽ nghĩ cách giúp em, mọi chuyện đều có cách giải quyết."
Phó Lê nhìn vào mắt Lăng Nghị, cô gật đầu thật mạnh.
Thi đại học, nhìn những nhóm thanh niên tri thức đã gieo lên ý niệm đó trong lòng cô. Và còn do từng quyển tài liệu học tập kia, đã đốt lên khát vọng trong cô.
Một câu này của Lăng Nghị đã làm dấy lên toàn bộ ý niệm đó. Phó Lê nói: "Vâng. Em muốn thi đại học. Anh có thể giúp em không?"
Lăng Nghị:???
"Anh giúp em, giúp như thế nào chứ?" Anh câu môi cười nói.
Phó Lê tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: "Tất nhiên là ôn thi đại học với em rồi. Em thi, anh cũng phải thi."
Lăng Nghị hoàn toàn ngớ ngẩn, anh không nghĩ chuyện này lại lây đến trên người mình.
Lăng Nghị mở cổ áo bông ra: "Không phải chứ, anh mà thi đại học cái gì? Trình độ này của anh làm sao thi đại học?"
Khi anh còn nhỏ hai vợ chồng già kia đã nhồi nhét vào đầu anh rất nhiều thứ, thậm chí còn để lại rất nhiều bút ký cho anh học. Lăng Nghị thật vất vả mới tiêu hóa được đống đó, mà mẹ Lăng Tuệ lại là một người thích học tập, bà thấy anh thông minh nên liền dạy cho anh những thứ bà biết.
Mười mấy năm đó, chuyện gì anh cũng không làm, chỉ có chuyên tâm học hành.
Bây giờ không ai quản anh học tập, những tưởng cứ như vậy là xong. Ai ngờ giờ vợ anh lại muốn anh thi đại học?
Lăng Nghị cảm thấy chuyện này thật hoang đường, anh sống c.h.ế.t không chịu đồng ý.
Anh đang sống êm đẹp, làm sao muốn bị ràng buộc như một học sinh chứ.
Phó Lê liếc nhìn Lăng Nghị một cái, cô chậm rãi rũ mắt, cắn đầu ngón tay nói: "Anh không đi thì em cũng không đi."
Giọng điệu cô trâm xuống, giọng nói mềm mại không có tinh thần.
Lăng Nghị: ”....”
Cũng không phải Phó Lê cố tình làm khó Lăng Nghị, mà là mấy ngày ở chung với anh, cô dân nhận ra anh không phải một người không học vấn, không nghề nghiệp, là một tên lưu manh như mọi người nói. Trái lại, anh hiểu biết rất nhiều, vừa có văn lại có võ.
Nếu anh đã như vậy, thì anh không nên là tên côn đồ không sạch sẽ trong miệng những người trong thôn.