Edit thử việc: Gurabu_Monechika (con ngoan của tui ♥ Nhu Nhu)
Beta: Han
~~~~~~~~~~~~~
Vân Kha rốt cục cũng biết cảm giác nuôi một đứa nhỏ thần kinh hay chạm mạch là như thế nào,hắn xua tay đuổi trợ lý đi, liếc mắt nhìn thấy hộp cơm đã được mở ra trên khay trà, đi tới một bên ghế sô pha ngồi xuống, vươn tay lấy đi ly trà trước mặt, hỏi: “Đói bụng?”
“Đừng nhúc nhích.” Diệp Chi Châu liền ngăn cản hắn, đem tách trà dịch ra xa một chút, nói rằng: “ Tách này em đã uống rồi.”
“Cái tách này là của tôi.”
Diệp Chi Châu cứng đờ, lập tức liền thanh tĩnh lại, vô liêm sỉ nói: “Sau này sẽ là của em.”
Quả nhiên là thời kỳ phản nghịch tuổi thanh xuân đã đến rồi.
Vân Kha nhìn cậu thật sâu, từ trên xuống dưới, từ quần áo đến đôi giày chơi bóng buộc sai dây, dường như muốn nhìn xuyên thấu linh hồn đã thay đổi ở bên trong cơ thể cậu.
Diệp Chi Châu bị ánh mắt như có như không của hắn nhìn đến nỗi cứng ngắc, lập tức đánh trống lảng sang chuyện khác: “Tách trà này hình như là giả, chị Bạch Lỵ đã đặt trong hộp cơm kia, em vừa mới uống thử một ngụm, cảm giác có chút gì đó không đúng.”
Vân Kha quả nhiên bị dời đi lực chú ý, hơi đứng dậy bưng tách trà hoa kia lên ngửi một cái, hỏi: “Không đúng chỗ nào?”
“Cụ thể em không biết, nhưng mà trà này khẳng định có vấn đề. Em mới vừa uống hết trà thì tinh thần ngay lập tức như được thư giãn, còn có một loại cảm giác nhẹ bẫng lạ lắm …Vân ca, sao em lại cảm thấy cảm giác này giống y như lúc bị trúng độc mà trong bản tin có nói.” Cậu tỏ vẻ lo lắng do dự, cố ý nói cho tình huống thêm nghiêm trọng.
Biểu tình của Vân Kha nháy mắt thay đổi, đặt tách trà xuống liền kéo cậu, nhanh chân đi ra cửa.
Cậu suýt chút nữa bị kéo đến ngã sấp mặt, giữ vững cơ thể hỏi:”Vân ca anh đi đâu vậy? Chuyện tách trà lúc nãy em còn chưa nói xong mà.”
“Đi bệnh viện, chuyện về trà hoa tôi sẽ kêu người xử lý.” Vân Kha thoáng thả chậm bước chân phối hợp với tốc độ của cậu, sau khi mở cửa gọi trợ lý tới, phân phó đem hộp cơm và trà hoa trong phòng làm việc của hắn đi kiểm nghiệm, sau đó nhanh chân bước vào thang máy.
Sau khi đến bệnh viện liền là một hồi dằn vặt thật lâu, mãi đến tận mười giờ rưỡi mới có được kết quả kiểm tra.
Từ bệnh viện đi ra, Diệp Chi Châu đói bụng đến mức chỉ còn có nửa cái mạng. Cậu dựa vào cửa xe nhìn về phía Vân Kha vẫn luôn treo biểu tình tối sầm, hữu khí vô lực động viên: “Vân ca anh đừng quá sốt sắng, bác sĩ cũng nói là không sao cả, trà hoa kia em cũng chỉ uống một ngụm nhỏ mà thôi, mà nhỡ đâu là cảm giác của em sai thì sao, tách trà kia thực sự không có vấn đề gì cả…” Có vấn đề cũng đã bị thanh tân ngọc lộ hoàn giải quyết hết rồi còn đâu…
“Không, là tôi sơ sẩy.” Vân Kha khởi động ô tô, biểu tình lãnh cảm, “Bạch Lỵ đột nhiên xuất hiện mà vẫn không tra được xuất thân, tôi không nên đón cô ta về nhà.” Vốn là chỉ muốn xem thử nữ nhân không rõ lai lịch đột nhiên gặp được này có thể câu được con cá to nào đến, lại không nghĩ đến rằng suýt chút nữa hại Đỗ Dương.Diệp Chi Châu càng ngày càng kinh ngạc: “ Vân ca anh vẫn luôn điều tra lai lịch của chị Bạch Lỵ sao? “
“Cô ta đột nhiên xuất hiện mà còn đúng lúc lại bị tài xế của tôi đâm bị thương, sau khi vết thương tốt lên lúc tỉnh dậy lại thì mất trí nhớ, quá khả nghi.” Dừng xe trước cửa một nhà hàng cháo, Vân Kha nghiêng người giúp cậu tháo dây an toàn, “Được rồi, việc này em đừng quân tâm, trước khi có kết quả kiểm tra, em tốt nhất nên tránh xa Bạch Lỵ ra một chút.”
Lại còn là tài xế của Vân Kha đụng trúng Bạch Lỵ? Sau đó Vân Kha vẫn luôn điều tra cô ta? Diệp Chi Châu trợn to mắt, biểu cảm có chút hoang mang. Trong tài liệu rõ ràng nói “Vân Kha vì thương tiếc nữ chủ mất trí nhớ nên liền đem cô về nhà chăm sóc thật tốt” cùng với thực tế bây giờ hoàn toàn khác nhau mà má ôi! Sao tự nhiên từ phim tình cảm não tàn biến thành phim truyền hình âm mưu đấu đá hồi hộp rồi??? Tui đã bỏ lỡ cái gì hở???
[Nguồn năng lượng của hệ thống không đủ, tư liệu có khả năng bị thiếu hụt, nội dung vở kịch sẽ lấy hướng phát triển thực tế làm chuẩn.]
Diệp Chi Châu:”……Bỏ sót cái gì cơ chứ, đây rõ ràng là một cái hố rất to nhá!”
Khi hai người lấp đầy bụng về đến nhà cũng đã quá mười một giờ đêm, nữ chủ còn chưa chịu ngủ, lại mặc một thân váy ngủ trắng mỏng manh giữa cuối thu đầu đông ngồi chờ tại phòng khách….
Không lạnh hở....Diệp Chi Châu oán thầm. Nữ chủ vì muốn công lược Vân Kha cũng thật là cực khổ…
“Vân đại ca anh đã về rồi.” Bạch Lỵ chạy lại nghênh đón, nhẹ tay vuốt vuốt mái tóc dài, mang trên mặt biểu tình nào là thân thiết nào là kiên cường chống đỡ buồn ngủ, ôn nhu nói: “Sao lại về muộn như vậy? Sớm biết thế em sẽ tự mình mang cơm tới, nhưng Tiểu Dương nhất định giành đi, nếu làm lỡ chuyện gì...”
Khi biết trong lòng Vân Kha đối với nữ chủ không hề có tâm tư đặc biệt gì mà chỉ có hoài nghi, Diệp Chi Châu cũng lười đối tốt với nữ chủ. Cậu hướng về phía trước một bước đem Vân Kha che đằng sau người, không khách khí nói: “Chị Bạch Lỵ, chị là người trồng hoa, chức trách công việc là chăm sóc hoa cỏ trong vườn hoa, đưa cơm là việc của Lý thúc, chị không cảm thấy chị có chút vượt biên giới sao?”
Bạch Lỵ nghe như vậy thì liếc cậu một cái, lại còn khẽ nở nụ cười, tựa như đang coi cậu là một bé con cố tình gây sự, lời nói thêm phần ấm áp: “Mọi người ở chung một nhà, thì chính là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau là phải. Tiểu Dương, em nghĩ như vậy thật là vô tình quá mức. Còn nữa, Lý thúc buổi chiều phải đón em tan học nên khá bận, chị hết bận trước liền giúp chú ấy một chút, em cần gì phải nghiêm túc như vậy?” Vừa nói vừa nghiêng đầu tỏ vẻ xấu hổ như có như không, lộ ra một bên mặt xinh đẹp, dần dần hiện lên một tia đỏ ửng nhàn nhạt, “Lại nói đưa cơm cho Vân đại ca cũng là yêu cầu của chị, vốn là Vương mụ không chuẩn bị cơm hộp, nếu vậy thì Vân đại sẽ phải ăn cơm ở bên ngoài, nhưng mà chị lại không nhịn được lo lắng…”
“Thực sự không cần đưa cơm.” Vân Kha hoàn toàn không thấy dáng dấp xấu hổ khiếp nhược của nữ chủ, mặt đã lạnh ngữ khí còn lạnh hơn, trả lời: “Nếu không thể ngồi không được thì đến quản lý nhà kính trồng hoa cũ của Đỗ gia, còn nữa, từ nay về sau không được ăn mặc lôi thôi ở nhà làm loạn, ảnh hưởng không tốt tới trẻ nhỏ.”Đỏ ửng trên mặt Bạch Lỵ dần dần mất đi, thay vào đó là màu tái nhợt. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Vân Kha, trong mắt tràn đầy kinh ngạc không thể tin và nước mắt, “ Vân đại ca, anh…anh muốn đuổi em đi sao?”
“Chỉ là điều động cương vị chuyển nơi công tác mà thôi, ngoài ra, mong Bạch tiểu thư từ nay chú ý xưng hô với tôi một chút, tránh cho người ngoài hiểu lầm.” Nói xong không nhìn cô nữa, kéo tay Diệp Chi Châu quay người lên lầu.
Tại lúc Vân Kha nói ra lời nói này, trong nháy mắt, lá cờ nhỏ trên đầu nữ chủ đột nhiên lóe lóe, tốc độ xoay vòng chậm lại.
Chuyện gì đã xảy ra? Diệp Chi Châu trợn to mắt, nhìn chằm chằm lá cờ kia, xem đi xem lại, trong đầu điên cuồng triệu hồi hệ thống.
[Chúc mừng ký chủ, tỷ lệ Vân Kha yêu nữ chủ đã giảm xuống 50%, khi giảm xuống 0% thì hồn kỳ sẽ biến mất. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng.]
Đây thực sự là…………..niềm vui bất ngờ………..
Diệp Chi Châu không nhịn được cong khóe miệng.
“Quay đầu lại, không nên nhìn vật dơ bẩn.” Vân Kha không biết từ lúc nào đã dừng bước, giơ tay búng gáy cậu, ánh mắt luôn luôn thanh lãnh lại chứa một tia ấm áp, “Sau khi trở về phòng thì nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai là cuối tuần, tôi cho phép em ngủ nướng.”
Cái con người vẫn luôn lãnh khốc đột nhiên trở nên ôn nhu……Lực sát thương này…Quan trọng nhất là đối phương còn rất đẹp trai. Diệp Chi Châu lập tức đỏ mặt, cũng không còn tâm tư quan tâm đến lá cờ nhỏ quay quay trên đầu nữ chủ, quỷ thần xui khiến hỏi: ” Vân đại ca, em thổi kèn có êm tai không?”
Vân Kha nhìn qua nhìn lại gương mặt đỏ ửng và đôi mắt lấp lánh xinh đẹp như sao của cậu, ngón tay không nhịn được muốn chà sát, mặc dù nhẹ dạ mà vẫn thành thực nói: “Không êm tai, sau này không được ham chơi, phải đi ngủ sớm.”
“…” Có thể nói chuyện nữa hay không??? Có thể không?????
Diệp Chi Châu thu hồi bàn tay bị hắn nắm lấy, lườm nguýt hắn một cái, nặng nề bước chân trở về phòng.
Bạch Lỵ đuổi tới khúc quanh cầu thang dần dần dừng bước, ngửa đầu nhìn về phía bóng dáng cao lớn đang nhìn về phía gian phòng của Đỗ Dương, thân thể lung lay, quỳ ngồi trên mặt đất.
Vật dơ bẩn, Vân đại ca nghĩ cô như thế sao?
Tại sao lại như vậy…cô giơ tay che mặt, trong mắt rốt cục chứa một tia bi thương sâu sắc. Rõ ràng hai ngày trước còn rất tốt, Vân đại ca đối với mình rất ôn hòa, tên béo chết tiệt kia rõ ràng rất e sợ Vân đại ca, nhờ mình an ủi mới có dũng cảm cùng Vân đại ca nói chuyện, vì thế Vân đại ca vẫn luôn khen mình tính cách tốt….Chỉ mới có hai ngày thôi!
Vì sao lại như vậy, Vân đại ca rất tốt mà…Đúng, Vân đại ca đối tốt với mình như vậy, cho nên vấn đề là ở tên béo kia!
Cô ngừng khóc, biểu tình âm trầm, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, dường như muốn đem môi cắn nát.
Tất cả mọi thứ đều thay đổi khi tên béo kia chủ động tiếp cận Vân đại ca, nhất định là nó ở giữa gây xích mích ly gián! Sợ sau khi mình và Vân đại ca ở cùng nhau thì sẽ đuổi cái kẻ ăn nhờ ở đậu đáng thương là nó đi sao?
Âm u, đê hèn, bỉ ổi.
Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy.
Nàng bám vào cầu thang đứng lên, biểu tình chậm rãi vặn vẹo. Nhất định phải nghĩ biện pháp đuổi tên béo đáng chết kia đi, chỉ cần đuổi nó đi, Vân đại ca sẽ không tiếp tục nghĩ xấu về mình nữa…..Chỉ cần đuổi nó đi…
Nín giận thổi kèn acmonica trước khi đi ngủ, Diệp Chi Châu cuộn vào chăn làm một giấc đến hừng đông.
Sáng sớm tám giờ, Ngô bá là quản lý nhà kính trồng hoa của Đỗ gia lái xe tới Vân Trạch đón Bạch Lỵ mang mặt nạ ôn nhu giả tạo đi…………
Diệp Chi Châu gặm bánh bao, híp mắt nhìn theo bóng dàn bọn họ đi xa mãi, trong đầu lại đang giao lưu cùng hệ thống: “Thông thiên, cậu lấy đâu ra căn cứ để tính toán tỷ lệ yêu nhau của Vân Kha và nữ chủ vạy?”
[Hệ thống đã đưa ra tất cả dữ liệu.]
“…..Cậu có cả đống lỗ thủng tư liệu quá dễ dàng lọt hố giẫm lôi, thôi bỏ đi.”
[Xin hãy tin tưởng hệ thống.]
Cậu không chút ưu nhã đem toàn bộ bánh bao nhét vào trong miệng, hàm hồ nói: “Tôi sẽ cố gắng…”
Tuy là nói như vậy nhưng mà sau bữa sáng, cậu vẫn xem xét lại toàn bộ tư liệu của hệ thống, đem nội dung câu truyện từ đầu đến cuối tinh tế kiểm tra lại. Tìm ra tất cả thứ nào có khả năng là lừa dối, cậu khoanh tròn vào mấy điểm mấu chốt làm cho tình cảm của Vân Kha và nữ chủ phát triển, nâng cằm bắt đầu phân tích.
Từ tư liệu, nếu như không có việc cậu đột phá tính cách thì lần đầu tiên nảy sinh tình cảm giữa nữ chủ và Vân Kha là tại bệnh viện, lần thứ hai là do trà hoa của nữ chủ, cuối cùng là những vụn vặt được tích luỹ dần qua mấy tháng ngày lây dài, mãi đến khi nữ chủ liều mình cứu Vân Kha mới có thời cơ bạo phát tình cảm…Mà từ tình huống hôm qua xem xét, Vân Kha căn bản là không có tư tình với nữ chủ, mốc tình cảm lần đâu tiên tại bệnh viện không thành lập…Hơn nữa trong tài liệu có nói, lần đầu tiên nữ chủ chỉ đối với Vân Kha có chút cảm kích và sùng bái, đâu như trong thực tế, ý đồ của nữ chủ đối với Vân Kha đều viết hết lên mặt…
Thì ra là còn chưa tới thời điểm nội dung câu truyện bắt đầu sao? Không thể nào. Cậu co rút khóe miệng, tỉ mỉ nhớ lại hai ngày ở chung giữa Vân Kha và nữ chủ. Nhớ lại nhớ lại, liền phát hiện ra mấy vấn đề khiến cậu phải cân nhắc…
~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: chương nì bạn edit tui mới dụ dỗ thử việc nhan, tuy rằng mắc hơi nhiều lỗi làm con beta là tui đây mệt như cún nhưng cám ơn con rất nhiều ~~~~ Tích luỹ thêm nhiều kinh nghiệm từ những lần sau nghe! Yêu con ❤❤