Mấy năm trước có hai nhà ở trấn Thanh Bình bán thịt kho, sau này Cung Tiêu Xã cũng có, nhưng mà mùi vị giống nhau nên người mua cũng không nhiều.
Từ khi quốc gia cho phép buôn bán, trên trấn có rất nhiều cửa hàng, rất náo nhiệt, nhưng một cái cửa hàng thịt kho cũng không có. Cô nghe Lăng Nghị nói thật ra trong huyện có vài cái cửa hàng, nhất là cái chợ nông sản buôn bán rất đắt khách, mỗi ngày đều có người xếp hàng mua.
Phó Lê nghĩ, cô đứng trước cửa hàng nhìn đường phố, nếu mà cô buôn bán cũng được như vậy thì tốt quá rồi.
Buổi trưa trên đường cái rất náo nhiệt, tiếng xe đạp kêu linh đinh leng keng, giống như là thi nhau ca hát, từ lúc cô đứng trước cửa đã có mấy chiếc chạy qua, bụi đất được nghiền ép bị gió bắc thổi lên văng vào mặt cô.
Phó Lê lau mặt, ho khan vài tiếng. Cô nhìn xuống dưới, ánh mắt bỗng dừng lại...
Người đứng ở đây đều bị gió thổi bụi đất văng đầy mặt, nếu như bày thức ăn ở đây... Phó Lê nghĩ đến hình ảnh kia, cô lập tức nóng vội.
Không được, cô phải nghĩ ra biện pháp... Phó Lê lấy giấy bút ra viết viết vẽ vẽ, chốc lát lại lấy thước đo chỗ cửa, nửa giờ sau, cô mới ngừng lại.
Lăng Nghị thấy cô bận rộn đến đầu đổ đầy mồ hôi, anh đưa khăn tay qua hỏi: "Lau đi, em đang vẽ cái gì vậy?
Phó Lê ngẩng đầu, cô cười: "Anh Nghị, em muốn bỏ cái bàn để đồ vật ở ngoài cửa, sau đó mua một cái tủ kính thật lớn để ở đó, kính ở bên ngoài, cửa tủ ở bên trong, thịt nấu xong có thể đặt ở trong đấy, vừa có thể chắn gió lại có thể giữ nhiệt."
Lăng Nghị cầm lấy bản vẽ nhìn một cái, anh nhướn mày nói: "Ý tưởng này của em không tệ, anh đã nhiều lần nhìn thấy loại tủ này trong quán ăn ở huyện, bọn họ để rau trộn trong đó."
*
Lăng Nghị cúi đầu, anh vẽ lên bản vẽ vài đường, thêm vài ngăn cho cái tủ, phía dưới là ngăn tủ kín, có thể để thức ăn, ngăn tủ bằng kính ở trên được chia làm hai, đều để đựng đồ vật.
"Ngoài ra, chúng ta có thể làm thêm mấy cái mâm gỗ để thịt, như vậy nhìn sẽ sạch sẽ hơn." Lăng Nghị nói. Phó Lê gật đầu: "Ừm, vậy bây giờ em đi đến cửa hàng gia dụng đây." Nói xong cô liền đi ra ngoài cửa.
Lăng Nghị nắm tay cô lại: "Đợi đã, anh đi với em."
"Nhưng mà không phải anh còn đợi người ở huyện thành đưa thịt tới sao? Chúng ta đi hết thì phải đóng cửa, bọn họ không thấy người thì phải làm sao?" Phó Lê nghi hoặc hỏi.
Lăng Nghị kéo tay áo xuống, anh liếc nhìn Phó Lê một cái, kiên quyết nói: "Anh đi với em.
Phó Lê đành phải dẫn theo Lăng Nghị bỗng dưng dính người lạ thường này đến cửa hàng gia dụng.
Lúc nhìn thấy thợ mộc, cô mới biết được ý đồ chân chính của Lăng Nghị khi nhất quyết muốn đi theo mình.
Lưu Kiến Ninh đang cưa gỗ, hắn nhìn thấy Phó Lê liền vui vẻ cười nói: "Phó Lê đến rồi hả? Cô muốn làm vật dụng gì sao? Ở đây tôi có rất nhiều kiểu, cô có muốn xem thử hay không?”
Hắn cười ngượng ngùng, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn Phó Lê như là chó con nhìn thấy xương.
Phó Lê xấu hổ cười một cái, cô đưa bản vẽ qua nói: "Tôi muốn làm một cái tủ giống như này."
Nếu không phải trên trấn chỉ có mỗi cái cửa hàng gia dụng này thì cô thật sự muốn quay đầu đi ngay.
Lưu Kiến Ninh nhận bản vẽ rồi nhìn lướt qua, hắn vỗ n.g.ự.c nói: "Được, không thành vấn đề. Tôi sẽ dùng loại gỗ tốt mà làm, hai ngày là có thể làm xong. Không đúng, bây giờ tôi làm cho cô liền. Cô muốn nhìn tôi làm không? Tôi đi lấy nước cho cô uống nhé."
Nói xong, hắn vội vàng vào nhà lấy nước.
Lăng Nghị đứng ở bên cạnh Phó Lê, anh nghiêng người liếc cô một cái, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa.
Phó Lê xấu hổ muốn chết, rõ ràng là hai người đứng chình ình ở đây, nhưng mà Lưu Kiến Ninh cứ làm như không thấy Lăng Nghị vậy.