Có thể chống đỡ toàn bộ căn cứ hoạt động bình thường, vật tư trong tay Liễu Đào nhiều đến mức khiến Diệp Chi Châu líu lưỡi. Trong kịch bản cũng không nhắc tới trước mạt thế cha Liễu làm cái gì, chỉ nói là thế giao với quân chính thế gia Ngụy gia, hiện giờ vừa thấy… không chừng Liễu gia mở siêu thị đi.
Sự thật chứng minh, thật đúng như vậy!
Hàng hóa còn dán giấy niêm phong của siêu thị được sắp xếp chỉnh tề trong kho hàng, do mấy trăm quân nhân mang súng cùng hai mươi mấy dị năng giả canh gác, ngay cả ruồi bọ cũng đừng nghĩ bay vào được. Hậu cần căn cứ là Lý Hào trượt dây thừng từ nóc kho xuống, trên khuôn mặt to tràn đầy ý cười, “Nghe nói Tiểu Thần thức tỉnh dị năng phải không? Một chuyện tốt như vậy, lão Liễu ông chắc là đến mở kho hàng lấy ít thứ tốt ra để mọi người liên hoan đi!”
Liễu Đào cười nghênh đón, không ngừng gật đầu, “Đương nhiên rồi, quả thật tôi muốn mở kho hàng! Tiểu Thần thức tỉnh dị năng không gian, bên trong còn có hoa quả, đến lúc đó phân cho mọi người một ít, trong khoảng thời gian này mọi người vì bảo hộ vật tư đã vất vả không ít rồi.”
Nghe được còn có hoa quả, binh lính giữ kho nhịn không được hoan hô một tiếng, Lý Hào cười to vỗ vai Diệp Chi Châu, nói một tiếng “Cậu nhóc tốt bụng”. Diệp Chi Châu nhu thuận để ông vỗ, ánh mắt đảo qua những gương mặt gầy yếu của binh lính, có chút cảm động. Sau lưng những người này chính là một đống lớn vật tư, nhưng lại nghiêm khắc mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm, cố gắng tiết kiệm cho người thường trong căn cứ.
Sau khi mọi người hàn huyên đơn giản liền tiến vào kho hàng bắt đầu thu vật tư, mười phút sau, bọn lính mang vẻ mặt sợ hãi đi theo Diệp Chi Châu hướng tới kho hàng kế tiếp. Tổng cộng có ba kho hàng vật tư, chỉ tốn không đến hai giờ liền thu thập xong toàn bộ, hiệu suất cao khiến Lý Hào lần thứ hai vỗ vai Diệp Chi Châu thêm một lần nữa.
Hai ngày sau Liễu Đào cùng Lý Hào thống kê người đi hay ở lại, chỉnh lý vật tư lưu lại. Ngày thứ ba, cửa căn cứ mở ra, một dãy xe quân dụng cùng xe tải xếp thành hàng rời đi, để lại phía sau một đống bụi mù.
Ngụy Húc nhìn đoàn xe rời đi, bình tĩnh mở cửa xe việt dã, nghiêng người nhìn về thành viên trong tiểu đội, “Mọi người ai nguyện ý đi theo tôi?”
Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, sau đó đồng thời nhìn về Hứa Dịch cùng Khâu Tương Vũ. Ba người này là nòng cốt của đội, hiện giờ đội trưởng Ngụy Húc kiên trì muốn rời khỏi, phó đội trưởng Khâu Tương Vũ vẫn còn do dự, chưởng quản vật tư cùng chữa bệnh Hứa Dịch thì kiên trì muốn lưu lại, lần đầu tiên ba người đứng đầu không thống nhất ý kiến với nhau, bọn họ làm thủ hạ cũng rất khó xử.
“Em đi theo anh!” Thanh niên thanh tú dẫn đầu đi ra, trực tiếp ngồi vào ghế sau xe việt dã, cũng không nhìn Hứa Dịch cùng Khâu Tương Vũ. Ngày đó hắn biết vì sao Liễu Thần lại lạc khỏi đội, đoàn đội như vậy, hắn không dám lưu lại.
Tráng hán đầu bóng lưỡng thấy hắn lên xe tức giận chửi nhỏ một tiếng, giơ nắm tay muốn đánh tên “phản bội” này.
Ngụy Húc đưa tay giữ lấy tay hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Trên xe của tôi chính là đội viên của tôi, anh dám động hắn thử xem!”
Hứa Dịch nghe vậy thay đổi sắc mặt, “Ngụy ca anh có ý gì? Chúng tôi không phải là đội viên của anh sao?”
“Ngay cả chuyện nhận người mới cũng không thèm hỏi ý kiến tôi liền trực tiếp tiền trảm hậu tấu, đội viên như vậy, tôi không dám nhận.” Ngụy Húc lạnh lùng nhìn hắn, ẩn ẩn mang theo một tia trào phúng. Mấy ngày nay tiểu đội đã thảo luận rất nhiều về việc rời đi hay không, hắn luôn khuyên bảo mọi người cùng đi với hắn, mà người thanh niên “đơn thuần” đã từng tìm kiếm sự bảo hộ của hắn đã dẫn tiểu đội chống đối hắn. Đội viên như vậy, quả là một chuyện vô cùng châm chọc … Được thôi, người nhà của hắn còn đang ở B thị chờ hắn, Tiểu Thần bị thua thiệt cũng còn cần hắn bù đắp lại, đoàn đội như thế này, không cần giữ nữa.
Hứa Dịch bị hắn nhìn có chút khó chịu, ngữ khí thoáng mềm xuống, “Ngụy ca, chúng tôi không phải muốn đối nghịch với anh, hiện tại căn cứ đã rời đi gần hết, trong căn cứ chỉ còn chúng ta là có thực lực mạnh nhất, nếu như chúng ta cũng đi, những người còn ở lại biết làm sao bây giờ?”
Là không bỏ được quyền lợi khống chế căn cứ thì có, rõ ràng đêm qua còn thương lượng với Khâu Tương Vũ công việc quản lý căn cứ về sau … Một tia lưu niệm cuối cùng trong lòng triệt để biến mất, hắn nhìn Hứa Dịch thật sâu, buông tráng hán đầu bóng lưỡng ra, lên xe đóng cửa, trực tiếp khởi động ô tô, dứt khoát rời đi.
[Tỷ lệ yêu nhau giữa Ngụy Húc cùng nhân vật chính giảm còn 30%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.]
Diệp Chi Châu đang xem tư liệu về thời gian và nơi xuất hiện của nam chủ thứ tư Nghiêm Chính thấy vậy nghiêng đầu, như có điều suy nghĩ nhìn nhắc nhở của hệ thống, sờ cằm, xem ra Ngụy Húc cũng rời căn cứ, hơn nữa rất có khả năng Hứa Dịch cũng không đi cùng.
Lý Hào lật bản đồ, nâng cánh tay khều cậu, “Tiểu Thần, vì sao chúng phải đi sang tỉnh J, đi thẳng không phải càng nhanh hơn sao, còn tiết kiệm được xăng.”
Đương nhiên là đi cứu nam chủ thứ tư thiếu chút nữa là chết a … Cậu tắt màn hình đi, vẻ mặt sâu không lường được, “Nghe nói bên tỉnh J có một kho súng ống đạn dược bí mật, chú xem, đạn dược của chúng ta không nhiều lắm …”
Lý Hào nghe vậy ánh mắt sáng lên, bàn tay gấu lần thứ hai kích động vỗ vai cậu, “Đường này nhất định phải đi! Chúng ta có nhiều xăng, đủ dùng!”
Hai ngày sau, đoàn xe đến vùng núi ngoại ô bao quanh tỉnh J, Diệp Chi Châu không hề áp lực tâm lý đào ra kho súng ống đạn dược mà vốn do nam chủ thứ tư phát hiện ra, sau đó lưu lại Lý Hào thu thập chiến lợi phẩm, một mình đi đến bờ sông cách đó không xa, ngồi xuống chờ đợi.
Hai giờ sau, một người đàn ông gầy gò ôm một miếng gỗ trôi theo dòng nước xuất hiện, gương mặt đẹp trai góc cạnh trắng bệch, mắt hơi nhắm, nhìn không ra là đang hôn mê hay thanh tỉnh.
Mắt cậu sáng lên, vội bước xuống sông kéo người lên bờ, sau khi cấp cứu một phen rồi cho hắn nuốt một viên hồi xuân đan, mỉm cười, “Người xưa nói rất hay, tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, thế nào, muốn làm vệ sĩ cho tôi không? Tôi phụ trách ba bữa cơm, phụ trách luôn tinh hạch, làm cho đến khi mạt thế chấm dứt, thế nào?”
Ý thức dần dần rõ ràng, trong tầm mắt mơ hồ xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười, Nghiêm Chính khó khăn cử động ngón tay, nhìn tiếu ý trong mắt cậu, tròng mắt giật giật, gật đầu, “Được, tôi làm.”
[Tỷ lệ yêu nhau giữa Nghiêm Chính cùng nhân vật chính giảm còn 60%, mong kí chủ tếp tục cố gắng.]
Giảm nhiều như vậy? Diệp Chi Châu bất ngờ chọt mặt người đàn ông đã ngất đi, cười híp mắt. Sao nam chủ ở thế giới này lại khẳng khái đáng yêu dễ thu phục như thế chứ? Thật sự là nam chủ mẫu mực! Xứng đáng được tuyên dương là cá nhân tiên tiến trong nhiệm vụ!
Một ngày sau, đoàn xe tới T thị cách B thị không xa. Vào lúc ban đêm, Nghiêm Chính từ hôn mê tỉnh lại, người đầu tiên hắn nhìn thấy là gương mặt nghiêm túc của Lương Bình.
“Cho.” Lương Bình đưa qua một quả dâu.
Nghiêm Chính đã lâu chưa thấy qua hoa quả nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn kiên cường lắc lắc đầu, “Không cần, có nước không? Tôi muốn uống nước, cám ơn.”
Lương Bình bất mãn hết sức, trực tiếp nhét dâu vào trong miệng hắn, sau đó từ trong túi lấy ra một con dao gọt, cẩn thận lau chùi, sâu kín nói, “Ăn hoa quả của tôi, về sau tôi là lão nhị, cậu là lão tam, hiểu chưa?”
Nghiêm Chính thiếu chút nữa bị nghẹn, ho khan vài cái rồi hỏi, “Vậy lão đại là ai?”
“Đương nhiên là tôi.” Diệp Chi Châu đưa một ly nước ấm qua, quơ quơ chùm nho trong tay, “Gọi tôi là lão đại, sẽ có hoa quả ăn.” Nói xong bỏ hoa quả xuống, lấy ra một tấm bản đồ đưa đến trước mặt hắn, chỉ vào mấy chỗ khoanh đỏ, “Trong bệnh viện này có một kho hàng, bên trong có rất nhiều vật tư, tôi muốn lấy, cho nên, anh vệ sĩ, đã tới lúc anh tỏa sáng rồi!”
“….” Nếu như hắn nhớ không lầm, tên vệ sĩ vừa ra lò là hắn vẫn đang bị thương đúng không?
Nơi Diệp Chi Châu nói là một kho hàng dụng cụ y khoa, bên trong có một số máy móc nghiên cứu nhập khẩu đắt tiền, đúng lúc dùng cho việc nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh. Trong kịch bản, Trọng Thu vì đám máy móc này không để ý người nhà ngăn cản, một mình chạy tới kho hàng đánh với một đám tang thi cao cấp, thiếu chút nữa là mất mạng. Mà hiện tại, vì không muốn vị thiên tài kia tìm đường chết, cậu quyết định lấy đám máy móc đó trước, sau đó nhanh chóng đi tới B thị dâng vật này lên, để vị thiên tài kia an tâm đứng ở trong phòng thí nghiệm cứu vớt thế giới.
Truyện được edit và post duy nhất tại: https://shiye91.wordpress.com/.
Kho hàng kia nằm ở vị trí hẻo lánh nhất của bệnh viện, muốn tới đó nhất định phải đi qua khu điều trị, khu phòng bệnh, khu cấp cứu, căn tin, lại thêm 3 tòa nhà ký túc xá nhân viên. Dựa vào mức độ người dày đặc trong bệnh viện trước mạt thế, nhiệm vụ lấy máy móc lần này, dùng mắt thường cũng biết là rất khó khăn.
Nhưng mà, đối với thuốc giấu hơi thở, tất cả không còn là vấn đề!
Diệp Chi Châu giống như thần côn bán thuốc dạo, cho Lương Bình cùng Nghiêm Chính mỗi người 5 viên thuốc, mỉm cười hiền hậu, “Ba của tôi cũng không biết tôi đi đến bệnh viện, cho nên hành động lần này của chúng ta nhất định phải giữ kín, nào nào nào, uống thuốc đi, chờ trời tối, chúng ta liền xuất phát.”
Lương Bình không nói hai lời nuốt viên thuốc xuống, sau đó nhìn về phía Nghiêm Chính, lấy dao giải phẫu ra, “Lão tam, uống thuốc.”
Khóe mắt Nghiêm Chính co rút, hít sâu một hơi áp chế cảm giác không tin tưởng trong lòng, nhắm mắt nuốt thuốc xuống, trong lòng tràn đầy cảm giác bi tráng sắp hy sinh. Nửa đêm xuyên qua một bệnh viện đầy tang thi để lấy máy móc dụng cụ không biết ở nơi đâu …. Vệ sĩ thế này thật khó làm.
Nửa đêm, không trăng cũng không sao.
Ba người lén từ trong xe nhảy xuống, nhanh chóng chạy ra bên ngoài. Sau khi chạy được mấy trăm mét, Diệp Chi Châu lấy trong không gian ra một chiếc xe, ra hiệu hai người lên xe, sau đó dán lá bùa giấu hơi thở do hệ thống cho lên trên xe, chạy về phía bệnh viện.
Một đường thông suốt đến bệnh viện, ba người lại bổ sung thêm thuốc, im ắng xuống xe, chạy về phía kho hàng. Nghiêm Chính mắt mở trừng trừng nhìn tang thi đi ngang qua họ, một bộ dáng “mù lòa” hoàn toàn không “thấy” bọn họ, liền cảm thấy thế giới quan bị khiêu chiến.
Hai mươi phút sau, ba người tới khu vực gần kho hàng, lúc này tất cả tang thi chung quanh bọn họ đều trở thành “kẻ mù”, vô cùng đông đúc, trong đêm tối càng khiến da đầu người xem run lên. Tang thi bên ngoài kho hàng nhiều vô số kể, nếu không muốn đụng tới chúng nó đi vào kho hàng thì không có khả năng, ba người thấy thế dừng bước, Diệp Chi Châu dẫn đầu lấy ra một trường đao, chém giết tang thi gần xung quanh. Lương Bình cùng Nghiêm Chính thấy thế cũng lấy vũ khí ra, bắt đầu không tiếng động giết những ma quỷ hư thối này. Chung quanh thỉnh thoảng có tang thi cao cấp chạy qua, thần kinh ba người đều kéo căng, tận lực đè thấp giảm bớt thanh âm phát ra khi chém giết, chậm rãi tiếp cận kho hàng.
Năm mươi mét … Hai mươi mét … Mười mét … Năm mét … Ngay khi thắng lợi đang ngay trước mắt, một tang thi cao cấp mập mạp ghê tởm đột nhiên từ trên trời nhào xuống, vừa vặn đứng ở trước cửa kho hàng! Diệp Chi Châu căng thẳng nắm chặt trường đao, tinh thần lực đang triển khai không tự giác rút trở về, cảnh giác hẳn lên. Tang thi này cư nhiên tránh thoát được dò xét tinh thần lực của cậu, có cổ quái!
Nghiêm Chính sải bước đi lên phía trước che Diệp Chi Châu cùng Lương Bình ở phía sau, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm tang thi kia, triển khai dị năng hệ hỏa trong người ra, thỉnh thoảng còn bắn ra vài đốm lửa nguy hiểm.
Tang thi cao cấp kia giống như không thích ứng không khí đột nhiên trở nên nóng rực, lui về phía sau, sau đó lắc lắc đầu, mờ mịt xoay tròn tìm kiếm tại chỗ. Ba người trao đổi ánh mắt, ăn ý chậm rãi lui về phía sau, muốn tạm thời rời khỏi phạm vi công kích của tang thi này.
Bốn phía càng phát ra an tĩnh.
Két két —— đột nhiên tiếng mở cửa vang lên. Diệp Chi Châu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa kho hàng vốn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, sau đó lộ ra hình dáng của một người đàn ông cao gầy, “Tôi ngửi thấy được một hương vị rất dễ chịu, là em sao?”
Vì sao trong kho hàng lại có người?!
Tang thi cao cấp bị tiếng người nói kinh động đến, dừng lại động tác tìm kiếm, xoay người, nghi hoặc nghiêng đầu, sau đó giống như là cảm nhận được vật gì đáng sợ, sợ hãi lui về phía sau. Một làn gió nhẹ không biết từ chỗ nào thổi tới, lướt qua mọi người, tang thi cao cấp đột nhiên dừng động tác, sau một tiếng gầm rú khàn khàn liền thẳng tắp ngã xuống, đầu cùng thân thể chia lìa, cái đầu lộc cộc lăn vài vòng, vừa vặn dừng ở trước mặt Diệp Chi Châu. Cậu cúi đầu, đối diện chính là hốc mắt tối om của tang thi.
Thật, kích, thích!
Đè trái tim đang nhảy tưng tưng lại, cậu nhanh chóng lui về phía sau một bước, lông tơ trên người đều dựng thẳng lên. Người anh em từ kho hàng bước ra kia hình như có điểm gì là lạ! Nghiêm Chính cùng Lương Bình thì nhất tề tiến lên một bước, chắn trước mặt cậu, phòng bị nhìn về phía nam nhân cao gầy đột nhiên xuất hiện.
Lại là một trận gió lướt qua, Diệp Chi Châu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó bên hông bị siết chặt, cơ thể cậu đã rời khỏi vòng bảo hộ của Nghiêm Chính cùng Lương Bình, đang bị kia nam nhân cao gầy ôm lấy, dính sát vào với nhau, mắt đối mắt, cùng một nhịp thở.
“Không phải là nó … Cho nên hương vị kia, là em sao?”
Thanh âm lành lạnh bay vào trong tai, hơi thở phả lên trên mặt cậu cũng lạnh, nhìn kỹ lại, khuôn mặt ôn nhã tuấn dật của nam nhân này trong bóng đêm càng tái nhợt quá mức, đồng tử là màu vàng sẫm không bình thường, môi hơi tím. Cậu cả gan sờ bàn tay đặt bên hông, trái tim nhỏ bé liền run lên.
Triệu chứng bị nhiễm bênh độc tang thi lúc đầu chính là nhiệt độ cơ thể đột nhiên tăng cao rồi chợt giảm xuống, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt màu vàng sẫm, môi tím, gân bàn tay gồ lên bất thường … Cậu nhanh chóng giơ tay lên để ở trên lồng ngực đối phương, lắc đầu, “Người anh em này, tôi đã năm ngày không tắm rửa, hương vị trên người tuyệt đối không dễ ngửi, tôi thề đó!”