9
Ân Chỉ rất hào phóng, ngay cả một đĩa bánh ngọt cũng cho ta.
Chuyện đầu tiên sau khi ta trở lại Bạch Lộc Đài, chính là một tay bưng bánh ngọt, một tay kéo Đậu Khấu, đóng cửa tẩm điện lại.
“Ăn.” Ta lấy một miếng bánh ngọt, đút vào miệng nàng, “Đậu Khấu ăn.”
“Nương nương, không thể!” Đậu Khấu vội vàng ngăn cản ta, sợ hãi mà nghiêm túc, “Đồ ngự ban, nô tì sao dám khinh suất?”
Ta khăng khăng muốn cho, an ủi nàng: “Không sao, hai chúng ta lặng lẽ ăn, sẽ không có người biết.”
Chẳng qua chỉ là một miếng bánh ngọt, Ân Chỉ đã cho ta, thì chính là của ta, nghĩ đến việc để cho Đậu Khấu nếm thử, cũng không phải đại sự gì.
“Vừa nãy nếm thử một miếng ở Hòa Khánh Điện, có mùi hoa quế.” Ta liếm môi, hồi tưởng một chút, “Ta liền nghĩ, Đậu Khấu thích nhất mùi hoa quế, nàng nhất định cũng sẽ thích món bánh ngọt này.”
Đậu Khấu không cự tuyệt nữa, nhận lấy.
Ta cười tủm tỉm nhìn nàng nho nhã ăn từng ngụm bánh ngọt nhỏ, cảm thấy nàng thật ưa nhìn, cũng giống như chút bánh ngọt này, trên người luôn thơm thơm, mềm mềm.
Nhưng nàng ăn mà nước mắt lại rơi xuống.
Ta hoảng hốt, vội vàng lấy tay lau nước mắt cho nàng: “Đậu Khấu, Đậu Khấu, sao ngươi lại khóc?”
Đậu Khấu không nói lời nào, chỉ lắc đầu.
Ta đột nhiên nhớ lại, lúc vừa mới rời khỏi Hòa Khánh Điện, ta nói với Ân Chỉ một loạt câu, ngươi thật tốt, ta thật sự thích ngươi.
Những lời này, ta cũng nói với Đậu Khấu không ít lần.
Vừa nãy nàng ở bên cạnh cũng nghe thấy, chẳng lẽ nàng cho rằng ta không tốt với nàng sao?
Hoặc là cho rằng ta nói thích nàng là nói dối?
Vậy thì không được rồi.
“Ngươi yên tâm.” Ta đặc biệt trịnh trọng nhìn nàng, “Ta vừa nói thích A Chỉ, nhưng mà...”
“Ta cũng thích Đậu Khấu, không có thiên vị đâu.”
Đậu Khấu sững sờ nhìn ta, ta cảm thấy mình nhất định đã đoán đúng rồi, liền ra vẻ thở dài một hơi: “Vậy nên không cần lo lắng, vẫn là hai chúng ta tốt nhất.”
“Cái này sao có thể giống nhau được?”
Nàng nín khóc mà cười, cực kì bất lực: “Nương nương thích hoàng thượng, không giống như thích Đậu Khấu.”
“Không giống nhau chỗ nào?” Ta có chút sốt ruột, không ngừng giải thích với nàng, “Giống nhau, giống nhau!”
Đậu Khấu không khóc nữa, đôi mắt xinh đẹp của nàng nhìn ta, đột nhiên bừng tỉnh.
“... Nương nương vẫn còn nhỏ.”
Thanh âm của nàng ôn nhu, giống như một đại tỷ tỷ: “Nếu giống nhau, vậy thì cũng tốt.”
Thấy nàng không thương tâm nữa, ta liền yên lòng, thúc giục nàng: “Đậu Khấu ăn bánh ngọt.”
“Mấy miếng bánh ngọt này, đều là của Đậu Khấu, người khác không được ăn.”
Đậu Khấu trêu ta: “Nương nương cũng không được ăn sao?”
“Ừm!” Ta dùng sức gật đầu, tỏ vẻ khẳng định, “Ta cũng không được ăn!”
Đồ đã đưa cho nàng thì ai cũng không thể cướp, coi như ngay cả chính ta, cũng không được.
Đây có lẽ là một trong số ít những điều bướng bỉnh của ta.
Đậu Khấu ăn xong một miếng, liền không chịu ăn nữa, nàng đem số bánh ngọt còn lại gói lại một cách quý trọng.
Ta nghi hoặc nhìn nàng.
“Nô tì không đói.” Đậu Khấu không nhịn được xoa đầu ta, nàng rất ít khi làm những hành động mà trong mắt nàng là vượt quá quy củ này.
“Bánh ngọt của nương nương, Đậu Khấu rất thích, phải giữ lại ăn dần.”
Ta gật đầu, được thôi.
Đang muốn nói chuyện với Đậu Khấu, đột nhiên nhớ lại, bản thân mình hình như lại chưa nói hết lời với Ân Chỉ.
“Ai da!” Ta ảo não gãi đầu, nhìn Đậu Khấu, có chút tức giận với trí nhớ tồi tệ của mình, “Ta quên hỏi A Chỉ…”
“Bệnh của hắn, đã tốt hơn chưa?”
10
Ba ngày sau, Bảo Ngọc đến Bạch Lộc Đài.
Hắn đến để tuyên thánh chỉ.
“Chúc mừng nương nương, từ nay về sau người chính là quý phi!” Bảo Ngọc đưa thánh chỉ màu vàng sáng cho ta, chúc mừng ta, “Đây chính là thánh chỉ đầu tiên trong cung chúng ta!”
Ta cảm nhận được, hắn và Đậu Khấu đều thật lòng cảm thấy vui vẻ thay ta.
Nhưng ta không biết làm quý phi có gì khác biệt, nhìn hai cái tủ lớn được khiêng trong tay đám hoạn quan, ta bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lẽ nào —
Là bởi vì quý phi có nhiều hơn hai cái tủ so với phi?
“Nương nương!” Đậu Khấu cười đến mức nước mắt cũng sắp rơi, quở trách ta, “Sao có thể là ý tứ này?”
Bảo Ngọc cũng dở khóc dở cười, bất quá vẫn lên tiếng phụ họa cho ta: “Đậu Khấu tỷ tỷ, nương nương nói như vậy cũng không sai, hai cái tủ tứ thưởng này, không phải chỉ quý phi mới có thể hưởng dụng sao?”
Đậu Khấu cười xong, mềm giọng giải thích với ta: “Nương nương tốt, quý phi và phi không giống nhau.”
“Không giống nhau chỗ nào?”
Ta không hiểu, không phải đều là phi sao?
“À...” Đậu Khấu suy nghĩ tìm tòi vài hơi, đổi cách nói để ta có thể nghe hiểu, “Nương nương làm quý phi, có thể càng ăn được nhiều đồ ăn ngon, càng mặc được nhiều y phục đẹp.”
Ta cũng không quá để ý đến những thứ này, có thể ăn no mặc ấm là rất tốt, nghe nàng nói như vậy, chỉ thích thú gật đầu.
Nhưng lời nói tiếp theo của Đậu Khấu lại khiến ta lấy lại tinh thần.
Nàng nói: “Người còn có thể tự mình đi đến Hòa Khánh Điện tìm hoàng thượng.”
Thật sao?
Ta mở to hai mắt nhìn Đậu Khấu, rõ ràng trước kia đều không được, sao lúc làm quý phi lại được rồi?
“Đương nhiên là thật!” Nàng và Bảo Ngọc nhìn nhau, cười đến thần thần thần bí bí, “Tối nay, người có thể gặp hoàng thượng.”
Tối nay có thể gặp A Chỉ?
Ta vui sướng, hóa ra làm quý phi lại là một chuyện tốt đến như vậy, chẳng trách tứ muội muội ngàn dặn vạn dò, dạy ta phải tranh sủng.
Buổi chiều đột nhiên trở nên khó chịu, ta tha thiết mong chờ Ân Chỉ phái người đến đón ta.
Đợi một hồi, cuối cùng cũng đợi đến... bữa tối.
Không có gì ngạc nhiên, ta lại no căng cứng thêm lần nữa.
Đậu Khấu vốn định xoa cho ta một chút, nhưng Tô trung quan đã mang theo đám hoạn quan đến, nàng chỉ kịp tắm rửa thơm tho cho ta, sau đó đưa ta lên kiệu liễn.
Đám hoạn quan vội vàng nâng kiệu liễn lên chuẩn bị đi, Đậu Khấu vội vàng đuổi theo dặn dò ta: “Nương nương đừng sợ, nương nương đừng sợ... Nô tì đi đâu cũng không đi, ở Bạch Lộc Đài chờ người trở về...”
Kỳ thật trong lòng ta cũng không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút vui mừng vì có thể gặp được A Chỉ, nhưng ta vẫn dùng sức gật đầu với nàng, mắt thấy nàng đã không theo kịp bước chân của đám hoạn quan, vấp đến sắp ngã xuống, ta vội vàng kêu nàng quay về: “Đừng đuổi theo... Ta đem bánh ngọt về cho Đậu Khấu, đem loại có mùi hoa quế!”
Đậu Khấu cuối cùng cũng từ từ ngừng lại, chỉ là vẫn không chịu xoay người, nhìn theo ta rời đi. Kiệu liễn đi ngang qua góc đường rẽ, nàng không thể nhìn thấy ta, ta cũng không thể nhìn thấy nàng nữa.
Ta xoay người lại, bắt đầu lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại: “Hỏi bệnh của A Chỉ đã tốt lên chưa, hỏi bệnh của A Chỉ đã tốt lên chưa...”
Sau khi đến Hòa Khánh Điện, chân ta chạm đất, vừa định đi vào bên trong, động tác đột nhiên dừng lại.
“Nương nương, làm sao vậy?”
Tô trung quan có chút kinh ngạc, nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi ta.
Ta mờ mịt nhìn hắn, có đ.á.n.h c.h.ế.t cũng không nhớ ra, những lời vừa mới tự lẩm bẩm trong miệng mình cả nửa ngày là cái gì.
“Tô trung quan…”
“Ta muốn hỏi A Chỉ cái gì?”