* đứa bé quyến rũ.
Khi Lê Hi lần nữa mở mắt ra, hắn đã đến thế giới mới.
Lúc này, hắn đang đờ đẫn quỳ gối một mình trong đại điện trống trải, bên cạnh là mấy lão già bị thương nặng đang hôn mê.
Mùi hôi thối từ máu khô tràn ngập không khí khiến người khác buồn nôn. Cách đó không xa, tiếng tụng kinh vang vọng trong không gian trống trải càng làm cho hoàn cảnh trước mắt thêm thê lương.
Lê Hi nhắm mắt lại, thông tin liên quan tới thế giới này cũng theo nhau mà xuất hiện.
Đây là thế giới tu chân vặn vẹo, dù nam hay nữ chỉ cần thuộc tính tương hòa là có thể kết thành đạo lữ cùng chung tiên duyên.
Nam chính Cổ Lăng Chiêu chính là thể chất song tu đứng đầu thần bí nhất - Hỗn Độn thể. Hội tụ thiên địa linh khí, hợp thời vận mà sinh ra, vạn năm khó gặp.
Hỗn Độn thể là trời sinh thống trị Tu Chân giới, không chỉ có thể tăng lên công lực củng cố đạo tâm, ngay cả thiên phú linh căn cũng có thể tinh luyện. Nhưng điều kiện tiên quyết là người mang thể chất Hỗn Độn phải là người chủ động trên giường mới có thể thuận lợi điều động linh khí trong trời đất để cho đạo lữ thu được lợi ích lớn nhất.
Bởi vì thể chất thần kỳ như vậy nên nam chính tại tu chân giới được rất nhiều người chú ý, huống chi xuất thân của gã là thế gia luyện khí, dung mạo cực kỳ quyến rũ, chỉ cần nhướng mày nhếch môi cũng đã khuynh thành tuyệt sắc đoạt hồn người khác.
Vì vậy, ngay cả khi gã chỉ là một thiếu niên yếu nhược mất đi sự che chở của gia tộc lại phải ăn nhờ ở đậu, sau này vẫn có thể dễ dàng giành được chân tâm của nhiều đại năng Tu Chân giới, ngay cả chí tôn Ma giới và môn chủ tông môn Đệ Nhất Tu Chân giới cũng nguyện ý vì gã tự tiến chẩm tịch ( ngủ chung).
Nguyên thân Bạch Cảnh Mặc chính là thiếu môn chủ nhị lưu tông môn - Thiên Cương môn, tông môn ban đầu thu lưu nam chính.
Bạch Cảnh Mặc và nam chính có hôn ước từ bé, sau khi Thiên Cương Môn gặp nạn sa sút, gia chủ Cổ gia thiển cận, hủy đi hôn ước giữa hai người.
Lúc Cổ gia gặp nạn, nam chính lại tính toán một lần nữa nhắc tới, tìm kiếm chỗ dựa vững vàng.
Nhưng Bạch Cảnh Mặc không muốn nên cự tuyệt trước mặt mọi người, để cho nam chính mất mặt trước mặt trưởng lão trong tông môn, địa vị cũng trở nên cực kỳ xấu hổ.
Nam chính vì vậy ghi hận trong lòng, căm thù phụ tử nguyên thân đến tận xương tủy. Sau khi tìm được chỗ dựa vững chắc, liền dùng thủ đoạn hại nguyên thân cửa nát nhà tan.
- ----------
Thời điểm Lê Hi xuyên qua vừa đúng là lúc Thiên Cương Môn bắt đầu thực sự sa sút.
Hiện tại nam chính Cổ Lăng Chiêu tại Tu Chân giới cũng đã có chút danh tiếng, không chỉ có Ma Tôn ở sau lưng cẩn thận che chở mà ngay cả môn chủ tông môn Đệ Nhất Tu Tiên Giới - Lạc Vọng Ngôn cũng bị gã câu dẫn, phục vụ bên gối.
Vào giờ phút này, Cổ Lăng Chiêu đã dựa vào lực ảnh hưởng của Lạc Vọng Ngôn tại tu chân giới mời Đại sư Phật tu danh tiếng đến để siêu độ cho phụ mẫu đã qua đời. Đồng thời cũng mời các tu sĩ khắp nơi, tổ chức lễ truy điệu.
Trong bái thiếp (thiệp mời), ngôn từ của Cổ Lăng Chiêu thành khẩn, từng chữ từng chữ đắp nặn bản thân thành một đóa sen trắng, thân thế thê thảm lại vô cùng kiên cường. Đổ hết tội danh vì lợi ích mà bỏ đá xuống giếng lên trên đầu Thiên Cương Môn, không để cho Thiên Cương Môn một cơ hội giải thích.
Mà Thiên Cương Môn lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt hành động mở mộ của gã, cũng bị bóp méo thành tham lam bảo vật của Cổ gia, đê tiện muốn mượn hài cốt tổ tiên đến mưu đoạt lợi ích.
Lại không biết rằng Thiên Cương Môn sỡ dĩ không cách nào giao ra hài cốt phụ mẫu Cổ Lăng Chiêu thực sự là tràn đầy nỗi khổ trong lòng.
Năm đó ma tu diệt môn Cổ gia từng phóng Nghiệp Hỏa tàn sát đốt.
Khi đó Thiên Cương môn phái hơn trăm tu sĩ đi cứu viện đều bị đốt chết hết với người Cổ gia, hài cốt thành tro bụi trộn lẫn chung một chỗ, không thể phân rõ, vì vậy chỉ có thể đồng thời mai táng ở tông miếu Thiên Cương Môn, lập đàn mở lễ truy điệu.
Về phần bảo vật gia tộc trong miệng Cổ Lăng Chiêu càng là không có thật.
Cổ gia từ lâu đã là một mảnh đất khô cằn, khi Cổ Lăng Chiêu được cứu về Thiên Cương Môn cũng là một thân một mình.
Vậy mà lại bị Cổ Lăng Chiêu bóp méo sự thật, đổi trắng thay đen.
Nhưng vì Cổ Lăng Chiêu có môn chủ tông môn Đệ Nhất lục giới - Lạc Vọng Ngôn ra mặt, vì vậy toàn bộ người lục giới đều hoàn toàn tin tưởng lời vu tội của Cổ Lăng Chiêu.
Nhất thời, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, Thiên Cương Môn đều bị gắn mác vô cùng vô sỉ bị người người phỉ nhổ.
Nhưng không ai chú ý tới, Cổ Lăng Chiêu tốt đẹp, tài hoa và dung mạo đều cực phẩm trong mắt bọn họ, chỉ là một kẻ có thù tất báo, ngụy quân tử muốn quật mộ tổ tiên, những nhân sĩ nghĩa hiệp mà gã nhờ giúp đỡ cũng chỉ là nối giáo cho giặc, không phân biệt được tốt xấu!
Mặt lớn thật!
Lê Hi cười lạnh đứng lên.
Bây giờ quan trọng nhất vẫn là xoay chuyện cục diện bất lợi trước mắt.
Đoàn người Cố Lăng Chiêu thế lực khổng lồ, lại có tông môn Đệ Nhất Tu Chân Giới làm chỗ dựa vững chắc, nếu chỉ dựa vào tu vi thì chỉ bằng tu vi Kim Đan nho nhỏ của hắn, tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng cũng không phải là chỉ có đường chết mà còn có một đường sống.
Thiên Cương Môn có đại trận hộ tông, đại trận này là do tổ sư gia năm đó trước khi phi thăng lên Tiên giới đã bày ra.
Mắt trận là ngụy Tiên Khí cực phẩm, bên trong có khí linh được tạo ra từ tàn hồn một con thượng cổ Yêu thú.
Nếu có thể đánh thức khí linh thì có thể tạm thời khởi động đại trận, tạo thành cấm chế tạm giam đám người xông vào đây, từ đó giành được cơ hội đàm phán!
Nhắm mắt lại, Lê Hi sắp xếp lại tài liệu liên quan tới Thiên Cương Môn.
Hơi suy tư, hắn lặng lẽ xoay người tránh né mọi người đi tới mắt trận.
Lúc này, bởi vì đại trận hộ tông đã vỡ vụn nên tàn hồn Yêu thú cũng vì vậy mà hôn mê. Nếu muốn đánh thức thì trước tiên phải tu bổ hoàn toàn Tiên Khí đặt tại mắt trận.
Về phương pháp đánh thức khí linh, trước đó nguyên thân cũng có đọc qua, có một phương pháp đặc thù. Lê Hi kế thừa toàn bộ thiên phú và ký ức của hắn, đương nhiên chuyện đó dễ như trở bàn tay. Không chút do dự, dứt khoát cắt cổ tay, rót máu lên tàn hồn Yêu thú.
Máu nhanh chóng bị tàn hồn Yêu thú hấp thụ, tuy không có thức tỉnh như trong dự đoán nhưng thân hình nửa trong suốt của nó trở nên càng thêm rõ ràng.
Quả nhiên có hiệu nghiệm!
Lê Hi tính toán thời gian, lấy ra luyện khí đỉnh (lò), bỏ mảnh vụn Tiên Khí rơi trên mặt đất vào đỉnh.
Trong sách cổ từng ghi chép lại, vạn vật có linh, sắt đá cũng có thể sinh ra tình cảm.
Hôm nay, hắn muốn luyện khí, trùng bổ thú hồn, rèn lại sinh linh, lần nữa mở đại trận!
Đây là phần đại lễ thứ nhất hắn thay nguyên thân đưa cho nam chính sau khi đi tới thế giới này.
Lửa xen lẫn máu tươi bao bọc lấy cái đỉnh, Lê Hi sắc mặt trở nên tái xanh vì liên tục mất máu. Nhưng trong đôi mắt trầm tĩnh màu mực lại hiện lên vẻ xảo quyệt mũi nhọn sắc bén.
- ----------------
Trước tông miếu Thiên Cương Môn.
Rường cột chạm trổ đều bị phá hủy gần như không còn, những bức tường điêu khắc tinh tế đều sụp đổ.
Cổ Lăng Chiêu đứng hàng đầu đội ngũ nhìn bài vị Bạch gia gần trong gang tấc, chỗ sâu trong đáy mắt thoáng qua tia khoái ý tối tăm.
Lão hòa thượng đã niệm kinh xong lần cuối.
Chưa tới thời gian một chun trà nơi đây sẽ hoàn toàn suy bại mặc gã tung hoành. Dù cho đào mộ cũng không ai có thể ngăn cản.
Nhìn đại điện tông môn phía sau, Cổ Lăng Chiêu rõ ràng những dư nghiệt bị giam cầm tại Thiên Cương Môn còn chưa hoàn toàn chết.
Nhất là cái tên Bạch Cảnh Mặc đã dẫm nát thể diện gã trước mặt mọi người, ngoại trừ Chân Nguyên lực bị tiêu hao hết cũng không có thực sự bị thương tổn nặng nề gì.
Chỉ là, đây là những gì gã cố tình làm.
Mục đích chính là vì để Bạch Cảnh Mặc tận mắt nhìn gã là như thế nào đè nát, nghiền cái tông môn mà hắn luôn kiêu ngạo thành mảnh vụn.
"Ngôn ca, kêu các đạo hữu bên phải tránh ra một con đường đi!" Cố ý lộ ra vẻ mặt thương hại, Cổ Lăng Chiêu nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Lạc Vọng Ngôn bên cạnh:"Dù sao đây cũng là tông miếu Bạch gia. Thái độ làm người của bọn họ mặc dù không chính trực, nhưng dù sao cũng nên giữ kính ý với tổ tiên. Tốt xấu đều là thế giao, chung quy cũng cho mọi người cơ hội xem lễ."
"Đệ a!" Lạc Vọng Ngôn thở dài, không đành lòng cự tuyệt, quay đầu phân phó đệ tử phía sau đi làm.
"Tuổi còn nhỏ lại có tấm lòng rộng lượng! Đối mặt với đám người đê tiện cũng có thể niệm tình xưa. Cổ đạo hữu quả thực không hổ là Trúc Vận công tử có phong thái quân tử!" Người xung quanh xem lễ nghe đối thoại của hai người, không khỏi đối với Cổ Lăng Chiêu kính phục. (Hạ Hạ: Quá sai lầm)
Ngay cả Phật Tu đọc An Hồn Kinh cũng âm thầm gật đầu. Cảm thấy thiên tính Cổ Lăng Chiêu thuần lương.
Đệ tử của Lạc Vọng Ngôn làm việc rất nhanh, chỉ vài hơi thở bên phải đã không còn ai, đối diện là các đệ tử Thiên Cương Môn bị giam trong đại điện.
Các đệ tử trong đại điện vẫn còn tỉnh táo, nhìn tông miếu bị phá hư gần như không còn, mắt tràn đầy khuất nhục và tuyệt vọng.
Môn chủ Thiên Cương Môn lửa giận công tâm phun ra ngụm máu, hôn mê ngã xuống, sống chết không rõ.
Nhưng tình cảnh thảm thiết này cũng không làm cho ai đồng cảm, vì ở trong mắt bọn họ Thiên Cương Môn là bị trừng phạt đúng tội.
Ngay cả con út thế giao mấy đời gửi gắm cũng có thể tùy tiện khi dễ, thậm chí sau khi tham lam chiếm lấy di sản còn đuổi người ra khỏi tông môn, còn muốn giết chết, quả thực là tội ác tày trời.
Nhìn phỉ nhổ trong mắt đám người, Cố Lăng Chiêu hưng phấn căn môi dưới, nửa khép mắt, làm ra một bộ không đành lòng nhưng trên thực tế gã lại vô cùng sảng khoái.
Nhanh, rất nhanh thôi! Cổ Lăng Chiêu lẩm nhẩm trong lòng.
Lúc này An Hồn Kinh đã niệm tới hai phần cuối, chưa tới nửa thời gian uống trà chính là lúc mở mộ. Mối thù năm xưa ăn nhờ ở đậu cũng có thể trả lại.
Tâm tình kích động dọc theo máu huyết chu du trong thân thể, đầu ngón tay nhỏ bé cũng không tự chủ được run lên.
Cổ Lăng Chiêu đã không kịp đợi muốn nhìn đám tiểu nhân Thiên Cương Môn mất hết tôn nghiêm khóc lóc thảm thiết.
Nhất là tên Bạch Cảnh Mặc vô cùng kiêu ngạo kia!
"Mạn Đà La, Bạt Đà Gia, Sa Bà Ha." Chính mươi chính lần An Hồn Kinh rốt cuộc đọc xong đến câu cuối cùng.
Cổ Lăng Chiêu ngừng thở mím đôi môi đỏ tươi, chỉ chờ một chữ cuối cùng của Phật Tu rơi xuống, gã liền ra lệnh mở mộ.
Trong đại điện, các đệ tử bị giam cũng đã gần như điên cuồng, bọn họ nỗ lực đánh nát cấm chế nhưng không có hiệu quả.
Đã từng là tông môn luyện khí đứng đầu Tu Chân giới, hiện tại là tông môn luyện khí duy nhất ở tiểu Nam Thiên, nhưng ngay cả lăng mộ của tổ tông cũng không thể bảo vệ, hèn mọn đê tiện giống như con kiến.
Đây là khuất nhục cỡ nào, cỡ nào tuyệt vọng!
"Giờ lành đã đến, động thổ khai quan (mở mộ)!" Giấu tiếng cười lạnh trong lòng, Cổ Lăng Chiêu hăng hái tàn nhẫn hung tàn nhìn dáng vẻ hấp hối giãy dụa hèn mòn của đám đệ tử Thiên Cương Môn, khoái cảm khiến cho lỗ chân lông toàn thân gã thoải mái.
Tu sĩ phụ trách đào mộ đã giơ cao xẻng, chuẩn bị đập vỡ tấm bia đá tông tộc Thiên Cương Môn.
Ván đã đóng thuyền, không còn khả năng nghịch chuyển.
Nhưng ngay tại giai đoạn mành chỉ treo chuông, tiếng phượng minh thê lương tự cửu tiêu truyền tới (phượng hoàng hót), tình thế đột nhiên thay đổi.
Sát khí Tiêu Túc lan tràn trong không khí, ngọn lửa từ trên trời hạ xuống đủ để thiêu đốt những linh hồn âm u, hóa thành lồng giam bao vây đám người.
Đại trận hộ tông của Thiên Cương Môn vốn hoàn toàn bị phá hư, lần thứ hai mở ra, biến hóa càng thêm hung hiểm.
Tất cả mọi người đều bị giam tại chỗ, Chân Nguyên Lực mất hết không thể vận hành.
Trước cửa đại điện tông môn không xa, thiếu niên bạch y cầm linh đỉnh ngạo nghễ đứng.