Không biết vì sao, trong đầu Lạc Tinh Tinh lập tức hiện lên một từ: Khách sạn tình yêu.
Nhưng tình huống bất ngờ này trực tiếp khiến Quý Xuyên không kịp phản ứng kịp, anh bỗng hơi bối rối, xấu hổ nói: “Đèn nhà em... khá hiểu con người đấy.”
“Đây là đèn thông minh.” Lạc Tinh Tinh nhìn lên trên rồi khẽ nói: “Chắc nó bắt được một chữ nào đó anh vừa nói, nên, nên...”
Chữ nào, cô không nói, anh cũng biết.
Thế giới yên tĩnh lại.
Lại không có gì quấy rầy.
Ánh mắt của hai người va vào nhau, dường như không khí cũng đặc hơn vài phần.
Mặt của Quý Xuyên hơi khuất trong bóng tối, Lạc Tinh Tinh có thể thấy rõ cái mũi cao thẳng, lông tơ siêu nhỏ trên mặt, tia sáng nhỏ vụn trên lông mày, lông mi và nốt ruồi nhỏ màu đen trong khóe mắt của anh.
Khuôn mặt này, bầu không khí này, khoảng cách này, có phải quá mập mờ không?
Quả thực là đang dụ con người ta phạm tội.
Ngay lúc cô đang ngẩn ngơ, Quý Xuyên đột nhiên nghiêng người về phía cô. Lạc Tinh Tinh mở to mắt chưa kịp phản ứng lại, môi của anh đã chạm vào môi cô.
Bờ môi của Quý Xuyên mềm mại ấm áp, trong nháy mắt như là có dòng điện chạy khắp cơ thể, chuyển động qua lại. Lần đầu tiên Lạc Tinh Tinh có cảm giác như vậy, căng thẳng lo sợ lại mong chờ, cô nhắm mắt, ôm cổ anh, chậm rãi đáp lại anh.
Tay Quý Xuyên đỡ lấy gáy cô, từ từ ngậm lấy bờ môi cô. Anh khẽ mút, động tác nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo tình yêu và sự lưu luyến, sợ hơi dùng sức sẽ làm đau cô.
Cả người Lạc Tinh Tinh bị hôn đến mơ hồ, cả người mềm mại, đầu óc cũng bắt đầu nhũn ra, bàn tay đặt bên hông anh bất giác luồn vào trong áo, tiện thể chầm chậm hướng lên trên.
Bỗng nhiên nhận ra được điều gì đó.
Quý Xuyên đột nhiên mở mắt, rời khỏi môi và răng cô, đè cái tay vẫn còn lộn xộn của cô lại cách lớp áo sơ mi.
“Tinh Tinh, đừng.” Anh thở dốc, gò má ửng đỏ.
Dục vọng dưới đáy mắt của Lạc Tinh Tinh chưa biến mất, cô nhìn anh với đôi mắt ươn ướt: “Sao lại... dừng?”
Nói xong cái tay kia lại bắt đầu lộn xộn không yên phận.
Yết hầu của Quý Xuyên khẽ lăn, anh cảm thấy nếu cô còn tiếp tục làm như vậy, anh thật sự không chắc chắn có thể kiềm chế được. Sau khi thở dốc nặng nề một tiếng, Quý Xuyên lôi cái “móng heo” kia ra, giữ yên.
Quý Xuyên dịu dàng dỗ dành cô: “Nghe lời.”
Lạc Tinh Tinh cắn môi, giọng nói mềm mại đến mức có thể véo ra nước: “Quý Xuyên, em trưởng thành rồi.”
Ý ngoài lời nói chính là ——
Cô biết mình đang làm gì, cũng có thể chịu trách nhiệm cho việc làm ấy.
“Trưởng thành cũng không được.” Sau khi hết sửng sốt, Quý Xuyên khẽ cười, anh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Hôm nay chúng ta mới ở bên nhau, tốc độ này hơi nhanh, anh không thể bắt nạt em khi bố mẹ em không ở đây.”
“Hơn nữa, anh cũng không muốn để lại ấn tượng xấu cho bố mẹ em.”
Môi Lạc Tinh Tinh mấp máy.
Quý Xuyên cũng không biết cô có nghe lọt hay không, anh bổ sung thêm, cố gắng xua tan hết suy nghĩ của cô: “Huống chi, anh cũng không chuẩn bị cái kia.”
Ba giây sau.
Lời nói của Lạc Tinh Tnh cực kỳ đáng ngạc nhiên: “Cái đó, phòng bố mẹ em có.”
“...!”
Bùm một cái, tai của Quý Xuyên lập tức đỏ bừng.
Kết cấu não của cô gái này đúng thật là —— Không giống người thường, lông mi anh run run, ho khan một tiếng: “Muộn rồi, em mau đi ngủ đi... anh đi tắm nước lạnh.”
Không đợi Lạc Tinh Tinh trả lời, anh đã đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tiếp đó tiếng đóng cửa vang lên.
Kỳ lạ.
Trước khi tới anh đã tắm rồi mà?
-
Sáng hôm sau, Lạc Tinh Tinh bị tiếng ồn trong bếp đánh thức.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong rồi đi ra ngoài, cô thấy một bó hoa hướng dương được cắm trong lọ và đặt trên bàn cơm.
Mà Quý Xuyên thì đang bận rộn trong bếp, anh mặc áo sơ mi màu đen và quần jean sáng màu ngày hôm qua, thân hình cao lớn đeo một chiếc tạp dề màu xám, Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên người anh, thật sự có cảm giác quen thuộc như một người đàn ông tốt của gia đình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vẫn là cái loại đẹp trai đến nỗi không màng sống chết của người khác.
Lạc Tinh Tinh bất giác cong môi.
Khi việc sắp xong, Quý Xuyên bưng bát tô bằng hai tay cách lớp khăn lông ra bàn ăn, tình cờ đụng phải ánh mắt của cô.
“Dậy rồi à?”
“Anh nấu cháo thịt với trứng bắc thảo, tới ăn đi.”
Anh nhẹ nhàng đặt bát cháo xuống chỗ cô ngồi rồi lại quay về bưng bát của mình.
Có lẽ ngủ một giấc dậy đầu óc liền trở về quỹ đạo, nghĩ đến hình ảnh sói ác vồ mồi của mình hôm qua, mặt Lạc Tinh Tinh chợt nóng lên, cô ngồi xuống yên lặng ăn cháo.
Ăn được một nửa, Lạc Tinh Tinh bóc vỏ trứng gà.
Quý Xuyên bỗng gọi cô: “Tinh Tinh.”
“Hả?” Cô nhìn lên.
“Anh có chuyện này muốn nói với em.” Quý Xuyên ngừng một lát, liên tục khuấy cháo trong bát: “Vốn dĩ muốn nói vào tối qua, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy lúc ấy không thích hợp lắm nên không nói.”
“…”
Không hiểu sao Lạc Tinh Tinh thấy hơi căng thẳng.
Quý Xuyên nhìn thẳng vào cô: “Có lẽ ngày mai anh phải về trường.”
“Sao ngày mai… lại phải đi?”
“Ừ.” Quý Xuyên bảo: “Trước khi nghỉ hè, anh gia nhập vào một nhóm nghiên cứu toán học, chính thức bắt đầu vào ngày 28.”
“Ồ, vậy à…” Lạc Tinh Tinh nói: “Vậy anh cứ đi đi.”
Ngoài miệng nói rất bình tĩnh, nhưng tâm trạng lại mất mát.
Tối qua vất vả lắm họ mới hiểu rõ tấm lòng của nhau, kết quả còn chưa ăn xong bữa sáng, đã nghe được tin anh phải về trường.
Suy nghĩ trong lòng cô viết hết lên trên mặt.
Quý Xuyên nói: “Không nỡ để anh đi à?”
Lời nói thẳng thắn này không giống như phát ra từ miệng anh, nhưng Lạc Tinh Tinh lại gật đầu, không phủ nhận.
“Ừ, không nỡ.”
Động tác đùa nghịch cái thìa trong tay khựng lại, Quý Xuyên không trêu cô nữa: “Không nỡ thì ăn nhanh lên, lát nữa chúng ta ra ngoài.”
“Đi ra ngoài làm gì?” Lạc Tinh Tinh không hiểu.
“Hẹn hò.”
…
Ăn sáng xong, Quý Xuyên rửa sạch bát đĩa, Lạc Tinh Tinh thay một bộ đồ đơn giản. Vừa tới 9 giờ, hai người đi ra ngoài.
Đây là lần hẹn hò đầu tiên của họ.
Ban ngày nóng bức, hai người chọn xem phim, sau đó đi dạo triển lãm tranh, gắp gấu bông, chơi game điện tử. Lạc Tinh Tinh không biết chơi trò nào, Quý Xuyên sẽ nắm tay cô và hướng dẫn cô chơi. Quý Xuyên không hiểu nghệ thuật, Lạc Tinh Tinh sẽ kể những câu chuyện thú vị đằng sau bức tranh.
Trời tối dần, hai người đi dạo phố ăn vặt, dạo từ đầu tới cuối phố rồi ngồi vòng đu quay, lén hôn môi khi lên tới chỗ cao nhất, sau đó tới cầu Nam Ngạn ngắm biển đêm, đi dạo với mười ngón tay đan chặt.
Như để bù đắp những thiếu sót trong bốn năm qua, trong mười mấy tiếng bên nhau, cả trái tim và đôi mắt của họ đều chỉ có nhau, nói chuyện không biết mệt mỏi, mong hiểu hết mọi thứ về đối phương.
Nói là trò chuyện, nhưng thực ra phần lớn thời gian đều là Lạc Tinh Tinh hỏi, Quý Xuyên trả lời.
…
Lạc Tinh Tinh: “Quý Xuyên, anh có học môn nghệ thuật nào không?”
Quý Xuyên: “Piano, anh từng học mấy năm.”
Lạc Tinh Tinh: “Vậy sao không học tiếp?”
Quý Xuyên khẽ nói: “Lên cấp 10(*) có thể tự đàn rồi. Nếu em muốn nghe, sau này anh sẽ đàn cho em nghe.”
(*)Chứng chỉ Piara đánh giá các trình độ Piano, có tổng cộng 18 cấp và được chia thành các nhóm: Vỡ lòng - Sơ cấp - Trung cấp - Cao cấp. Cấp 10 nằm trong nhóm Trung cấp.
…
Lạc Tinh Tinh: “Bây giờ Lý Thi Ngữ…”
Quý Xuyên nhìn thấu ý đồ của cô: “Đi du học Đức rồi, có một anh bạn trai người nước ngoài.”
Lạc Tinh Tinh: “Ồ.”
Giây tiếp theo, Quý Xuyên nhếch môi nói: “Tên Phó Diệc Trạch kia rất đẹp trai? Bụng tám múi?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lạc Tinh Tinh chớp mắt: “Không đẹp bằng anh.”
Lạc Tinh Tinh: “Chưa từng thấy cơ bụng, không biết có mấy múi.”
Quý Xuyên: “Em còn muốn nhìn?”
Lạc Tinh Tinh: “…”
…
Lạc Tinh Tinh: “Nghe nói trường đại học Lâm của anh có ba hotboy?”
Quý Xuyên: “Trong trường đồn linh tinh thôi.”
Lạc Tinh Tinh nhìn chằm chằm mặt anh rồi nói: “Miêu tả anh là lạnh lùng kiêu ngạo, rất chính xác.”
Lạc Tinh Tinh: “Có ảnh của hai người còn lại không, cho em xem với?”
Quý Xuyên: “Không có.”
Lạc Tinh Tinh không chịu bỏ qua: “Lần trước bọn họ nói rất phóng đại, người tên Hứa cái gì Châu đó, thật sự đẹp đến nỗi không giống người thật à?”
Quý Xuyên nhíu mày: “Cũng... bình thường thôi.”
-
10 giờ tối, Quý Xuyên đưa Lạc Tinh Tinh về nhà.
Từ khi vào cổng khu dân cư, chẳng ai mở miệng nói chuyện, cứ im lặng đi tới tòa nhà.
Lạc Tinh Tinh cúi đầu, cọ xát đế giày lên mặt đất, một lúc lâu sau cô khẽ bảo: “Mai anh đi lúc mấy giờ?”
“Máy bay khởi hành lúc 5 giờ chiều, 3 giờ bắt đầu đi.”
“Vậy em tiễn anh nhé?”
Quý Xuyên xoa đầu cô: “Được, ngày mai anh tới đón em.”
Lạc Tinh Tinh ôm lấy eo anh, cười ngọt ngào với anh.
Hai người yên lặng ôm một hồi.
“Được rồi, mau đi lên đi.” Tay Quý Xuyên đỡ lấy cổ cô và đặt một nụ hôn lên trán cô: “Tắm rửa xong thì đi ngủ sớm một chút.”
Lạc Tinh Tinh ngoan ngoãn nghe lời, nháy mắt với anh rồi mở cửa đi vào.
Chưa được mấy giây, cô thò đầu ra khỏi mép cửa.
“Quý Xuyên!”
Quý Xuyên quay đầu lại.
“Anh mặc màu đen cũng đẹp.” Cô nói xong thì cất bước bỏ chạy.
-
Ngày tiếp theo.
Khi hai người tới sân bay Nghi An thì đã sắp 4 giờ chiều.
Nói cũng kỳ lạ, cả mùa hè ở Nghi An đều bí bách nóng bức, mặt đất bốc hơi nóng như thiêu đốt con người ta. Nhưng vừa mới ngồi lên taxi đi tới sân bay không bao lâu thì bỗng nhiên đổ cơn mưa to.
Mưa như trút nước, rào rào đập lên kính chắn gió, ngày mưa đường trơn và ùn tắc, vì thế lộ trình nửa tiếng ban đầu biến thành một tiếng mới đến nơi.
Vừa bước vào khu kiểm tra an ninh đã thấy rất nhiều người, bảy tám cái cửa kiểm tra đều xếp hàng dài. Một lát sau, một giọng nữ báo tin to rõ ràng vang lên trong khu kiểm tra an ninh.
“Hành khách đi chuyến bay CZ87*4 đến Lâm Ninh xin vui lòng lưu ý, xin các hành khách chưa hoàn tất thủ tục lên máy bay mau chóng thông qua kiểm tra an ninh, đến phòng chờ máy bay, xin cảm ơn.”
Cảm xúc chia ly rất nặng nề.
Mũi Lạc Tinh Tinh cảm thấy cay cay, như thể sẽ rơi nước mắt ngay sau đó.
Quý Xuyên véo má cô rồi cười nói: “Đồ ngốc, không phải là anh không về nữa mà.”
Lạc Tinh Tinh vẫn muốn khóc.
“Anh hứa với em, vừa có thời gian rảnh sẽ quay về, được không?” Giọng điệu của Quý Xuyên dịu xuống, dỗ cô như dỗ trẻ con: “Muộn nhất sẽ không qua Quốc Khánh.”
“Nhưng chẳng phải việc học của anh rất nặng sao?”
Anh lắc đầu: “Không nặng.”
Lạc Tinh Tinh hít mũi: “Thật ra em cũng có thể đi tìm anh.”
“Được, khi nào em muốn tới thì tới.” Quý Xuyên dừng lại một lát: “Còn nữa, nhớ anh thì gửi tin nhắn cho anh, bất cứ lúc nào.’
“Thật à?” Mắt Lạc Tinh Tinh sáng lên: “Nhưng nhỡ đâu anh có chuyện vô cùng quan trọng thì sao?”
“Không đâu.”
Lạc Tinh Tinh nhìn anh, câu “Tại sao lại không” trong miệng còn chưa thốt lên, Quý Xuyên đột nhiên ghé sát vào người cô, sau đó thì thầm bên tai cô:
“Bởi vì so với bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, em đều là quan trọng nhất.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa Hàn Châu: Cậu có biết lịch sự không vậy? Tôi trông... cũng bình thường?