Chuyện đầu tiên Lê Hi làm chính là đánh vỡ nguy cơ trước mắt.
Bây giờ đã cách một tuần sau trận đối chiến tại lôi đài sinh tử, thời gian dài như vậy đủ để cho đám người nóng lòng muốn diệt trừ hắn chuẩn bị xong.
Nhất là công chúa Trình Nhiễm con của Đệ Nhị Hoàng Phi - người khiến nguyên thân và Giang Lạc đối chiến.
Lúc này tẩm cung Thái Tử nhìn như yên ả, thực ra lại nguy cơ tứ phía. Ngoại trừ mấy ám vệ đi theo từ nhỏ còn xưng là trung thành, còn lại sợ rằng đều đã bị người mua chuộc.
Nhất là bốn tên nội thị thấy nguyên thân không còn hy vọng phục hồi đều nghĩ mọi cách đầu nhập vào phía kẻ thù, vì mình tìm đường lui.
Lúc này tại thế giới ban đầu, nguyên thân còn chưa trải qua nhấp nhô biết tính toán không bỏ sót như đời trước, hắn vẫn còn là một Thái Tử tuổi trẻ luôn thuận buồm xuôi gió nên đương nhiên không để ý tới những thứ này.
Một chân dẫm vào bẫy rập Đệ Nhị Hoàng Phi thiết lập, cuối cùng bị hại đánh mất vị trí Thái Tử.
Nếu nói nhương ngoại an nội, muốn an tâm đối phó nam chủ Giang Lạc, phải trước tiên nhổ sạch sẽ mấy cây đinh bên người.
Lê Hi nghĩ, quay đầu lại nhìn thoáng qua chén thuốc đặt trên bàn tại đầu giường.
Chén ngân thủy tinh vô cùng tinh xảo hoa lệ, càng làm nước thuốc cay đắng thêm đen kịt.
Lê Hi cúi đầu ngửi, cảm giác nhạy bén của Thú Hồn Sư phân biệt từng thành phần bên trong chén thuốc.
Trong đó một vị dược liệu đặc biệt đưa tới sự chú ý của hắn, Ngân Ti thảo được xưng là thần dược dành cho Thú Hồn Sư.
Ngân Ti thảo là một trong những dược liệu trân quý trong đại lục Ngự Thú, có tác dụng chữa trị Thú Hồn Sư bị trọng thương. Nhưng lại không thể xài chung với ngân thủy tinh, bởi vì ảnh hưởng lẫn nhau làm cho vết thương của người dùng càng thêm nặng, nghiêm trọng có thể lập tức mất mạng.
Buồn ngủ liền có người đưa gối lên, thật là quá đúng lúc.
Lê Hi nhịn không được cười ra tiếng, sau đó ngưng tụ Thú Nguyên Lực thành sợi, lật đổ chậu than dưới giường.
"Điện hạ làm sao vậy?" Bên trong truyền ra tiếng vang cực lớn đưa tới chú ý của người hầu bên ngoài, một thiếu niên dáng vẻ thanh thuần không nhanh không chậm đi từ ngoài vào.
Vẻ mặt gã cũng không có tôn trọng, trong mắt thậm chí còn có vẻ khinh thường.
Lê Hi không dấu vết quan sát mấy lần, nhìn thấy trang sức bảo thạch hoa lệ bên hông gã hơi dừng lại, sau đó mở miệng hỏi:"Thuốc này là ngươi chuẩn bị sao?"
"Không phải, là nội thị bên Trình Nhiễm công chúa đưa tới." Người hầu thuận miệng trả lời, nhưng khi nhắc tới 'Trình Nhiễm công chúa' trong giọng nói để lộ ra mấy phần muốn hướng tới.
"A." Mặt Lê Hi không đổi, sau đó ra lệnh:"Vậy đi mời công chúa tới."
"Nhưng cái này tựa hồ không phù hợp quy củ." Người hầu ngẩng đầu muốn phản bác, lại đối diện với Pháp Điển Thú Hồn so lúc đầu còn tôn quý hơn lơ lửng trên tay Lê Hi, kinh ngạc trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm pháp điển, căn bản không thể tin được cái bản thân nhìn thấy.
"Thú Hồn thăng cấp!" Người hầu không tự chủ được sợ hãi kêu lên.
Điều này thực sự làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Trước đó Thánh Thủ quốc học đại lục Quốc Vương mới tới trị liệu cho Thái Tử đều kết luận thú hồn Thái Tử không còn cách nào phục hồi. Ai có thể nghĩ đến, hiện giờ Thái Tử không chỉ có phục hồi như cũ, thậm chí còn nhờ họa được phúc, Thú Hồn thăng cấp.
Thái Tử vốn là người có thiên phú đỉnh cấp, một quyển Ngự Thú Pháp Điển có thể khống chế vạn thú. Hôm nay lại tinh tiến, kia trên vạn thú đó chính là thần.
Huống chi Ngự Thú đại lục từ xưa đến nay có truyền thuyết, người có thể khống chế Thần Thú nhất định có thể trở thành thần.
Vừa nghĩ tới bản thân cư nhiên có suy nghĩ phản bội vị thần tương lai, đầu gối người hầu mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Bên tẩm điện công chúa.
Hiện tại Trình Nhiễm đang ở trong tẩm cung cùng thị nữ lựa chọn trang phục cho tiệc rượu ngày mai.
Tuy Thái Tử trọng thương mà lúc này trắng trợn vui đùa vô cùng không thích đáng, nhưng đám quý tộc đế đô cũng không để ở trong lòng.
Dù sau y sư đã tuyên bố thú hồn của Thái Tử bị bể nát, hai chân không thể phục hồi, cái này có ý nghĩa hắn vô duyên với đế vị. Một người tàn phế không có cơ hội leo lên đế vị căn bản không đáng sợ hãi.
Ngồi trước gương đeo một đôi hoa tai bảo thạch, trong mắt Trình Nhiễm tràn đầy thoải mái.
Đối với ả mà nói, có thể thấy được người anh trai khác mẹ luôn cao cao tại thượng ngã xuống chính là vui sướng lớn nhất.
Hơn thế nữa, cái tên Giang Lạc kéo Trình Hoàn từ thần đàn xuống cũng làm ả sinh ra một chút hảo cảm không rõ.
Mặc dù lần gặp mặt đầu tiên không thoải mái, nhưng biểu hiện anh dũng của Giang Lạc ở trên lôi đài vẫn để cho ả có phần xuân tâm manh động (rung động).
"Anh ta tìm ta làm gì?"
Thị nữ tới báo tin tới bên tai ả thầm thì mấy câu.
"A, có chút chuyện nhỏ này cũng đáng hưng sư động chúng, lẽ nào Trình Hoàn còn cho là mình vẫn là Thái Tử điện hạ vô cùng tôn quý?" Trình Nhiễm cười lạnh, sau đó dẫn thị nữ và hộ vệ tiền hô hậu ủng (đám người đi theo) đi tới tẩm cung Thái Tử.
Có người không biết xấu hổ, ả tự nhiên không ngại phối hợp giẫm hai chân lên. Có thể ở khoảng cách gần thưởng thức người anh trai thảm hại này cũng là một chuyện may mắn!