Luôn Có Ngôi Sao Rơi Xuống Sông Ngòi

Chương 15



Lời này vừa mới vang lên, Từ Điềm Chân đã ngây như phỗng.

“Tỏ, tỏ tình?!”

Cô ấy ngạc nhiên, hô to thành tiếng, nhưng giây tiếp theo lại phát hiện có chỗ không đúng: “Vậy sao các cậu vẫn… Đợi đã, cậu từ chối cậu ta?”

Lạc Tinh Tinh cắn môi, im lặng một lúc lâu: “Không… mình chạy.”

“Chạy? Cậu chạy??” Từ Điềm Chân sờ trán cô: “Lạc Tinh Tinh, cậu sốt mơ hồ rồi à? Bỏ chạy vào lúc đó, chẳng trách đêm khuya Quý Xuyên thất tình, chẳng ai chịu đựng được khi cậu làm vậy đâu!”

“Lúc ấy quả thực mình… trúng tà, mãi đến khi chạy về nhà mình mới nhận ra mình làm chuyện ngốc đến mức nào.” Lạc Tinh Tinh giải thích: “Sau việc đó, mình luôn muốn gửi tin nhắn giải thích với cậu ấy, nhưng mình đắn đo hai ngày, cũng không gửi được chữ nào…”

Cô cúi đầu, giọng nói càng về sau càng bé.

Từ Điềm Chân gõ vào ấn đường của cô: “Tinh Tinh ơi là Tinh Tinh, lát nữa cậu phải nắm cho chắc vào. Không thể quá rụt rè, giọng điệu phải nũng nịu một chút, nếu lại trúng tà, đến lúc đó chỉ có cậu hối hận ——”

Đồng hồ treo trên tường phát ra tiếng tích tắc.

Bỗng nhiên nghĩ đến thời gian không còn nhiều, Lạc Tinh Tinh nhanh chóng ngắt lời cô ấy: “Ừ ừ, mình nhớ rồi, cậu mau đi đi, lát nữa không kịp đâu.”

“Hừ, bây giờ mới biết sốt ruột.” Bị đẩy đến phòng khách, Từ Điềm Chân lấy túi trên sofa lên, đi ra cửa còn không quên cười xấu xa và bảo: “Vậy mình đi đây, không quấy rầy một khắc đêm xuân của các cậu nữa(*) ~”

(*)Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, trích từ bài thơ Xuân Tiêu của nhà thơ Tô Thức.

Lạc Tinh Tinh đẩy cô ấy ra khỏi cửa: “Ôi chao, cậu mau đi đi.”

Người đi rồi, Lạc Tinh Tinh yên tâm đóng cửa. Nhưng mới được 2 phút liền có tiếng gõ cửa vang lên.

—— Rốt cuộc cô ấy đã đi chưa?!

Lạc Tinh Tinh thở dài, đứng dậy đi mở cửa, giọng nói giận dữ bay ra ngoài trước.

“Rốt cuộc cậu muốn ——”

Giây tiếp theo, khi thấy rõ người đứng ở cửa, cô trực tiếp nuốt những lời còn lại vào.

“Quý… Quý Xuyên?”

Đèn ở cửa thang máy sáng rực, dáng người cao lớn của chàng trai ở dưới ánh đèn, tay phải buông thõng xuống. Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Lạc Tinh Tinh, dường như anh vẫn chưa cảm thấy kỳ quái.

“Là tôi.”

“Nhưng cậu chưa gửi tin nhắn cho tôi… Cậu đi lên kiểu gì vậy?”

“Tình cờ gặp Từ Điềm Chân ở dưới tầng, cậu ấy mở cửa cho tôi.”

Lúc này Lạc Tinh Tinh mới chú ý tới, anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, trang phục giống đêm họp lớp, cúc áo trên cùng mở rộng, trên cổ trắng nõn lộ ra yết hầu đầy đặn nổi lên. Tóc mềm mại bồng bềnh như mới gội và sấy cách đây không lâu.

Tầm mắt thoáng di chuyển, cô tình cờ đối diện với đôi mắt đen nhánh kia, mặt Lạc Tinh Tinh nóng lên, rời mắt theo bản năng.

“Ừm, tôi vào được không?”

“A… Ừ.” Lạc Tinh Tinh bỗng nhận ra mình vẫn để người ta đứng ngoài, cô kéo cửa sang bên cạnh: “Mời vào.”

Quý Xuyên vào nhà, Lạc Tinh Tinh đóng cửa lại, hai người gần như xoay người lại cùng một lúc, mặt đối mặt, cũng gần như đồng thời lên tiếng: “Cậu ——”

Tình huống như vậy lại lặp lại: “Tôi ——”

Không khí lập tức trở nên nghiêm túc.

Ba giây sau, Lạc Tinh Tinh nhanh chóng tìm chủ đề: “À thì, cậu muốn uống nước không? Tôi đi lấy cho cậu.”

Nói rồi cô đi vào bếp, nhưng đi chưa được mấy bước, lúc đi ngang qua người Quý Xuyên thì cổ tay bị một bàn tay ấm áp mạnh mẽ giữ lại, người cũng bị kéo về phía anh.

Hai người đối mặt.

Chỉ cách nhau chưa đến một tay.

Quý Xuyên nhìn thẳng vào cô, yết hầu bấy giác lăn lên lăn xuống: “Tôi không khát, cậu biết tôi tới không phải vì uống nước mà.”

Khoảng cách gần khiến người ta đỏ mặt và tim đập mạnh, hơi thở của Lạc Tinh Tinh cũng loạn nhịp: “Vậy cậu muốn uống gì?… Không phải, ý tôi là, cậu tới ——”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Lạc Tinh Tinh, tôi thích cậu.”

Dường như ở khoảnh khắc này, những cảm xúc mà anh kìm nén từ trước đến giờ không thể giữ lại được nữa, khoé mắt của Quý Xuyên đỏ rực, cổ bỗng nổi gân xanh.

“Tôi tới chỉ là vì muốn biết đáp án của cậu.”

Gần như mang theo chút cầu xin, anh gằn từng chữ một: “Cậu có thể thử… thích tôi lần nữa không?”

Lạc Tinh Tinh cắn môi: “Tôi…”

—— Tôi cũng thích cậu.



Nói đi, nói đi, Lạc Tinh Tinh mày nói cho rõ đi! Rõ ràng lời nói đã tới bên miệng, tại sao lại không nói ra được…

Quý Xuyên nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó anh chậm rãi buông tay ra, lời nói không còn chút độ ấm nào: “Xin lỗi vì sự đường đột của tôi đêm nay.“

Nói xong anh đi về phía cửa, nắm lấy tay nắm cửa định mở cửa rời đi: “Tạm biệt.” Anh nói.

Tim Lạc Tinh Tinh chợt run lên, dường như giây tiếp theo sẽ bị xé rách.

Cạch một tiếng, cửa mở.

Cửa càng lúc càng mở to hơn.

Quý Xuyên nâng chân phải lên…

Chưa đến ba giây, anh sẽ biến mất khỏi tầm mắt của cô.

—— Lạc Tinh Tinh, đêm nay nếu mày để anh ấy ra khỏi cánh cửa này, có lẽ đời này anh ấy sẽ không liên quan gì đến mày nữa.

Vừa nghĩ như vậy, dạ dày cô đau đớn không thể chịu đựng nổi như bị xé toạc, không hiểu sao lại nảy sinh một sức mạnh, trực tiếp mở khoang họng.

“Ngôi sao ở trên bầu trời đêm!”

Lạc Tinh Tinh không hề để tâm đến điều gì, nói với bóng dáng phía trước: “Nhưng em muốn làm ngôi sao bỏ trốn ——”

“Rơi xuống sông ngòi mãi mãi.”

Động tác tay nắm lấy tay nắm cửa của Quý Xuyên khựng lại, anh dừng bước, nhưng một lúc lâu vẫn không xoay người.

Lạc Tinh Tinh không biết làm sao, không đoán được trong lòng anh nghĩ như thế nào, cô nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh, kéo góc áo của anh.

“Quý Xuyên?”

Không phản ứng.

Cô lại kéo góc áo của anh: “Quý ——”

Lần này, anh không cho cô bất cứ thời gian phản ứng nào. Anh đột nhiên xoay người lại, ôm cô thật chặt, anh vùi đầu vào hõm vai cô, không hề nhúc nhích.

Lạc Tinh Tinh bị ôm trở tay không kịp.

Cô ngẩng đầu, mặt hơi nóng lên, cánh tay mất tự nhiên buông thõng ở giữa không trung. Khi phản ứng lại, cô không hề do dự ôm lấy anh.

Trong khoang mũi tràn ngập mùi chanh thanh mát, bên tai có thể nghe được tiếng hít thở trầm thấp của anh một cách rõ ràng. Lạc Tinh Tinh nhắm mắt lại, hoàn toàn đắm chìm trong lồng ngực khiến người ta yên tâm này.

Nhưng ngay sau đó, chỗ vai lộ ra ngoài của cô cảm thấy ướt lạnh, khiến cô giật mình, lập tức hoàn hồn.

Đầu óc nhanh chóng hiện lên một suy đoán, Lạc Tinh Tinh dùng sức tránh khỏi Quý Xuyên, lúc ngước mắt nhìn lập tức khiến lòng cô căng thẳng theo.

Giờ phút này đôi mắt đen nhánh kia cực kỳ đỏ, lông mi anh ướt đẫm, chóp mũi hơi đỏ, môi mấp máy, hốc mắt ậng nước, còn đang không ngừng chảy xuống.

“Quý Xuyên… Anh, sao anh lại khóc?”

Nói thật, Lạc Tinh Tinh không có hứng thú với những người con trai mít ướt. Nhưng lúc này cô hoàn toàn không rảnh lo chuyện đó, cả người đều cực kỳ hoảng loạn.

“Quý Xuyên, anh làm sao vậy?”

“Anh đau ở chỗ nào à?”

“Quý Xuyên, anh đừng khóc mà…”

“Có phải em nói sai câu nào rồi không, khiến anh không vui?”

Lạc Tinh Tinh nói liên tục vài câu, cô giơ tay lên, muốn lau nước mắt cho anh, nhưng lại bị anh nắm lấy cổ tay trước.

Sau đó ấn lên ngực chỗ trái tim của anh.

Quý Xuyên hơi khom lưng, hạ giọng: “Lạc Tinh Tinh, em thật sự không biết nguyên nhân ư?”

Hai người cách nhau rất gần, mập mờ đến mức hơi thở cũng gần như hoà quyện vào nhau.

Không hề che giấu, ánh mắt của anh có tính xâm lược, hoàn toàn không cho cô trốn tránh. Lạc Tinh Tinh căng thẳng đến mức lông mi run run, tầm mắt bất giác dừng trên môi anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Màu môi ửng đỏ, có chút bóng.

Không biết tại sao, lúc này cô chợt nhớ tới lời nói của cô bạn thân —— Môi của con trai mềm mại, thơm thơm, giống như thạch trái cây.

Lạc Tinh Tinh nuốt nước bọt, nhịn rồi lại nhịn, đột nhiên không chống cự được mà nảy sinh “ý xấu”, cô nhón chân nhẹ nhàng hôn lên.

Không đến hai giây lại nhanh chóng lùi lại.

Quý Xuyên hoàn toàn ngơ ngác.

Một hồi lâu sau anh mới chậm rãi chuyển động tròng mắt nhìn cô, giọng nói gần như bị mất tiếng: “Lạc Tinh Tinh, em biết em đang làm gì không?”

Lạc Tinh Tinh chớp mắt, nhận tội: “Em… vừa mới hôn anh một cái.”



“Chưa xác nhận quan hệ, sao em lại tùy tiện hôn con trai?”

“Là anh… cũng không được sao?”

“Không được.”

“…”

Lạc Tinh Tinh không ngờ anh lại để ý như vậy, cô nghĩ tới một cách: “Vậy bây giờ em nói. Quý Xuyên, em thích anh, anh có thể ——”

Quý Xuyên che miệng cô lại: “Ngốc, mấy lời này sao lại để con gái nói trước chứ?”

Tiếp đó, Quý Xuyên lập tức mở cửa ra ngoài rồi nhanh chóng quay lại, trong tay bỗng có thêm một bó hoa.

Một bó hoa hướng dương.

Mắt Lạc Tinh Tinh sáng lên: “Sao anh biết… em thích hoa hướng dương?”

Quý Xuyên nhìn cô, trong mắt còn có nước mắt, bất lực cười: “Lạc Tinh Tinh, sao em luôn không nắm bắt được trọng tâm thế?”

Lạc Tinh Tinh ngơ ngác nhìn anh: “Gì cơ?”

“Vẫn không rõ ư?… Bởi vì anh thích em, rất thích em, cho nên tất cả mọi thứ về em, anh đều quan sát kỹ càng như đeo kính lúp.”

Quý Xuyên đưa hoa cho cô, cuối cùng cũng nói ra câu kia.

“Lạc Tinh Tinh, chúng ta yêu nhau đi.”

Chúng ta yêu nhau đi.

Năm chữ này đập mạnh vào tim cô.

Lạc Tinh Tinh nhận lấy hoa, cô nhìn đôi mắt nóng bỏng đen láy kia, nhẹ nhàng chớp mắt: “Được.”

-

Sắp tới 11 giờ, màn đêm ngoài cửa sổ tối đen.

Khi Lạc Tinh Tinh tắm rửa xong ra ngoài, Quý Xuyên đã không ở phòng khách nữa.

Nửa tiếng trước, Lạc Tinh Tinh chờ mong hỏi, Quý Xuyên lập tức đồng ý ở lại một đêm. Nhân lúc anh tới ban công gọi điện thoại, Lạc Tinh Tinh chuẩn bị đồ ngủ cho anh, nhưng bây giờ đồ ngủ vẫn được gấp gọn ở góc sofa.

Nghĩ tới mái tóc mát mẻ thoải mái và mùi chanh thoang thoảng trên người anh.

Lạc Tinh Tinh đoán có lẽ trước khi tới anh đã tắm nên cô tắt đèn, rón rén đi vào phòng ngủ.

Sau khi làm khô tóc, Lạc Tinh Tinh nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Cô vẫn cảm thấy đêm nay không rõ ràng giống như mơ, nhưng bó hoa trong phòng khách lại cho thấy mọi thứ không thể thật hơn nữa.

Còn có cảm xúc sót lại trên môi.

Mềm mại mà ấm áp.

Lạc Tinh Tinh liếm môi, nhớ lại cảm xúc lúc đó, mặt bắt đầu nóng lên mà không kiềm chế được. Cô kéo chăn mỏng, cả người lăn lộn trong chăn thành cái bánh quai chẻo.

Qua lần “dũng cảm” này, Lạc Tinh Tinh cũng có nhận thức mới về bản thân.

——Định lực của cô không được.

Chỉ cần Quý Xuyên quyến rũ thêm một chút nữa, cô sẽ hoàn toàn mất khống chế.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Lạc Tinh Tinh lật chăn ra, xác nhận không nghe nhầm rồi mới đi dép ra mở cửa.

“Quý Xuyên?”

“Sao anh chưa ngủ?”

Đèn cảm ứng ở lối đi nhỏ sáng lên.

Quý Xuyên đứng ở cửa, dáng người cao lớn gần như cao bằng cửa, anh nhìn xuống Lạc Tinh Tinh, đôi mắt sâu thẳm hơi loé sáng, vẻ mặt trông vừa vô tư vừa nhàn nhã.

“Tâm sự không?” Anh nói.

Lạc Tinh Tinh chỉ sửng sốt trong chốc lát, cô nhanh chóng đồng ý: “Được.”

———————————

Tác giả có lời muốn nói:

Lạc Tinh Tinh: Dù lúc con trai khóc rất động lòng người (trai đẹp).

Lạc Tinh Tinh: Nhưng không thể chưa xác nhận quan hệ đã tùy tiện hôn người ta, mọi người coi đây là một bài học nhé ~

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv