Trương Lưu Phương bị ánh mắt này nhìn xem thì trong lòng chột dạ , nhưng Giang Lăng bất quá chỉ là một cái tiểu cô nương mới mười bốn tuổi , lúc trước cũng không có gì là lợi hại nên Trương Lưu Phương cũng không thật sự rất sợ nàng . Xoay người lại chỉ vào Giang Lăng mắng : " Tốt , ngươi ......"
" Ta kêu ngươi cút , có nghe thấy không ? "
Giang Lăng trên mặt trầm xuống ,trong mắt hàn ý càng sâu . Trương Lưu Phương bị nàng nhìn trừng trừng , chỉ thấy trái tim mạnh mẽ căng thẳng , không tự giác liền im miệng .
Giang Văn Tự vốn định đến giúp đỡ chị dâu một phen , lại bị nữ nhân của mình nháo lớn như vậy , hắn cảm thấy xấu hổ không thôi . Lấy hết dũng khí đến gần Trương Lưu Phương , kéo kéo tay áo nhẹ nhàng khuyên nhủ : " Đi thôi , về nhà . "
Trương Lưu Phương phục hồi lại tinh thần , một cổ tức giận xông lên , từ trước tới nay nàng toàn chơi đểu người ta , hôm nay bại với tay một con nhóc mười bốn tuổi thì làm sao chịu được . Bất quá trong lòng cũng có bóng ma , nàng chuyển mục tiêu sang mắng Lí Thanh Hà : " Xem xem , trong nhà đứa nhỏ bị ngươi dạy thành cái dạng gì ....."
" Phách "
Một tiếng vang lên , trên mặt Trương Lưu Phương hiện lên một bàn tay có năm ngón tay nho nhỏ.
Trương Lưu Phương ôm gương mặt nóng bừng , chằm chằm nhìn về phía hắc ám mà nàng đã cố tình tránh đi , chỉ thấy Giang Lăng đã trở lại ngồi dựa vào giường , đang lấy khăn lau lau bàn tay , trên mặt đầy vẻ chán ghét .
Những người khác đều kinh ngạc nhìn nàng . Hiển nhiên , cái bạt tai vừa rồi chính là do Giang Lăng đánh .
" Hảo ,ngươi cái đồ ranh con , dám đánh lão nương . Lão nương liều mạng với ngươi . "
Trương Lưu Phương bị một cái tát này , trong lòng cơn tức " tăng tăng " , không còn quan tâm gì nữa , vọt tới trước giường , giơ một bàn tay lên định đánh thẳng vào mặt Giang Lăng .
Cũng không ngờ , nàng chưa nép đến một bên , đã bị Giang Lăng " phách , phách , phách " tặng thêm nàng mấy cái bạt tai , làm cho khuôn mặt béo của Trương Lưu Phương nhất thời biến thành đầu heo .
Chờ nàng hết choáng đầu , hoa mắt , phục hồi lại tinh thần , mở mắt ra thì đã nhìn thấy Giang Lăng ngồi lại trên giường , lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng .
Trương Lưu Phương lần này rốt cục cũng là sợ hãi thật sự .
Nàng rõ ràng là đứng bên cạnh giường , cách xa Giang Lăng gần hai thước , Giang Lăng mới vừa hết bệnh , lại đứng xa như vậy , trong nháy mắt đánh nàng mấy cái bạt tay .
Trương Lưu Phương cũng không dám hướng về Giang Lăng ai oán , chỉ biết đứng lên kêu trời kêu đất : " Đánh người , đánh người , tiểu bối dám đánh trưởng bối ...."
Giang Lăng bước xuống giường , đi đến đứng yên trước mặt Trương Lưu Phương.
" Ngươi... ngươi ....ngươi muốn làm gì ? "
Trương Lưu Phương cảnh giác , lấy khuỷu tay che lại , muốn bảo hộ bản thân .Vươn một cánh tay béo mập ra : " Nếu ngươi dám đánh lão nương , lão nương .... "
" Phách "
Lại thêm một tiếng bạt tai vang lên , tốc độ cực nhanh . Dù cho nàng muốn che chắn cũng không được.
Giang Lăng ánh mắt nhíu lại , điềm nhiên nói : " Giống người như ngươi chính là cặn bã , rác rưởi , loại phụ nữ ngu ngốc . Bổn cô nương thưởng ngươi bạt tai đó là để mắt tới ngươi . Ngươi nếu không cút , bổn cô nương không để ý lại thưởng thêm cho ngươi vài cái ."
" Ngươi , ngươi , ngươi muốn như thế nào ? " Nhìn đến ánh mắt Giang Lăng đầy lãnh ý ,
thêm khí chất trên người phóng xuất ra làm Trương Lưu Phương thở hổn hển , đầy áp lực , trán toát mồ hôi .
Nàng gặp Giang Lăng tới gần thêm một bước , cuống quít chạy ra cửa , cũng không ngờ là vướng vào cạnh cửa , té một cái " oành " thật là vang dội .
Lần gặp gỡ này đã khiến Trương Lưu Phương vừa đau vừa thẹn , hỏa giận không biết phát tác ở đâu , chỉ biết trút lên mình cô nàng nha hoàn theo cùng : " Nha đầu chết tiệt kia , không muốn sống chăng ? "
Cái nha hoàn đã sớm bị dọa ngây người , lúc này bị Trương Lưu Phương quát , mới thanh tĩnh lại , chạy nhanh đến nâng Trương Lưu Phương dậy . Giang Văn Tự cũng vội vàng đi qua : " Phu nhân , phu nhân không sao chứ ? "
" Cút ngay ! "
Trương Lưu Phương một tay đẩy Giang Văn Tự ra , một tay xoa xoa cánh tay bị đau do đụng phải cánh cửa , ngẩng đầu lên hung hăng trừng mắt nhìn Giang Văn Tự một cái , không dám nhìn Giang Lăng , cũng không dám nói thêm lời gì nữa , xoay người bước nhanh ra ngoài cửa viện .Giang Văn Tự cũng chạy nhanh theo ra ngoài .
Cọp mẹ bình thường cường hãn vô cùng , hôm nay bị Giang Lăng vài cái bạt tai đánh cho chạy trối chết .
Lí Thanh Hà đứng ở đó sửng sốt nửa ngày , trong mắt đầy kinh ngạc và nghi ngờ nhìn về phía Giang Lăng .
Phải là nữ nhi luôn văn nhã , điềm tĩnh của mình không , nàng khi nào thì biết võ công ?
Giang Đào cũng không suy nghĩ đến nhiều như vậy . Tỷ tỷ vừa ra tay đã đánh cho cái bà đáng ghét kia chạy dài , hắn quả thật là sùng bái đến cực điểm , ánh mắt lóe sáng nhìn Giang Lăng " Vừa rồi là công phu gì vậy tỷ tỷ ? Thế nào mà ta vừa chớp mắt một cái là tỷ đã ở trước mặt thẩm thẩm rồi ? Thật sự là quá lợi hại , tỷ chỉ dạy cho ta đi ! "
Nhìn đến gương mặt tròn tròn của Giang Đào hưng phấn đỏ bừng , hai mắt sáng lấp lánh đều là khát vọng , trong lòng Giang Lăng tràn đầy yêu thương , cười cười vỗ tay hắn : " Hảo , chờ tỷ tỷ hết bệnh rồi sẽ dạy cho ngươi "
Nàng liếc nhìn Lí Thanh Hà một cái , nói với Giang Đào : " Tiểu Đào , ngươi đến phòng bếp lấy cho tỷ tỷ ít nước rửa tay .Vừa rồi đánh lên mặt nữ nhân kia nên tay bị ô uế hết rồi ".
" Tốt , tỷ tỷ chờ ta một chút , ta đi nấu một ít nước nóng , chút nữa là sẽ có . " Được tỷ tỷ lợi hại sai sử Giang Đào cảm thấy vô cùng vinh hạnh , chạy vội ra cửa .
Nhìn bóng dáng Giang Đào biến mất ở cửa , Giang Lăng một lần nữa trở lại ngồi trên giường , gương mặt bình tĩnh , giống như là chưa từng phát sinh chuyện gì .
" Lăng Nhi , ngươi ..... ngươi liền không nói cùng nương sao ? " Lí Thanh Hà nhìn về phía Giang Lăng , ánh mắt cực sáng , chờ đợi Giang Lăng trả lời .
Nếu Lí Thanh Hà không hỏi , Giang Lăng cũng lười giải thích , bây giờ đã hỏi đến , nàng liền đem những lời đã suy nghĩ sẵn trong đầu nói ra :
" Võ công của ta là do một người thần bí chỉ dạy . Lúc ta sáu tuổi đã bắt đầu , có một người mỗi buổi tối đều đến trong phòng ta giúp ta luyện công , bọn nha đầu đều bị hắn điểm huyệt ngủ cho nên các nàng đều không biết . Nhưng mà phụ thân qua đời , người đó cũng không đến nữa . Ta không biết hắn là ai , cũng không biết hắn môn phái nào , chỉ biết là hắn rất lợi hại ."
" Cái gì ? Ngươi nói là thật ? "
Lí Thanh Hà nghe xong lời này , vẻ mặt kinh ngạc cùng vui mừng , bổ nhào vào giường , nắm lấy tay Giang Lăng : " Thật sự có người đến dạy ngươi võ công sao ? "
" Thật ". Giang Lăng gật gật đầu , có chút nghi hoặc nhìn về phía Lí Thanh Hà ___ phản ứng của nàng hình như có chút kỳ quái .
" Hắn có nói là do ai phái đến không ? Hay có nói đến bảo vệ ngươi không ? "
Lí Thanh Hà đã bị nước mắt làm nhoà , nhưng mắt vẫn cố gắng mở to , hi vọng nhìn về phía Giang Lăng , chỉ sợ là không nhìn thấy Giang Lăng gật đầu .
" Không có" Giang Lăng phun ra hai chữ này thì mắt Lí Thanh Hà liền ảm đạm , bộ dáng cực kỳ thất vọng . Tâm niệm của nàng vừa động , trong mắt tránh qua một tia nghi hoặc .
Giang Lăng tuy là không đành lòng , nhưng vẫn hướng Lí Thanh Hà cấp thêm một bồn nước lạnh : " Cái người cao nhân kia , nói là có một ngày gặp ta ở bên ngoài , thấy ta tư chất không sai , cho nên truyền võ công . Về phần cái khác , cái gì cũng chưa nói ."
" Chính là như vậy ? " Lí Thanh Hà tựa hồ cực kỳ thất vọng , buông bàn tay nắm Giang Lăng ra , ánh mắt có chút thất thần , ngực phập phồng lợi hại , nhìn ra được là gợn sóng trong lòng nàng vẫn chưa bình ổn .
Sững sờ một lát , nước mắt bỗng như vỡ đê trào ra mãnh liệt , nàng tựa hồ sợ hãi sẽ khóc ra thành tiếng , gắt gao cắn môi , vội vàng che miệng , lao ra khỏi phòng .
Nghe cách vách truyền đến tiếng khóc bị đè nén , Giang Lăng cau mày , tìm kiếm nguyên nhân trong trí nhớ . Lại phát hiện Lí Thanh Hà tuy là xuất thân tỳ nữ , nhưng nàng là người có tài hoa , cầm kỳ thi họa , nữ hồng , trù nghệ đều tinh thông , không gì không giỏi .
Gả cho phụ thân của Giang Lăng là Giang Văn Họa , sinh được hai người tỷ đệ bọn họ .
Lúc trước nhà chưa suy tàn , địa vị của nàng cực kỳ được tôn sùng , tình cảm vợ chồng coi như cũng không sai lệch . Mười mấy năm qua gia đình cũng bình tĩnh hạnh phúc .
Còn về Trương Lưu Phương tự cho là xuất thân danh môn , làm gì cũng không bằng được Lí Thanh Hà , trong lòng đầy oán hận . Thừa dịp gia đình gặp khó khăn , đi rêu rao trào phúng khắp nơi , xả ra một ngụm ác khí .
Mười mấy năm qua luôn luôn bình thuận , sinh hoạt tại khuê phòng , Lí Thanh Hà rất ít cùng người kết giao . Vậy tại sao vừa nghe qua có người truyền thụ võ công liền kích động vạn phần ? Vừa nghe không biết gì về lai lịch của người đó lại khóc thương tâm như vậy . Hay là nàng có cái gì bí mật hoặc là có nổi khổ không thể nói ra ?