Ngọn đèn dầu trong phòng ngủ đốt hết một nửa. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ mơ hồ chiếu vào bên trong, cũng không phải là vô cùng tối.
Trên giường sau màn, chăn mềm đặt chỉnh tề, một bộ nội sam (áo lót) đặt ở bên gối, nhưng trên giường lại không có người.
Xuyên thấu qua bình phong bên cạnh, loáng thoáng, như có tiếng nước chảy truyền đến.
Không biết qua bao lâu, tiếng nước dần ngừng lại, bên trong phòng ngủ cũng khôi phục an tĩnh.
Nam nhân cao lớn từ chỗ tối đi ra, chính là nhiếp chính vương bởi vì lo lắng vết thương của Lê Hi mà đến.
Y nhíu mi nhìn bóng hình phản chiếu trên tấm bình phong, trong mắt nghi ngờ sâu thêm.
Trước kia Lê Hi tắm rửa đều có thị tòng theo hầu hạ bên cạnh, hôm nay song nhi kia bị hắn phái đi làm việc, khiến bên cạnh hắn không có người. Bình thường lúc này cũng nên đi ra, hôm nay thời gian có phải có chút dài?
Đáy mắt nhiếp chính vương thoáng qua ti mịt mờ lo lắng, sau đó lại do dự một hồi, thấy Lê Hi không định đứng dậy, dứt khoát vòng qua bình phong, đi tới.
Nước trong thùng còm ấm áp, có hơi nước dâng lên từ thùng, tràn ngập trong không khí.
Tư thế nửa dựa vào của Lê Hi vô cùng nguy hiểm, chỉ hơi trợt xuống là cả người sẽ bị bao phủ trong nước. Chỉ là hắn tựa hồ cũng không phát hiện, ngược lại vẫn nhắm mắt, ngủ vô cùng thoải mái.
Như vậy không được, sau một thời gian nước sẽ không còn ấm, sẽ bị cảm lạnh. Trong mắt nhiếp chính vương càng thêm buồn rầu. Dứt khoát hạ quyết tâm đi tới bên cạnh thùng nước tắm, định đem người từ trong nước ôm ra.
Làn da trắng như sứ do tắm nước nóng mà hơi đỏ lên, dưới làn hơi nước dày đặc, đôi môi hồng nhuận càng thêm diễm lệ, càng thêm cuốn hút.
Từa hồ, như thế không tốt lắm, nhưng dù sao tình huống đặc thù.
Nhiếp chính vương không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, nhưng bởi vì xúc cảm da thịt mềm mại trắng mịn dưới tay mà lỗ tai không ngừng đỏ.
Bước nhanh đi tới giường, y kéo chăn ra, cẩn thận đặt Lê Hi lên giường, cũng giúp hắn đắp kín mền.
Mái tóc ẩm ướt chạm vào giường trong nháy mắt để lại vệt nước rõ ràng. Y nhíu mày, lại đi vòng qua tấm bình phong lấy khăn lau khô tóc cho Lê Hi.
Sợi tóc đen mềm mại lại mượt mà, nhiếp chính vương cẩn thận lau khô, không tự chủ được có chút nghiện. Nhưng lại không phát hiện người đang ngủ trong lòng mình không biết đã mở mắt từ khi nào, hứng thú dạt dào nhìn y.
"Nhìn chằm chằm hai đêm, hiện tại lại đột nhập vào nhà dân, lại vì đệ lau tóc, có mệt hay không a?" Vốn thanh âm du dương lại xen lẫn một tia lười biếng ám muội, làm người đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân giật mình.
" Tại sao không nói chuyện?" Trong giọng nói mang theo chút vui vẻ, Lê Hi đảo khách thành chủ, xoay người ngồi trên người nhiếp chính vương.
Chăn mền vốn được bọc lên người cũng thuận thế tuột xuống đến thắt lưng, dưới ánh trăng, da thịt lộ ra lại như bạch ngọc vậy, ôn nhuận lại mê người.
"Đệ giả vờ ngủ?" Nhiếp chính vương không trả lời Lê Hi, hỏi ngược lại.
Tuy sống lưng y thẳng tắp, mắt nhìn Lê Hi cũng sâu thẳm. Nhưng ngoài sâu thẳm vẫn cất dấu chút cứng ngắc, ngay cả gương mặt tuấn mỹ trầm ổn cũng tăng thêm chút ngây thơ.
"Đúng vậy, cho nên đệ bắt được huynh rồi." Nghiêng người tiến đến bên tai y, Lê Hi cắn vành tai nhiễm đỏ của y, nhỏ giọng nói:"Dựa theo luật Đại Chu, người gây rối mưu đồ đột nhập vào nhà người khác, sẽ bị bỏ tù. Huynh nói, đệ có thể phạt huynh như vậy hay không?"
"Đệ.." Nhiếp chính vương mở miệng muốn nói gì, nhưng mới nói ra một chữ, liền nhận thấy có người tiến vào, sau đó y lpaaj tức nhẹ nhàng đẩy Lê Hi ra, lách người rời khỏi phòng ngủ.
"Sách!" Lê Hi nhỏ giọng than thở một câu, có chút thất vọng, nhưng vẫn là cầm nội sam đặt ở đầu giường mặc lên.
"Gia, kế phu nhân và Hầu gia bên kia có động tĩnh!" Song nhi trước đó bị Lê Hi kêu đi truyền tới từ bên ngoài chạy vào, trong giọng nói lộ ra hưng phấn hả hê:"Quả thực đúng như ngài đoán, một chút không sai!"
"Phải không?" Lê Hi câu ra khóe môi:"Vậy tìm cho ta bộ quần áo, gia dẫn ngươi đi xem cuộc vui!"
"Vâng" Thị tòng đáp lời, liền nhanh chóng lưu loát thay y phục cho Lê Hi, chỉ là khi cậu nhìn thoáng qua thùng nước tắm một bên. Cậu nhớ mang máng hôm nay Lê Hi đã phân phó, nói muốn tắm rửa trễ chút, như thế nào bản thân vừa đi đã đổi chủ ý?
Còn nhiếp chính vương núp ở bên ngoài cũng lúng túng nâng cổ áo, tránh mấy ánh mắt kinh ngạc của các ám vệ, che lại dấu răng rõ ràng trên cổ...
- --------------------------------------
Lê Hi tinh thần sảng khoái muốn đi xem cuộc vui, mà bên kế phu nhân cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vô cùng cẩu huyết.
Trước đó tâm phúc của Lục Hầu phát hiện kế phu nhân muốn hại chết Lục Hầu, vội vàng trở lại báo tin cũng dưới mệnh lệnh của Lục Hầu trở lại Huyên Lang Viện, người không biết quỷ không hay tìm cơ hội đổi bình rượu âm dương.
Tiểu tư tay chân lanh lẹ làm xong, chân trước vừa mới trở lại phục mệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh) Lục Hầu, chân sau nha hoàn kế phu nhân phái tới mời Lục Hầu qua ăn tốt liền tới.
Vừa mới chuẩn bị vẹn toàn, Lục Hầu tự nhiên không sợ hãi, vui vẻ đáp ứng tương kế tựu kế đi tới Huyên Lang Viện.
Lục Hầu sở dĩ kiềm chế cơn tức, không lập tức làm ầm lên, thực ra cũng tồn ý nghĩ muốn biết nguyên nhân vì sao kế phu nhân muốn hại chết mình.
Phu thê hơn mười mấy năm, ông tự nhận bản thân tuyệt không thua thiệt, cũng vì vậy càng thêm phẫn nộ khi kế phu nhân muốn phản bội.
Mặt âm u đi vào Huyên Lang Viện, bước chân Lục Hầu càng nặng nề, lửa giận trong ngực càng bùng cháy, làm cho ông khó thở.
Mà kế Hầu phu nhân ngay khi tâm tình Lục Hầu phức tạp như vậy mà toàn thân xinh đẹp trong nội viện ra đón.
"Hầu gia...." Câu nói giống như ai oán khóc thầm cất giấu ngàn suy nghĩ trong lòng, mà đôi mắt hàm chứa dày đặc tình cảm lại như chất chứa ngàn lời muốn nói.
Lục Hầu rung động, sau đó ổn định tâm trí, ôn hòa trả lời một câu cùng kế phu nhân cùng nhau vào viện dùng cơm.
Ngoài dự đoán của Lục Hầu, trên bàn quả thực có rượu, nhưng cũng không phải bình rượu độc mà kế phu nhân chuẩn bị. Mãu đến khi ăn xong, mới có tiểu nha hoàn cầm bình âm dương tiến lên.
"Để xuống rồi ra ngoài đi, ta và Hầu gia không cần các ngươi hầu hạ."
Giọng kế phu nhân hơi có chút vội vàng xao động, nhưng trong mắt Lục Hầu chính là khẩn cấp đuổi người đi, muốn vội vàng lấy đi tính mạng của ông.
Lục Hầu cẩn thận nhìn từng cử động của kế phu nhân, ngay cả động tác nhỏ như chuyển miệng bình cũng nhìn vô cùng rõ.
Bưng ly lên uống một hơi cạn sạch, Lục Hầu trầm mặc như cũ, đợi kế phu nhân lộ ra mặt thực. Nhưng kết quả lại làm cho ông vô cùng kinh ngạc. Kế phu nhân lại quỳ gối bên chân ông, đầu tựa vào đầu gối thấp giọng thút thít.
"Hầu gia..."
Giọng nói ôn nhu bởi vì nghẹn ngào mà không hoàn chỉnh càng làm người xúc động.
Kế phu nhân trước mắt đau thương, thấp giọng mở miệng nói:"Thiếp vốn không phải người trong sạch, căn bản không có tư cách ngưỡng mộ Hầu gia. May mắn được Hầu gia yêu quý đã là vinh dự rất lớn. Người hạnh phúc luôn sinh ra tham niệm lớn hơn. Cùng Hầu gia cử án tề mi ( vợ chồng tôn trọng nhau) vài chục năm, thực sự quá mức tốt đẹp, thiếp không muốn mất đi. Vì vậy sau khi nhị thiếu gia hồi phủ, lòng mang tâm tư đố kỵ làm ra sai lầm lớn. Ngay cả hài tử trong bụng cũng liên lụy bị chàng hoài nghi..."
Lời nói của kế phu nhân như khóc như tố, làm cho lòng người sinh thương tiếc. Huống chi Lục Hầu vốn là ăn một bộ này, nếu không phải còn chuyện rượu độc thì sẽ lập tức ôm người vào lòng nhỏ giọng an ủi.
Mà kế phu nhân cũng nhìn ra ông dao động, dùng hết thủ đoạn.
Giả vờ không muốn rời khỏi đầu gối Lục Hầu, kế Hầu phu nhân quỳ trước mặt ông cung kính dập đầu, trong mắt mang theo ý từ biệt:"Việc đã đến nước này, thiếp biết tội mình đã không thể tha thứ, cho nên cũng không muốn làm Hầu gia khó xử. Chỉ là sau này, Diệu nhi còn phiền Hầu gia... chăm sóc nhiều hơn..."
"!" Nghe ra ý chia ly trong giọng ả, Lục Hầu kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó vô thức cầm lấy chén rượu kế phu nhân ngửi, liền ngốc lăng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Ông hoàn toàn đoán sai.
Không phải là kế phu nhân muốn hại mình, mà là bản thân muốn chết định tự sát. Không kiềm được đứng dậy đi tới trước mắt kế phu nhân, Lục Hầu đưa tay nâng cằm ả lên:"Nàng muốn tự tử, vì sao?"
"Mạng này của thiếp là do Hầu gia ban cho, Hầu gia không thích, thiếp tồn tại còn có ý nghĩa gì." Vì lời gỉải thích nghĩ một đằng nói một nẻo mà trong lòng ả cũng tự cảm thấy buồn nôn, nhưng trong mắt lại ngụy trang yêu say đắm. Lục Hầu sẽ bị bộ dạng nào xúc động, kế phu nhân biết rõ, đắn đo đúng mực cũng vô cùng vừa đủ.
Quả nhiên, Lục Hầu bị ả nói mấy câu dụ hoặc trong lòng đều là phu nhân bị uất ức, quên hết mọi thứ trực tiếp ôm người vào lòng mà an ủi.
Mà kế phu nhân cũng phối hợp làm biểu tình ngạc nhiên, đồng thời cũng bởi vì mình không cần tự tử mà đau khóc thành tiếng.
Mỹ nhân dưới ánh đèn, sẽ luôn để cho người sinh ra ý nghĩ, huống chi kế Hầu phu nhân hai mắt đẫm lệ ẩn tình, làm cho người khó cầm giữ. Lục Hầu một tay ôm lấy kế phu nhân, đặt lên nhuyễn tháp bên cửa sổ, ngay cả cửa cũng không kịp đóng, liền cúi đầu hôn lên. Còn kế phu nhân tự nhiên là vui vẻ phối hợp.
Nhất thời bầu không khí trong phòng vừa đúng, không ngờ bên ngoài Huyên Lang Viện đèn đuốc sáng trưng. Tiểu nha đầu ban ngày bị kế phu nhân chỉ điểm đang bị người đè nặng hướng tới phòng chính.
- -----------------------
Thật ra là còn cái phiên ngoại nữa cơ nhưng mình để sau mốt làm một chương luôn. ^-^