Phó Lê bị anh dọa sợ tới mức tim đập thình thịch, cô rối rít lay tay anh: "Em muốn kết hôn với anh, em cũng..."
Phó Lê nhón chân hôn hôn lên mặt Lăng Nghị, rụt rè nói: Em cũng đã như vậy, thì làm sao không muốn ga cho anh chứ?"
Vẻ mặt Lăng Nghị tốt hơn chút, cũng không khó coi như vậy nữa: "Vậy thì vì nguyên nhân gì, em nói ra để anh giúp em giải quyết."
Phó Lê không thể nào nói chuyện của đời trước được, cô sợ mình nói dối sẽ bị anh nhìn ra rồi càng tức giận hơn nữa, cô đành cụp mắt, đỏ mặt thẹn thùng nói: "Cái đó quá lớn, em sợ."
Cô đã được cảm nhận hai lần, thật sự rất đáng sợ.
Lăng Nghị nghe xong lời này, ngọn lửa trong thân thể anh lại bốc lên, nhưng anh không kích động như lần trước.
Lăng Nghị tìm tòi nghiên cứu nhìn Phó Lê một lúc, anh trầm giọng nói: "Em thật sự không muốn kết hôn ngay bây giờ sao?"
Ánh mắt Phó Lê nhút nhát lại sợ sệt, cô lắc đầu.
Lăng Nghị hỏi tiếp: "Quán thịt kho kia thì sao?"
Phó Lê: "Anh Nghị, em thật sự có hơi sợ... Chúng ta kết hôn trễ một chút, những cái khác đều giống như trước kia. Chờ mùa hè năm tới, lúc đó ấm áp, chúng ta sẽ kết hôn có được không?"
Mùa hè, đó chính là mùa mà cô c.h.ế.t ở đời trước. Có lẽ, đến lúc đó mọi thứ đều tốt như hiện tại, cô sẽ không sợ gì nữa.
Lăng Nghị im lặng một lúc, anh nhìn cô gái nhỏ sắp khóc tới nơi, rõ ràng cô sợ anh giận, nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu kết hôn sớm.
Trong lòng Lăng Nghị không khỏi nghèn nghẹn, cái lý do hoang đường kia của cô không làm anh tin tưởng.
Nhưng anh có thể làm gì đây?
Cô là người anh thích, là người anh đau ở trong lòng, là người anh muốn che chở cả đời.
Anh có thể nói gì với cô chứ, một câu nặng lời anh cũng không nỡ nói, nhìn bộ dạng rưng rưng nước mắt của cô, anh liền đau lòng, đau đến mức chỉ muốn ôm cô vào lòng ma d6 danh.
Một lúc lâu sau, Lăng Nghị thở dài một tiếng, giọng điệu trầm thấp nói: "Được rồi, đều nghe em."
Phó Lê ngẩn ra, nước mắt cũng chảy xuống.
Lăng Nghị lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cô: "Không đồng ý thì em muốn khóc đến nơi. Đồng ý rồi, em vẫn khóc. Thật là quỷ khóc nhè..."
Lăng Nghị nói, anh ôm Phó Lê vào lòng: "Được rồi, đừng khóc nữa. Anh đều nghe theo em, em cũng đừng nắm rõ lòng anh như thế được không?"
Phó Lê rầu rĩ gật đầu, khóc lóc rồi lại nhịn không được cười rộ lên.
*
Ngày hôm sau là Nguyên Đán, cũng là ngày đính hôn của Phó Lê và Lăng Nghị.
Lễ đính hôn ở nông thôn rất đơn giản, nhà trai dẫn theo họ hàng đến nhà gái ăn một bữa cơm, sẵn tiện đưa sính lễ, sau đó liền tính là cuộc hôn nhân của hai người đã được định.
Mới sáng sớm Phó Lê đã bận rộn, cô chuẩn bị cơm trưa. Vì nghe nói cậu mợ của Lăng Nghị sẽ đến, hai người đều là người thành phố, cô sợ bọn họ sẽ ghét bỏ đồ ăn không tốt, cho nên lập tức tung ra tất cả kĩ năng của mình, dự định làm một bàn đồ ăn thật ngon.
Hôm nay mọi người trong nhà đều ở đây, Phó Đào lười biếng trang điểm chải chuốt, vẻ mặt không hứng thú.
Phó Dụ ngồi xổm trong lều nấu đậu hũ rồi mài dao, trông có vẻ trầm mặc ít nói, nhưng tinh thần cũng được xem là tốt.
Phó Quý hít hà điếu thuốc, ông thường xuyên nhìn ra cửa, trông như có chút căng thẳng.
Vương Phân Ni bận rộn ở trong bếp với Phó Lê. Bởi vì hôm nay Phó Lê đính hôn, nên bà cũng không khóc nữa. Bà còn cố ý thay một cái áo bông sạch sẽ khác, trên đầu còn bôi dầu bóng tóc, nhìn rất có tinh thần.
Phó Lê biết cha mẹ sợ Lăng Nghị, cho nên bọn họ rất cẩn thận đối với chuyện đính hôn này, sợ làm không tốt chỗ nào sẽ chọc giận con rể tương lai, sợ nửa đêm anh phóng lửa đốt nhà họ Phó như cái gia đình trước đó.
Đối với chuyện này, Phó Lê thấy họ sợ như vậy cũng tốt, nếu họ không sợ sao cô có thể sống những ngày tháng yên ổn như hiện tại.