Ngày hôm sau, mới sáng sớm tinh mơ Lương Sơn Bá đã dẫn Tứ Cửu xuống núi, đi thẳng đến Văn Hiên các. Chào hỏi chưởng quỹ đang ngồi tính sổ sách xong, Lương Sơn Bá kéo người đi vào sảnh trong. Tiểu hỏa kế trông tiệm liếc nhìn qua màn cửa đang rơi xuống, quay đầu tiếp tục đón tiếp khách hàng.
Do Lương Sơn Bá và chưởng quỹ có chuyện quan trọng cần bàn bạc, Tứ Cửu nghe không hiểu vả lại cũng thấy chán, đương nhiên là không đi theo. Thế là hắn ở lại cùng tiểu hỏa kế tám chuyện.
Lộ Bỉnh Chương cùng với Ngân Tâm và Chúc Anh Đài đứng theo thứ tự từ cao tới thấp, lưng cúi thấp, không còn chút hình tượng nào nấp vào sau lưng thân cây cách cửa ra vào của Văn Hiên các không xa.
Nhìn thấy Lương Sơn Bá đi vào bên trong và hành động của chưởng quỹ, không khỏi ngạc nhiên.
Chúc Anh Đài: "Đại ca vào mua đồ à?"
Lộ Bỉnh Chương rướn cổ nhìn vào bên trong, lắc đầu, "Ta nhìn không giống lắm."
Ngân Tâm cắn tay suy đoán, "Lương công tử và Tứ Cửu đang làm công à?"
Cả ba người đều biết Lương Sơn Bá không có tiền, cho nên trên cơ bản thì đều đồng ý với suy đoán của Ngân Tâm,
Chúc Anh Đài tự trách, "Aiz..Sao đại ca không nói với ta?"
Ngân Tâm an ủi: "Tiểu(Kỳ: Ngân Tâm mém nói hớ là tiểu thư)....nghĩ một chút đi, Lương công tử có thể có nỗi khổ tâm..."
Lộ Bỉnh Chương gật đầu đồng ý, "Cũng đúng nha, ta cũng cảm thấy như vậy. À, Anh Đài, người thấy Sơn Bá khổ tâm về việc gì nhỉ?"
Chúc Anh Đài: "......" lắc đầu.
Lộ Bỉnh Chương quay sang Ngân Tâm.
Ngân Tâm cũng lắc đầu.
Lương Sơn Bá ở Văn Hiên các loay hoay cả một buổi sáng, thẳng đến khi gần đầu giờ Tỵ mới đi ra cửa tiệm, hắn sai Tứ Cửu đem đồ vật về thư viện trước trong khi bản thân đi đến điểm hẹn với Mã Văn Tài.
Nhóm ba người đang núp ở xa, thấy Lương Sơn Bá cuối cùng cũng rời đi, nhanh chóng đuổi theo.
Chúc Anh Đài, Ngân Tâm và Lộ Bỉnh Chương tiếp tục xếp hàng theo chiều cao để hóng chuyện, ba người đứng nấp phía sau một cái tượng sư tử đá nhỏ ở đầu cầu, nhìn bóng lưng Lương Sơn Bá đang đứng đón gió trên cầu.
"Đại ca đến đây là gì?" Chúc Anh Đài hỏi.
Ngân Tâm lắc đầu, "Có....có lẽ Lương công tử đói bụng, muốn ăn gì đó?" nàng nhìn về hướng quầy bán điểm tâm cách đó không xa.
Lộ Bỉnh Chương phủ định, "Ta thấy giống như đang có hẹn với ai đó? Ngươi nhìn bên đó đi, trên bờ trồng dương liễu kế bên là Tây Hồ, là một nơi để hẹn hò rất đẹp."
Chúc Anh Đài phản đối, "Không thể nào! Đại ca không phải là một người phù phiếm như vậy!"
Lộ Bỉnh Chương ngó lơ.
Mã Văn Tài đã đến đây đứng chờ Lương Sơn Bá từ sớm, giờ Tỵ đã đi qua được một khoảng dài (tầm 11 giờ trưa) mà vẫn chưa thấy Lương Sơn Bá đến. Thế nhưng Mã Văn Tài lại cảm thấy hắn không phải là người cho người khác leo cây, vừa định đi xung quanh tìm thử, Mã Văn Tài liền nhìn thấy Lương Sơn Bá đứng cách hắn không xa, dáng vẻ như cũng đang chờ ai đó.
Lương Sơn Bá nhìn thấy Mã Văn Tài liền bước nhanh đến, trên mặt áy náy hiện rõ, thở dài rồi nói: "Mã huynh, có việc nên đến trễ, để huynh đợi lâu, thật có lỗi quá."
Nhìn thấy người đã đến, Mã Văn Tài vui muốn chết, chờ một lát cũng không mất miếng thịt nào, hắn lắc đầu nguầy nguậy, cả gương mặt đều hiện ý cười, "Không sao, ta cũng mới đến không lâu. Lương huynh đã làm xong hết việc chưa?"
Lương Sơn Bá gật gật đầu, cười nói: "Uhm, đều xong rồi."
Mã Văn Tài cười càng tươi hơn, "Cũng đã đến giờ cơm trưa, ta thấy hình như Lương huynh còn chưa dùng bữa? Ta cũng chưa, đi ăn chung đi, ăn xong thì cùng đi đến hội luôn."
Lương Sơn Bá bật cười hiền lành, "Việc này....." cái tên này không lẽ chỉ vì muốn ăn trưa cùng mình nên mới hẹn gặp nhau vào giờ Tỵ phải không?
Mã Văn Tài giả bộ u buồn, "Chẳng lẽ Lương huynh không muốn cùng tại hạ ăn một bữa cơm sao?"
Lương Sơn Bá vội vàng xin lỗi, "Mã huynh nói quá lời, có thể cùng Mã huynh dùng bữa là vinh hạnh của tại hạ."
Mã Văn Tài nghe được câu này thì hài lòng, "Vậy đi thôi." nói xong liền đi trước dẫn đường.
Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
Lương Sơn Bá len lén thở dài một hơi, nhìn Mã Văn Tài như thế nào cũng thuộc dạng giàu sang quyền quý, rủ hắn đi ăn tiệm vỉa hè, chỉ sợ người ta ghế cũng không thèm ngồi. Không! Đúng hơn là không thèm đến gần! Nhưng nếu mình đi theo hắn, mấy đồng bạc lẻ trong túi mình chắc cũng không mua nổi một ly trà.....
Lương Sơn Bá hận không thể hét to:
"Tại sao vậy! Người khác xuyên không ngày ba bữa bào ngư vi cá, tới lượt hắn thì mỗi bữa đều ăn cơm canh đạm bạc, việc này quá bất công rồi!!!! Chịu không nổi nữa!!!!!"
Lương Sơn Bá nhìn đến cửa ra vào của nơi này, lại bắt đầu "hận nhà giàu". Nhìn cái quán trọ này đi, trang trí xa xỉ, phóng mắt nhìn xung quanh, nội thất cho dù không phải loại ngàn vàng khó mua thì cũng là loại bá tánh bình thường không thể có được. Quả thực là khách sạn năm sao của giới quý tộc đó!
Nhìn lên ban công tầng trên được thiết kế ra sao, nhìn qua rèm cửa chắn gió, lại cảm nhận cảm giác khi sờ lên hàng rào này này.....
Lương Sơn Bá nghi ngờ liếc nhìn Mã Văn Tài, cái tên này dẫn ta đến đây, không lẽ là muốn chơi ta một vố?
Lương Sơn Bá nghĩ như vậy quả thật là oan uổng cho Mã Văn Tài. Người ta cố tình hẹn hắn vào giờ này là vì muốn cùng hắn dùng cơm, mặc dù quán ăn có hơi quá......này nọ. Nhưng cũng không thể trách Mã Văn Tài nha, hắn chính là hình mẫu điển hình của con ông cháu cha, chỉ có quán trọ như vậy mới lọt vào mắt hắn.
Mã Văn Tài quay lại thấy Lương Sơn Bá vô cùng tức giận trừng mắt nhìn biển hiệu của quán trọ, "Sơn Bá, sao vậy?", trong vô thức, Mã Văn Tài vô cùng quen thuộc mà gọi thẳng tên.
Lương Sơn Bá thu hồi tầm mắt, "Không có, chỉ là thấy tên của quán trọ hơi quá......cái kia, nên nhìn lâu một chút."
Mã Văn Tài quay lại, cũng bắt chước ngẩng đầu nhìn lên.
Chữ được viết bằng loại mực thượng hạn màu tím đen trên nền màu vàng, viền ngoài là khung gỗ màu đỏ. Nét chữ có ẩn có hiện, mạnh mẽ cứng cáp, vừa nhìn là biết người viết là một người không tầm thường.
Nhưng Lương Sơn Bá vốn không phải chú ý vấn đề này, mà là bốn chữ lớn kia.
Quán trọ Duyệt Lai
Cái quán trọ Duyệt Lai này quả không hổ danh là "người qua đường" nổi danh trong các tình tiết cổ trang. Chỗ nào cần quán trọ, liền có nó xuất hiện o(╯□╰)o
"Không có gì đặc biệt." Mã Văn Tài cảm thấy không có gì thú vị, đi vào bên trong. Lần này, phòng hờ Lương Sơn Bá không vào hay bị chậm lại phía sau, cánh tay rắn chắc lập tức nắm cổ tay Lương Sơn Bá đi vào bên trong.
Lương Sơn Bá: "............."
Hai người đặt một bàn ở vị trí gần cửa sổ, từ cửa sổ nhìn ra có thể nhìn thấy phong cảnh Tây Hồ. Lúc Mã Văn Tài gọi món, Lương Sơn Bá đã nói để Mã Văn Tài tùy ý mà gọi. Nơi này hắn không quen thuộc, để tránh bị mất mặt, hắn quăng nhiệm vụ này cho Mã Văn Tài, hắn là người nơi này, chắc hẳn sẽ biết món nào ngon.
Lương Sơn Bá ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, vừa hay nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi xúm xính váy lụa, tay cầm dù giấy chậm rãi bước bên bờ Tây Hồ làm cho không ít thanh niên dõi theo thân ảnh xinh đẹp kia. Lương Sơn Bá bất tri bất giác buột miệng: "Hay cho một cảnh gió thu đưa cành liễu, sóng lăn tăn mặt hồ. Giai nhân chậm rãi bước, làm bao người tương tư nha."
(Kỳ: nguyên văn bài thơ LSB đọc "秋风拂柳枝,微波浅涟漪。佳人轻摇步,引人至相思 - Thu phong phất liễu chi, vi ba thiển liên y. Giai nhân khinh dao lộ, dẫn nhân chí tương tư", bản dịch trên mị chỉ cố gắng để nghe thuận tai, nếu thấy không hay hoặc không đúng cấu trúc của thơ xin bỏ qua ạ ^^)
Mã Văn Tài sững sờ, lập tức nhìn theo hướng Lương Sơn Bá đang nhìn. Chỉ thấy được bóng lưng mơ hồ của cô gái kia, trong lòng hơi quạu.
"Không nghĩ tới Lương huynh cũng là người biết thương hương tiếc ngọc." xoát một tiếng mở quạt ra, quạt đập phành phạch vào không khí.
Mới vừa nãy kêu Sơn Bá thân mật, bây giờ đã đổi giọng thành Lương huynh, cái tính tình này nha!
Lương Sơn Bá tò mò nhìn Mã Văn Tài, với thời tiết đầu thu như bây giờ còn cần phải quạt ra gió? Nhưng hắn cũng không dám hỏi, nếu làm người ta tức giận, bỏ mặc mình ở lại đây trong khi đã gọi món ăn. Lương Sơn Bá cá chắc bắt hắn lên cân ký đem bán cũng không đủ tiền trả tiền cơm.
"Haha, mọi người đều có tâm lý yêu thích những thứ đẹp đẽ mà. Tại hạ tin rằng Mã huynh lại càng hiểu rõ hơn ai hết." Lương Sơn Bá nửa cười nửa không nháy nháy mắt với Mã Văn Tài.
Khi vừa ngồi xuống Lương Sơn Bá đã tính toán xong hết rồi, dù sao người trả tiền cũng không nhất định là hắn, còn nếu cưa đôi mỗi người trả một nửa thì hắn cũng có thể chơi xấu. Thể diện? Đó là cái gì? Ở thời buổi loạn lạc như thế này, có thể bán được bao nhiêu tiền?
Quạt trong tay Mã Văn Tài quạt càng lúc càng nhanh hơn.
Lương Sơn Bá hơi buồn cười nhìn hắn, tay bưng tách trà lên, nghe nói trà Tây Hồ Long Tỉnh là một trong các loại trà nổi tiếng của Trung Quốc, không biết loại quán trọ năm sao như quán trọ Duyệt Lai này có dùng trà này để phục vụ khách khứa hay không đây?
Mã Văn Tài thấy Lương Sơn Bá uống trà vô cùng thư thả thoải mái, trong lòng càng khó chịu.
Bên ngoài quán trọ, Lộ Bỉnh Chương, Chúc Anh Đài và Ngân Tâm lén lút nhìn.
"Thì ra người hẹn với đại ca là Mã Văn Tài." Chúc Anh Đài ngẫm nghĩ, "Thế nhưng đại ca lấy tiền đâu để ăn cơm ở đây vậy nhỉ?"
Lộ Bỉnh Chương gõ gõ đầu Chúc Anh Đài, "Ngươi ngốc vậy, lúc nãy không nhìn thấy là Mã Văn Tài kéo Sơn Bá đi vào sao?"
Ngân Tâm chốt một câu: "Ah! Vậy đây là Mã công tử mời Lương công tử đi ăn chứ không phải là Lương công tử mời Mã công tử đúng không?"
Chúc Anh Đài: "....."
Lộ Bỉnh Chương: "........."
Chúc Anh Đài: "Nhưng ta nghĩ mãi mà cũng không nghĩ ra tại sao Mã Văn Tài lại muốn mời đại ca ăn cơm?"
Ngân Tâm nhanh nhảu: "Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải trộm thì cũng là cướp."
Chúc Anh Đài gật đầu đồng ý.
Lộ Bỉnh Chương cạn lời, thái dương giật giật =_=# "Hai ngươi cảm thấy Mã Văn Tài muốn trộm hay muốn cướp cái gì của Sơn Bá?"
Chúc Anh Đài: "....."
Ngân Tâm: "........."
Chúc Anh Đài và Ngân Tâm đồng thời chán nản. Câu này đúng là không biết phải trả lời làm sao.
Bên trong quán trọ,
"Ăn thử miếng cá nheo này đi", Mã Văn Tài dùng đũa chung gắp một miếng cá cho Lương Sơn Bá. "Cá nheo bán ở đây đều là được đánh bắt vào sáng sớm, rất tươi mà không mang mùi tanh".
Lương Sơn Bá nhỏ giọng cảm ơn. Quả thật không hiểu được Mã Văn Tài, lúc nãy thì cứ như có người nợ hắn tiền, bây giờ thì lại hận không thể gắp hết tất cả các món ngon cho vào chén của mình.....
"Mã huynh," mặc dù có người hầu hạ mình ăn cơm đúng là không tệ, có nhiều món ngon như vậy lại càng tuyệt vời, nhưng vì sức chứa có hạn, Lương Sơn Bá không thể không cản lại hành động của Mã Văn Tài, "Tại hạ có thể tự gắp được rồi, Mã huynh cũng dùng cơm đi."
Mã Văn Tài đảo mắt liếc nhìn một món ăn trên bàn, cuối đầu dùng đũa khều khều cơm trắng trong chén.
"......." Lương Sơn Bá vô cùng thức thời buông đũa của mình xuống, dùng đũa chung gắp thức ăn cho Mã Văn Tài, "Mã huynh sao chỉ ăn cơm trắng vậy? Này, ăn thêm thức ăn đi."
Mã Văn Tài mỉm cười ăn sạch thức ăn trong chén, sau đó ánh mắt to tròn sáng rực liếc nhìn các món ăn trên bàn.
Lương Sơn Bá: "......."
Bên ngoài, Lộ Bỉnh Chương gặm màn thầu, mỉm cười nhìn Chúc Anh Đài.
Chúc Anh Đài đang tức giận nhìn trừng trừng cửa ra vào quán trọ Duyệt Lai, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù không đội trời chung.
"Công tử, uống nước đi." Ngân Tâm đưa nước qua.
Uống một ngụm nước mát, Chúc Anh Đài lại càng tức giận.
Cái tên Lương Sơn Bá ngươi hay thật nha, bản thân ở trong ăn uống no say cùng với Mã Văn Tài, hại ta ở bên ngoài gặm màn thầu uống nước lạnh!!!
Lương Sơn Bá bỗng dưng rùng mình một cái, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang tỏa nắng ấm áp, nghi hoặc tự hỏi hơi lạnh lúc nãy ở đâu ra.
Mã Văn Tài thấy Lương Sơn Bá ngẩn người, quan tâm hỏi thăm.
"Sao vậy?"
Lương Sơn Bá thu lại ánh mắt, "Không có gì, có thể do thời tiết hơi lạnh."
Bản dịch gốc chỉ đăng tại Wattpad và Wordpress (https://littlecorner97.wordpress.com/)
Mã Văn Tài nhìn quần áo trên người Lương Sơn Bá, mặc dù được giặt giũ sạch sẽ, nhưng cũng đã bạc màu, lại còn hơi mong manh, thu lại tầm nhìn.
"Hội hoa xuân khi nào bắt đầu?" Lương Sơn Bá vừa gắp cho Mã Văn Tài một miếng thịt, đặt vào dĩa trước mặt hắn vừa hỏi.
Mã Văn Tài một ngụm ăn trọn, "Đã bắt đầu từ lâu, nhưng đến giờ Mùi (khoảng hai giờ chiều) hai ta đi qua đó cũng không sao."
Lương Sơn Bá giật mình, hắn còn tưởng rằng vẫn chưa bắt đầu đâu. "Tại sao vậy?"
Mã Văn Tài khinh thường cười khẩy một tiếng, "Hội hoa xuân thực ra cũng không phải chỉ để ngắm hoa, chỉ nói vậy cho dễ nghe thôi. Thực tế là mọi người tụ tập ở một chỗ, so tài cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú. Sáng nay thì so tài Cầm, Kỳ, buổi chiều là Thư, Họa, sáng mai so tài làm Thơ, chiều lại làm Phú. Nhưng mà buổi so tài ngày mai không dành cho các học sinh mà cho các cô nương trong các Lâu, Các của thành Hàng Châu.
Lương Sơn Bá nghe xong, vô cùng cảm kích Mã Văn Tài. Nếu hắn đến đó vào buổi sáng, mặt mũi không biết phải ném đi đâu mà giấu. Đừng quên số lượng những sợi dây đàn mà hắn làm đứt đã không thể đếm xuể.
"Vô cùng cảm tạ Mã huynh." Lương Sơn Bá chân thành cảm ơn Mã Văn Tài.
Mã Văn Tài gập quạt lại, "Chuyện nhỏ....ợhhh...gì". Khuôn mặt của Mã Văn Tài dần chuyển thành màu hồng, lúc nãy ăn hơi nhiều.
Lương Sơn Bá sững người ngạc nhiên, sau đó phì cười.
Mã Văn Tài: "......" khuôn mặt đỏ thêm mấy phần.